Đào Hoa Chiết Giang Sơn - Bạch Lộ Thành Song

Chương 6

“Về phần Thẩm Thừa tướng, những gì dò la được trước đó đều là sự thật. Y không có đảng phái nào trong triều đình, nhưng rất có uy tín và được nhiều người ủng hộ, tuy nhiên danh tiếng trong lòng dân chúng cực kỳ kém. Nghe nói là một người đầy mưu mô và coi mạng người như cỏ rác."

Hít một hơi khí lạnh, Khương Đào Hoa mở to hai mắt: "Y thật sự là loại người này sao? Nhưng khuôn mặt đó không giống người xấu, còn khá là... khá là đẹp trai."

Thanh Đài lắc đầu liên tục: “Lòng người khó đoán, chủ tử vẫn nên cẩn thận thì hơn. Cuối cùng là về Nam vương. Nam vương chỉ mới mười sáu tuổi, thật sự là một kẻ ngây thơ không biết gì về thế sự, nghe nói là đệ tử của Kiềm phu tử ở Đại Ngụy, toàn học cách lễ phép nhã nhặn. Mẫu phi mất sớm, không được thánh sủng, nhưng lại sống an phận trong một góc không tranh giành. Khi còn nhỏ, hình như cậu ta cùng mẫu phi bị đưa đến nước Ngô làm con tin, cho nên cũng rất thích lễ nghi của nước Ngô, chỉ là vì thế càng khiến hoàng đế thêm không vui.”

Đào Hoa gật đầu: “Tóm lại, đây là một tiểu vương gia rất tốt nhưng lại rất không được sủng ái.”

"Vâng."

“Nếu đã không được sủng ái thì tại sao Thẩm Tại Dã lại bảo ta đặc biệt giải thích với cậu ta?” Đào Hoa sờ cằm, không thể hiểu nổi: “Không lẽ y có tâm tư gì với một đứa bé?”

Thanh Mặc tối sầm mặt, vội lắc đầu: “Bên ngoài đồn rằng tướng gia có rất ít cơ hội gặp Nam vương nhưng lại rất yêu quý cậu ta, coi cậu ta như đệ đệ. Không ít lần có người tìm cách kéo Nam vương vào tranh chấp nhưng đều bị tướng gia ngăn chặn. Y còn từng bình luận về Nam vương rằng ‘Thế gian hiếm có được viên ngọc thô này, sao có thể chưa giũa đã bị bùn nhơ vấy bẩn’, xem ra chỉ đơn thuần là muốn bảo vệ Nam vương thôi chứ hai người không có quan hệ huyết thống và giao tình khác.”

Đúng là như vậy, Đào Hoa gật đầu: “Kẻ gian trá cũng có nhân tính. Nếu như Nam vương có thể lưu lại một mảnh Tịnh thổ trong lòng Thẩm Tại Dã thì có lẽ cậu ta là một đứa trẻ tốt, nhưng ngày mai tốt nhất không nên gặp, đề phòng ngộ nhỡ.”

"Vâng... Không đúng, tại sao người phải gặp Nam vương?" Thanh Đài mở to mắt: "Người và Nam vương có hôn ước trước, sau khi hủy hôn gả nhầm, giờ gặp lại không thấy ngại sao?"

"Là tướng gia nhờ ta giúp. Chắc là vì chuyện của ta mà y với Nam vương có xích mích nên dùng ta để hòa giải, tránh để mối quan hệ tiếp tục xấu đi." Đào Hoa nói: "Nhưng ta đã nói rồi, ngày mai ta sẽ bệnh không dậy nổi, vừa hay tránh được kiếp nạn này."

Bệnh không dậy nổi? Thanh Đài cau mày, nhìn bồn nước tắm bên cạnh đang dần lạnh đi: "Người nghiêm túc?"

"Tất nhiên, không nỡ để thằng bé không bẫy được sói, không có lựa chọn nào khác." Đào Hoa đưa tay kiểm tra nhiệt độ nước, cười tít mắt nhìn Thanh Đài nói: "Ngày mai nhớ chăm sóc cho ta thật tốt nhé, ta muốn ăn cháo bí ngô."

Thanh Đài:"……"

Nước Triệu chỉ có hai công chúa. Trưởng công chúa quen đối xử tàn nhẫn với người khác nên mọi người trong cung đều sợ nàng ta. Còn nhị công chúa này lại nổi tiếng ác với bản thân, người khác không sợ, nên từ tận đáy lòng Thanh Đài rất ngưỡng mộ nàng.

Đợi một lúc lâu, nha hoàn ngoài cửa đã bắt đầu hỏi có muốn thêm nước nóng không. Thanh Đài ra ngoài bưng nước nóng vào đặt sang một bên, sau đó nhìn công chúa nhà mình cởi áo choàng, chỉ mặc một chiếc áo, ngâm mình trong làn nước đã lạnh ngắt.

Thời tiết này, ban đêm gió thổi từ ngoài cửa sổ vào vẫn khiến người ta rét run, song gương mặt Khương Đào Hoa vẫn không lay động ngâm mình trong nước không nhúc nhích.

"Cần bao lâu?" Thanh Đài có chút lo lắng.

“Ba nén nhang là được, lâu hơn cũng sẽ khiến người khác nghi ngờ.” Môi hơi tím tái, Đào Hoa hít một hơi thật sâu, trực tiếp vùi cả đầu xuống nước.

Ôn Thanh Các.

Thẩm Tại Dã nhìn vầng trăng ngoài cửa sổ, tay đang nghịch chiếc nhẫn đeo ở ngón cái, ánh mắt sâu xa.

"Gia." Cố Thanh Ảnh mỉm cười đến gần: "Không còn sớm nữa, chúng ta nên đi nghỉ thôi."

“Ừm.” Thẩm Tại Dã đáp lời, quay đầu lại, hơi nhếch khóe môi, thuận theo tay nàng ta đi về phía chiếc giường.

Cố Thanh Ảnh vốn là người đẹp nhất trong viện này, luôn sẵn lòng lấy lòng y ở trên giường, cho nên mới vào phủ chưa đầy một năm đã trở thành nương tử. Song không hiểu vì sao bây giờ nhìn thấy nụ cười quyến rũ của nàng ta Thẩm Tại Dã lại cau mày.

Nụ cười quyến rũ không phải khoa trương giống như nàng ta, rõ ràng nên là mày mỏng hơi nhướng lên, mắt hơi phát sáng, trong mắt tràn ngập tình ý và cám dỗ vô tận. Khóe miệng không cong lắm, nhưng lại giống như một chiếc móc bạc nhỏ khiến người ta cảm thấy ngứa ngáy.

Nghĩ đến đây, khuôn mặt được ánh trăng phản chiếu của Khương Đào Hoa hiện lên trong đầu. Trong trẻo như đóa phù dung không cần chạm trổ, quyến rũ đến mức người ta không hề hay biết.

Khẽ giật mình, Thẩm Tại Dã cau mày, vô thức đứng dậy, giơ tay ngăn cản động tác tiến lên của Cố thị, xoay người đi về phía cửa.

"Gia?!" Bị phản ứng của y làm cho kinh hãi, Cố Thanh Ảnh tay chân cuống cuồng, vội vàng đưa tay ngăn y lại: "Nhưng mà thiếp thân hầu hạ không chu đáo chỗ nào? Sao ngài lại muốn bỏ đi?"

Hôm nay là ngày nàng ta được thị tẩm mà, nếu như gia bỏ đi như thế thì ngày mai nàng ta sẽ đối mặt với người khác như thế nào?

“Nàng ngủ trước đi, gia sẽ quay lại sau.” Thẩm Tại Dã vỗ vai nàng ta an ủi: “Ta để quên đồ trong viện quên mang theo.”

Cố Thanh Ảnh: "..."

Ngơ ngác nhìn y đi xa, nàng ta không khỏi cau mày lẩm bẩm: "Đồ gì mà quan trọng vậy chứ? Việt Đào, ngươi đi theo xem thử."

“Vâng.” Tiểu nha hoàn bên cạnh đáp lời, xách váy đi theo.

Thấy đã tạm ổn, Khương Đào Hoa đứng dậy khỏi bồn nước lạnh, thay quần áo khô, bảo Thanh Đài xử lý những thứ còn lại, còn mình đầu óc choáng váng ngồi ở đầu giường lau tóc.

Gió thổi từ bên ngoài cánh cửa đang mở vào, Đào Hoa chỉ cảm thấy trước mắt xám xịt, cổ họng đau rát. Với mức độ này, ngày mai kiểu gì cũng sẽ sốt cao.

“Chưa ngủ à?” Giọng nói của Thẩm Tại Dã đột nhiên vang lên, khiến Khương Đào Hoa sợ hãi, theo phản xạ hắt hơi một cái rõ to: “Hắt xì——”

Cái hắt hơi đến quá đột ngột khiến nàng chưa kịp che miệng mũi, nước bọt vui sướng bắn đầy lên người lên mặt người đến.

Thẩm Tại Dã nhắm mắt, lông mày nhíu lại giống như hình nơ bướm.

"Xin lỗi!" Sau khi nhìn rõ người, Khương Đào Hoa vội vàng đứng dậy lấy khăn tay lau cho y: "Thiếp thân không biết tướng gia đến... Khoan đã, sao ngài lại đến đây?!"

Không phải nên ở Ôn Thanh Các sao?

“… Ta quay về lấy đồ.” Mở mắt ra thì nhìn thấy người trước mặt đang trợn mắt nhìn mình như nhìn thấy ma, Thẩm Tại Dã cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười: “Cho dù không phải quay về lấy đồ thì đây cũng là viện của ta, ta muốn đi đâu thì đi.”

"Không phải, không phải, ngài đừng giận." Đào Hoa vội vàng giải thích: "Quy tắc trong phủ nghiêm khắc, thiếp thân chẳng qua sợ phạm sai lầm mà thôi."

“Quy tắc lớn nhất trong phủ là ta.” Lấy chiếc khăn tay từ tay nàng, Thẩm Tại Dã chậm rãi lau nước bọt trên người mình: “Quy tắc là do ta đặt, nàng hiểu không?”

"Thiếp thân hiểu, gia vui là được!" Đào Hoa ngẩng mặt, cười ngây ngô với y.

Thẩm Tại Dã mím môi, ngửi y phục của mình, có thể cảm nhận được sự chán ghét từ trong lời nói. Là người nhìn xa trông rộng, Khương Đào Hoa lập tức đi gọi nha hoàn mang quần áo đến cho y thay.

"Thiếp thân thay y phục cho gia nhé?"

Liếc nhìn dáng vẻ nịnh nọt của nàng, kiểu gì cũng không giống với khuôn mặt đêm ở Hợp Phong Vũ. Thẩm Tại Dã thở dài, khẽ sờ ấn đường, sau đó dang rộng hai tay như đại gia đang đợi hầu hạ.

Đào Hoa nhanh chóng cởi áo choàng của y ra, có điều dường như động tác hơi mạnh khiến cho một chiếc khăn tay rơi xuống.

Đàn ông nhiều thê thiếp như Thẩm Tại Dã có một chiếc khăn thêu của phụ nữ trên người là chuyện hết sức bình thường, nhưng Đào Hoa vừa cúi xuống nhặt thì liền bị y khẩn trương giật lấy.

Sao không phong độ gì hết vậy? Không thể dịu dàng hơn được sao? Che bàn tay bị nắm đau của mình, Đào Hoa liếc nhìn chiếc khăn tay, thấy Thẩm Tại Dã nhét vào trong tay áo giống như bảo bối, cũng không hỏi nhiều, hẳn là của cô gái nào mà y để ý rồi.

Hầu đại gia thay đồ xong, đại gia còn bất mãn liếc nàng một cái, đưa tay bế nàng ném vào trong chăn.

"Tay nàng lạnh quá, đêm nay ngủ nhớ đắp chăn kỹ một chút."

"Đa tạ gia quan tâm." Đào Hoa cười nói: "Gia đi đường cũng nhớ cẩn thận, ban đêm đường dễ trơn trượt."

“Ừm.” Thẩm Tại Dã gật đầu, nhìn nàng chốc lát rồi quay người bước ra ngoài.

Thanh Đài đợi ngoài cửa, thấy y đi rồi mới lẻn vào nhà: "Chủ tử?"

"Không sao, ngươi đi thu dọn chuẩn bị ngủ đi." Đào Hoa ho hai tiếng, vén hết chăn lên, sau đó nhắm mắt nằm xuống: "Sáng mai đến hầu sớm một chút."

"Vâng." Thanh Đài do dự nhìn thân hình gầy gò của nàng rồi thở dài, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, dù sao có khuyên nhủ thì chủ tử cũng không nghe, vậy thì tiết kiệm sức lực còn hơn.

Có điều, vừa rồi rốt cuộc thừa tướng gia đến đây làm gì?

Đường ban đêm quả nhiên trơn trượt, Thẩm Tại Dã dửng dưng bước đi, trong mắt chứa nửa vầng trăng, vừa dịu dàng vừa có chút u ám. Giống như một con rắn độc màu trắng tuyết, phun nọc độc một tao nhã trong bóng tối.

"Chủ tử, phía Bắc Môn Đình đã thu xếp xong, nếu như ngày mốt Khương thị vẫn chưa bình phục, chúng ta sẽ tiến hành kế hoạch thứ hai." Trạm Lư đi phía sau y, nói khẽ một câu.

Ánh mắt khẽ động, Thẩm Tại Dã nghiêng đầu nhìn hắn: “Ngươi nghĩ Khương thị bệnh thật hay giả?”

Trạm Lư sửng sốt, cau mày nói: “Đại phu trong phủ đã khám qua rồi, nói là quả thực có chút không khỏe, có thể là mới đến Đại Ngụy nên chưa thích nghi, thêm vào đó thời tiết gần đây thay đổi, đổ bệnh cũng là chuyện bình thường."

“Vậy ư.” Thẩm Tại Dã cười một tiếng, tiếp tục đi về phía trước: “Khương thị này trông thì có vẻ ngốc nghếch, nhưng trong sự ngốc nghếch lại hình như mang theo chút tinh ranh. Một lúc nhất thời, ta cũng không phân biệt được rốt cuộc nàng ta là thỏ hay là hổ.”

Trạm Lư có chút kinh ngạc: "Chủ tử quan tâm Khương thị?"

“Không có.” Thẩm Tại Dã lắc đầu: “Ta chỉ sợ ngày mốt sẽ có biến số gì đó.”

Tuy Khương thị rất giỏi quyến rũ người khác nhưng y lại không ưa chiêu này. Ý nghĩa tồn tại của nàng là mở ra bức màn chiến tranh, chỉ cần mở ra thành công, nàng sống hay chết đều không liên quan gì đến y.

"Chuyện này chủ tử có thể yên tâm." Trạm Lư chắp tay nói: "Kế hoạch của ngài rất cẩn thận, người ở dưới cũng cực kỳ cẩn thận, tuyệt đối sẽ không có sai sót!"

“Ừm.” Thẩm Tại Dã cụp mắt nói: “Nếu ngày mốt đã sắp xếp xong rồi, vậy ngày mai để xem tình hình vậy. Nếu bệnh của Khương thị không khỏi thì sẽ bỏ qua Nam vương, trực tiếp đợi gặp Cảnh vương.”

“Tiểu nhân hiểu rồi.”

Trăng đã lên cao, Đào Hoa đang say ngủ vẫn không biết mạng sống của mình đã được người ta tính đến, trong giấc mơ của nàng có non sông tươi đẹp của nước Triệu, có dòng suối trong vắt chảy dưới tường cung, cả đêm đều cảm thấy bình yên đến lạ thường.

Thư Ngố dịch

Nguồn: Zhenhunxiaoshuo
Bình Luận (0)
Comment