Đào Hoa Chiết Giang Sơn - Bạch Lộ Thành Song

Chương 36

Đào Hoa im lặng đi theo sau, thầm nghĩ tên Thẩm rắn độc này cũng thật là vô tình vô nghĩa, nữ nhân của mình không quan tâm chút nào thì thôi đã đành, đến cả con mình cũng không lo lắng.

Y xây phủ hai năm, hậu viện đông đúc nhưng mãi vẫn chưa có con nối dõi. Bây giờ có thể có rồi, cho dù là chưa chắc chắn nhưng dù sao cũng nên kích động một chút chứ? Vẫn ở đây tản bộ như một lão đại gia, trái tim làm bằng sắt đá thật sao?

Đoàn người chậm rãi đi đến Ôn Thanh Các, đại phu bước tới cúi đầu hành lễ với Thẩm Tại Dã, nhíu mày nói: “Lão hủ vô năng, tạm thời vẫn chưa nhìn ra rốt cuộc nương tử có mang thai hay không. "

"Ừm." Thẩm Tại Dã ngồi xuống bên giường, nhìn Cố Hoài Nhu: "Lần cuối cùng thị tẩm là một tháng trước, thời gian không đủ dài, chẩn đoán không ra cũng là bình thường." "

Cố Hoài Nhu kinh ngạc nhìn y: "Gia, sao ngài lại tới đây?"

"Liễu thị nói nàng không được khỏe nên đến LâmVũ Viện mời ta đến." Thẩm Tại Dã nhìn nàng ta, khẽ mỉm cười: "Bây giờ nàng đã thấy đỡ hơn chưa?"

"Đỡ hơn rồi." Cố Hoài Nhu khẽ cau mày, quay đầu liếc Liễu thị một cái, rồi lại vội nói với Thẩm Tại Dã: "Làm phiền gia đích thân tới đây, là Hương Quân đã đường đột, xin gia đừng trách tội."

Liễu thị đứng sang một bên, ấm ức nói: "Tỷ tỷ có tin vui, phận làm muội muội chẳng qua là bất bình thay tỷ thôi, sao gia lại trách tội được?"

Lời này có nghĩa là ta và ngươi qua lại đều có mục đích riêng. Đào Hoa vội đứng ra xa, tò mò nhìn hai người này.

Ý tứ trong lời nói của họ có thể hiểu rằng Liễu thị gọi Thẩm Tại Dã dường như không phải chủ ý của Cố thị. Liễu thị tự ý quyết định đến Lâm Vũ Viện khóc lóc ầm ĩ, trong khi Cố thị lại muốn rũ bỏ liên quan, không muốn bị nàng ta liên lụy.

Thật thú vị, tỷ muội nhiều năm sao lại trở mặt thành thù rồi?

Thẩm Tại Dã không nói gì, chỉ ngồi im lặng. Cố thị và Liễu thị thì lời qua tiếng lại, gần như sắp cãi nhau đến nơi.

“Chuyện chưa chắc chắn, muội muội đã vội đi thông báo cho gia. Đến lúc đó nếu làm gia thất vọng thì nên trách muội hay trách ta?”

“Tỷ tỷ đúng là coi lòng tốt của người khác như lòng lang dạ thú mà, lúc nãy tỷ không tìm được y nữ, chẳng phải chính thiếp thân đã đến dược phòng mời đại phu sao? Muội muội quan tâm tỷ, tỷ thì hay rồi, vừa nhìn thấy gia là đổ hết lên đầu thiếp thân."

“Có thật là vì muốn tốt cho ta hay không, trong lòng ta biết rõ.” Cố thị cười lạnh: “Cho dù nhiều năm đội lốt cừu thì sói vẫn là sói, sớm muộn gì cũng sẽ lộ bộ mặt thật thôi."

"Tỷ tỷ..."

"Đủ rồi đấy." Nghe đến phát phiền, cuối cùng Thẩm Tại Dã ngắt lời bọn họ: "Người một nhà mà cãi nhau như vậy, các nàng cũng không thấy xấu hổ à. Nếu đã chưa chẩn đoán được thì từ nay đại phu sẽ tới Ôn Thanh Các xem mạch mỗi ngày. Người ở dưới cũng hầu hạ cẩn thận một chút. Đợi một thời gian nữa rồi nói tiếp.”

"Đa tạ gia!" Cố thị cúi đầu hành lễ, Liễu Hương Quân cũng không lên tiếng.

Khương Đào Hoa đứng bên cạnh nãy giờ cuối cùng cũng đi tới, nhìn Cố Hoài Nhu nói nhỏ: "Nếu đã chưa có chẩn đoán thì vẫn có hy vọng. Nương tử hãy nghỉ ngơi thật tốt."

Cố Hoài Nhu liếc nhìn nàng, thần sắc có chút phức tạp, nhưng ngại Thẩm Tại Dã đang ở bên cạnh nên cũng không tiện nói gì, chỉ có thể gật đầu.

"Nếu không còn chuyện gì khác thì giải tán đi." Thẩm Tại Dã đứng dậy, ra vẻ quan tâm nói một câu: "Không có việc gì thì đừng ra ngoài đi lại, chăm sóc bản thân thật tốt."

"Vâng." Cố thị đáp lời, lặng lẽ đánh giá thần sắc của y.

Tâm tư của gia vẫn rất khó đoán, nghe thấy chuyện như vậy mà trên mặt vẫn bình thản không tức giận, nhưng cũng không vui lắm, quay đầu cùng Khương thị rời đi.

"Ta đã nói gì nào?"

Đợi mọi người đều ra khỏi viện, Liễu thị mới nói với giọng điệu kỳ lạ: “Tỷ xem Khương thị là chỗ dựa nhưng nàng ta lại không quan tâm đến tỷ chút nào, giành y nữ với tỷ thì thôi đi, ngay cả việc gia đến thăm tỷ mà cũng gắng sức đi theo, rõ ràng là không muốn cho tỷ đắc sủng."

Cố Hoài Nhu cau mày, không vui nói: "Muội nói nhiều quá."

“Hôm nay tỷ tỷ lạnh lùng với muội quá.” Liễu Hương Quân mếu máo, ấm ức nói: “Không những không ngó ngàng đến muội mà còn trách ngược lại muội. Tỷ muội nhiều năm như vậy rốt cuộc vẫn không bằng vinh hoa phú quý."

“Đúng là không bằng.” Cố Hoài Nhu ngẩng đầu lên nhìn vào mắt nàng ta: “Trong lòng muội vốn dĩ nghĩ như vậy, không phải sao?”

Liễu thị thoáng giật mình, cụp mắt xuống: "Tỷ nói gì vậy, muội muội nghe không hiểu. Bên ngoài đang sắc thuốc, để muội muội đi xem giúp tỷ."

Nói xong xoay người rời khỏi phòng trong.

Lòng người thật là khó đoán. Cố thị cười nhạo, dựa vào đầu giường sờ bụng mình.

Nếu thật sự có thêm một khối thịt ở đây thì nàng ta sẽ được cứu.

Khương Đào Hoa đi theo Thẩm Tại Dã suốt chặng đường từ hoa viên về Lâm Vũ Viện.

"Cả hai chúng ta đều không nhanh nhẹn lắm, sao ngài đi nhanh thế?" Khương Đào Hoa ôm eo đuổi theo y, luôn miệng nói: "Lúc nãy đi còn chậm lắm mà."

“Đó là bởi vì ta đang suy nghĩ một chuyện.” Thẩm Tại Dã không quay đầu lại: “Nếu nàng không đi nổi nữa thì cứ từ từ mà đi, ta về viện trước.”

Người gì không biết! Đào Hoa trợn mắt, dứt khoát thả bước chậm lại, đi một mình thật.

"Chủ tử, người không thấy lạ sao?" Thanh Đài đi bên cạnh nàng, nhìn bóng lưng tướng gia nói: "Nô tỳ chưa từng thấy nhà ai vợ có thai mà người làm chồng lại không hưng phấn chút nào.”

“Chẳng phải vẫn chưa chắc chắn sao?” Đào Hoa nói: “Hắn như vậy cũng bình thường, không có kỳ vọng thì sẽ không thất vọng.”

“Nô tỳ thì lại nghĩ rằng Cố thị phần lớn đã không được lòng tướng gia nữa.” Thanh Đài nói: “Nếu tướng gia thực sự thích nàng ta thì cho dù không chắc chắn cũng nên dành nhiều thời gian cho nàng ta hơn.”

Đúng là vậy, Đào Hoa gật đầu. Cố thị dường như đã không ưa nàng ngay từ khi nàng mới vào phủ. Theo lý mà nói, nàng ta là đích nữ của Lang trung lệnh, chắc không đến mức bị bỏ rơi chứ?

Không thể hiểu nổi, nàng vẫn quyết định tạm thời không nghĩ nữa mà quay lại Lâm Vũ Viện trước.

Tuy nhiên, khi nàng bước vào viện thì trước mặt Thẩm Tại Dã đã có thêm hai người nữa.

“Thiếp thân thừa nhận mình đã phạm sai lầm, sẵn sàng chịu phạt.” Mai Chiếu Tuyết quỳ trước mặt y, nghiêm túc nói: “Thiếp thân cũng đã nói lời xin lỗi rồi. Mạnh nương tử rộng lượng, không tính toán."

Thẩm Tại Dã quay đầu nhìn về phía Mạnh thị, sắc mặt nàng ta vẫn hơi tái nhợt, nỗi buồn giữa trán dường như càng sâu hơn: “Đúng như phu nhân nói, chỉ cần bằng lòng trả lại sự trong sạch cho thiếp thân, thiếp thân cũng không muốn so đo tính toán gì nữa…”

“Vậy thì tốt.” Thẩm Tại Dã gật đầu nói: “Nếu đã vu oan cho nàng, vậy thì ta cũng nên bù đắp cho nàng một chút. Lát nữa ta sẽ bảo quản gia mang đồ đến viện cho nàng, nàng cũng đừng buồn nữa.”

Nước mắt lưng tròng, Mạnh thị nghẹn ngào đáp lời, liếc nhìn Mai Chiếu Tuyết rồi lui ra trước. Khi đi ngang qua Đào Hoa, nàng ta ngước mắt lên nhìn nàng, ánh mắt lạnh lùng.

Đào Hoa khó hiểu, thầm nghĩ hình như mình đâu có đắc tội với nàng ta? Sao lại nhìn nàng như vậy?

“Nàng cũng đứng dậy đi.” Thẩm Tại Dã đưa tay đỡ Mai Chiếu Tuyết dậy: “Trong viện này có rất nhiều người, nàng vất vả rồi.”

"Thiếp thân không vất vả, chỉ cần gia có thể an tâm, thiếp thân làm gì cũng được." Mai Chiếu Tuyết mím môi, vẻ mặt dịu dàng khẽ nói.

Người như vậy mới thích hợp làm chính thất, Đào Hoa gật đầu, tuy rằng tâm địa Mai thị chưa chắc đã lương thiện nhưng có thể xử lý tốt chuyện của hậu viện, khiến Thẩm Tại Dã yên tâm thì chính là một chủ mẫu có tư cách.

Sau khi mọi người rời đi, Thẩm Tại Dã cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nằm trên nhuyễn tháp nói: “Có thể yên tâm nghỉ ngơi mấy ngày rồi.”

Hóa ra mấy ngày nay y luôn bận sao? Đào Hoa nhướng mày, cười tít mắt: "Dường như gia đã gần bình phục rồi, vậy khi nào thiếp thân mới quay về Tranh Xuân Các?"

Thẩm Tại Dã liếc nhìn nàng: "Nàng đâu phải là người không muốn tranh sủng, sao lại muốn quay về Tranh Xuân Các trong khi có thể ở lại Lâm Vũ Viện?"

Đào Hoa mím môi, thầm nghĩ bà đây đâu có ngu, muốn tranh sủng thì cũng là sủng ái riêng tư, cứ oang oang bảo nàng ở lại viện của y chẳng phải là tìm chuyện sao? Phu nhân người ta còn chưa đến ở, nàng là cái thá gì?

“Ý gia là không nỡ để thiếp thân đi sao?” Nàng nở nụ cười, rất tự nhiên lại trèo vào lòng Thẩm Tại Dã, ôm eo người ta nhẹ nhàng nũng nịu: “Vậy là thiếp thân sẽ ở đây mãi à?”

Khóe miệng Thẩm Tại Dã khẽ co giật, chán ghét nhìn nàng: “Nàng có thể đừng cứ hở ra là leo lên người ta được không?”

“Không thể.” Đào Hoa cười thật đáng yêu, nghiêng đầu nói: “Trên người gia là thoải mái nhất.”

Ánh mắt tối sầm, Thẩm Tại Dã đưa tay nhéo cổ tay nàng, kéo nàng đến trước mặt, khẽ cười hỏi: “Trên người gia chỗ nào thoải mái nhất?”

Đào Hoa: "..."

Đồ lưu manh vô liêm sĩ! Có khí chất của một vị quan cao quý chút được không? Hàm súc chút đi! Nàng đang nũng nịu với y mà lại đi hỏi câu khiến nàng không nói nên lời, vui lắm sao! Thú vị lắm sao!

Ngoan ngoãn leo xuống, Đào Hoa cũng không cười ngây ngô nữa, nghiêm túc nói: “Nếu không còn việc gì khác muốn thiếp thân làm, vậy tối nay thiếp thân sẽ quay về Tranh Xuân Các tiếp tục dưỡng thương.”

"Có việc." Thẩm Tại Dã mím môi, liếc nhìn nàng: "Ngày mai nàng đi may một bộ y phục, hai ngày nữa Nam vương sẽ đến gặp nàng."

Nam vương sắp đến? Đào Hoa nghe thấy thì lập tức vui mừng. Thiếu niên đó thật là biết giữ lời hứa, rất có trách nhiệm, thường xuyên đến xem nàng có bị Thẩm Tại Dã giết hay không, làm tăng khả năng sống sót an toàn của nàng trong hang rắn độc.

"Ta đã hứa với ngài ấy sẽ chăm sóc nàng thật tốt, nên nàng hãy ở lại đây cho đến khi ngài ấy yên tâm." Thẩm Tại Dã cười, ánh mắt sâu xa nhìn nàng: "Cái gì nên nói, cái gì không nên nói, không cần ta dạy nàng chứ?"

"Gia yên tâm." Đào Hoa cười tít mắt: "Thiếp thân biết mà!"

Thành thật mà nói, Đào Hoa cảm thấy rất áy náy vì lần trước đã lừa dối một đứa trẻ như vậy. Lần này cuối cùng nàng cũng không cần phải lợi dụng hắn nữa, nàng dự định sẽ báo đáp người ta một lần.

Dẫn Thanh Đài đi chọn vải may y phục, lại chọn vài món điểm tâm đi chuẩn bị nguyên liệu, mấy ngày sau đó Khương Đào Hoa đều rất bận rộn, chạy tới chạy lui khắp Lâm Vũ Viện.

Thẩm Tại Dã đang xem công văn, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn nàng một cái, thấy tinh thần nàng tốt như vậy thì cười khẩy.

Vậy mà bảo là dưỡng thương, nhìn bộ dạng nàng như thế có lên núi đánh hổ cũng không vấn đề gì.

Tuy nhiên, có một chuyện y vẫn rất tò mò, Khương Đào Hoa và Mục Vô Hạ cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, thậm chí còn chưa nói với nhau được mấy câu, sao lại coi trọng nhau đến thế?

Vài ngày sau, Nam vương đến thăm.

Trong phủ đang chuẩn bị lễ nghi như thường lệ, mới sáng sớm Khương Đào Hoa đã ngồi trước bàn trang điểm, thay xiêm y xong liền chạy đến hỏi Thẩm Tại Dã: “Trông có ổn không?”

Thư Ngố dịch

Nguồn: Zhenhunxiaoshuo
Bình Luận (0)
Comment