Giấc ngủ này ngon đến nỗi khi thức dậy toàn thân sảng khoái, ấm áp vô cùng.
“Chủ tử.” Thanh Đài luôn đứng ở bên giường, thấy nàng đã tỉnh thì thở dài một hơi.
Đào Hoa chớp mắt, nhìn chiếc chăn bông đang quấn chặt trên người, rồi sờ lên cái trán nhiệt độ bình thường của mình, lập tức ngồi dậy, trừng mắt nhìn Thanh Đài: “Sao ngươi lại đắp chăn cho ta? "
Thanh Đài trầm mặc giây lát rồi nói: “Chăn là người tự đắp, nô tỳ kéo ba lần cũng không thể kéo lại người.”
Khương Đào Hoa: "..."
Thôi được, nàng đã kéo chăn đắp theo bản năng, muốn trách thì phải trách tối qua không giấu chăn vào trong tủ, uổng công ngâm nước lạnh rồi.
“Bây giờ hối lộ đại phu còn kịp không?” Đào Hoa tuyệt vọng hỏi.
Thanh Đài lắc đầu: “Chúng ta không quen nơi này, không thể tùy tiện mua chuộc.”
Vậy là không còn đường lui nữa rồi? Ngã lưng xuống giường, Đào Hoa thở dài: “Ông trời đã giao cho ta trọng trách thì phải lao tâm khổ tứ vận động gân cốt trước. Nếu giãy giụa cũng vô ích thì đi gặp Nam vương vậy. Dựa vào tình hình ngươi đã nghe ngóng được, Nam vương nhỏ tuổi ngây thơ, chắc sẽ không làm khó ta đâu.”
"Vâng, chủ tử thay y phục trước đi." Thanh Đài đáp lời, quay người lấy một chiếc áo choàng lớn.
Họ vẫn còn ở trong viện của Thẩm Tại Dã, hôm qua lúc tới đây vẫn luôn sóng yên biển lặng, vậy nghĩa là không có ai chú ý, tốt nhất là nên lẻn về ngay khi trời còn chưa sáng.
Khương Đào Hoa quấn áo choàng dẫn theo Thanh Đài chạy một mạch, khi bước ra khỏi cổng chính Lâm Vũ Viện, cũng không chú ý đến hai tiểu nha hoàn đang trốn bên cạnh.
“Đi theo ả, ta đi tìm Việt Đào tỷ tỷ.”
"Vâng."
Tiểu nha hoàn ngồi xổm cả đêm nhanh chóng đi đến Ôn Thanh Các gặp Việt Đào nói thầm một tràng. Việt Đào quay đầu, lại nói thầm với chủ tử Cố Hoài Nhu.
"Ta cảm thấy hôm qua gia có chút kỳ lạ, quả nhiên trong viện đó có một tiểu nhân." Cố Hoài Nhu hừ lạnh một tiếng: "Sai người tiếp tục theo dõi, xem là kẻ nào không hiểu quy củ muốn gây phiền toái cho Ôn Thanh Các chúng ta.”
"Vâng."
Sân sau phủ thừa tướng trông thì như yên bình vui vẻ, công bằng không tranh chấp, nhưng cũng có rất nhiều người muốn phá vỡ sự yên tĩnh này để giành thêm miếng bánh cho mình, chỉ xem ai là người xui xẻo mở màn thôi.
Khương xui xẻo vẫn đang trang điểm mà không hay biết gì.
Vì Nam vương còn nhỏ tuổi nên nàng cũng không thể trang điểm quá kỹ mà chỉ rửa mặt và thoa một chút phấn để toàn bộ khuôn mặt trông sạch sẽ là được.
Nàng chọn một chiếc váy phù hợp với thân phận thê thiếp của tướng phủ, rồi chọn hai cây trâm đơn giản. Khương Đào Hoa nhìn vào gương, cười rất hiền lành.
“Chủ tử.” Thanh Đài không nhìn tiếp được nữa: “Người định xem Nam vương là con nít sao?”
"Hắn mới mười sáu tuổi, không phải con nít thì là gì?" Đào Hoa khó hiểu nói: "Chỉ bằng tuổi Trường Quyết thôi."
“Đúng là bằng tuổi tam hoàng tử.” Thanh Đài liếc nàng một cái: “Nhưng người cũng mới mười tám tuổi chứ mấy.”
Chỉ lớn hơn người ta hai tuổi mà thôi! Biểu cảm như trưởng bối này là định làm gì?
Khương Đào Hoa cau mày, cúi đầu nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu mới phản ứng: "Thì ra ta mới mười tám tuổi."
Năm này qua năm khác, nàng còn tưởng mình đã ba mươi rồi chứ.
Thanh Đài dở khóc dở cười: “Người vẫn chưa tỉnh ngủ hả?”
“Không sao, chỉ là ta quen xem Trường Quyết như con nít thôi.” Đào Hoa thở dài nói: “Hy vọng Nam vương đừng khó trị như Trường Quyết.”
Đây là nguyện vọng xuất phát từ nội tâm, tam hoàng tử nước Triệu Khương Trường Quyết quả thực là một kẻ ngốc, một khi đã quyết định chuyện gì thì có đâm đầu vào tường cũng không quay đầu. Có đường vòng không chịu đi, nhất quyết kéo nàng vào con đường chính nghĩa, kết quả là cả hai thường xuyên chịu thiệt cùng nhau.
Để dạy dỗ đệ đệ hiểu tình người, Khương Đào Hoa đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết, song đều chẳng có tác dụng gì. Nàng cảm thấy bất lực nhất khi gặp phải kiểu người không biết tiếp thu, không có đầu óc như vậy.
"Khương nương tử."
Bên ngoài có một nha hoàn đi vào, nhìn Đào Hoa một cái. Thấy sắc mặt nàng bình thường, liền thở phào nhẹ nhõm: "Nếu người đã khỏe hơn rồi thì hãy mau đến hoa viên chuẩn bị đi. Tướng gia nói khách dùng bữa sáng xong sẽ đến."
"Biết rồi." Thanh Đài đáp lời, hơi cau mày, đang định nói chủ tử nhà mình còn chưa ăn sáng, lại nhìn thấy người trước bàn trang điểm rất tự nhiên đứng dậy, cất bước đi ra ngoài.
“Chủ tử.” Thanh Đài hơi đau lòng: “Người không đói sao?”
"Tướng gia bảo chúng ta lập tức đến hoa viên, sao có thể nói đói bụng được?" Đào Hoa vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt bước ra khỏi cửa.
"Nhưng..." Đi theo phía sau liếc nhìn hướng chủ tử nhà mình đang đi, Thanh Đài vẻ mặt kỳ lạ nói: "Hoa viên trong phủ nằm ở phía bên kia."
“Ta biết, ta cũng đã xem qua bản đồ tướng phủ rồi.”
“Vậy người đi về phía này làm gì?”
Đào Hoa quay đầu, trợn mắt nhìn Thanh Đài, thấp giọng nói: “Nói ngươi ngốc đúng là ngốc thật, vẻ ngoài là để cho người khác thấy, nhưng bụng thì là của mình. Bây giờ vẫn còn sớm, tiện đường xuống bếp kiếm ít đồ ăn!”
Thanh Đài: "..." Không phải bảo lập tức đến hoa viên sao?
Chủ tử nhà mình quả nhiên không cần ai lo lắng, tính toán trong đầu có khi còn nhiều hơn tóc trên đầu mình.
Người trong bếp đang bận rộn chuẩn bị bữa sáng, đầu bếp Trương vừa đặt một đĩa bánh bao nhân trứng sữa lên bếp, nhưng vừa quay lại lấy hộp đựng thì cái đĩa đã trống rỗng!
Đã xảy ra chuyện gì vậy? Đầu bếp Trương hoang mang, nhìn khắp xung quanh, cởi mũ xuống sờ lên cái đầu trọc lóc của mình, nhìn chằm chằm cái đĩa với vẻ mặt không thể tin nổi.
Thanh Đài chia sẻ bánh bao nhân trứng sữa với Đào Hoa, vừa ăn vừa đi đến hoa viên..
"Đầu bếp trong phủ này tay nghề cũng khá đấy." Khương Đào Hoa hài lòng nói: "Sau này có lộc ăn rồi."
Tổng cộng có bốn cái bánh bao, mỗi người ăn hai cái, lúc ăn xong thì đã tới cổng hoa viên.
“Khương nương tử.” Nha hoàn đứng ở cổng tròn hoa viên khẽ cúi đầu chào nàng: “Tướng gia căn dặn, người vào trong đình đợi là được.”
"Ta hiểu rồi." Đào Hoa gật đầu, nhìn xung quanh một lượt rồi cùng Thanh Đài bước vào.
Trong hoa viên đã có không ít nha hoàn ra vào, trong đình cũng đã chuẩn bị rất nhiều món ăn ngon, xem ra Thẩm Tại Dã thật sự rất thích vị tiểu vương gia này, tuy rằng tiểu vương gia không được hoàng đế sủng ái nhưng tại đây lại được đãi ngộ như khách quý.
Khương Đào Hoa ngồi xuống bên bàn đá, không khỏi sờ cằm nhỏ giọng nói: "Thanh Đài, ngươi thấy có khả năng vị tiểu vương gia này thật ra là con riêng của thừa tướng không?"
Thanh Đài suýt thì bị sặc nước bọt của chính mình, nhìn nàng chằm chằm: "Chủ tử, mười sáu năm trước tướng gia chỉ mới mười tuổi thôi."
Suy nghĩ này có phải quá điên rồ không?
"Ồ, vậy à..." Đào Hoa gật đầu: "Vậy là ta đã nghĩ nhiều rồi. Nhưng mà ta không hiểu, một người quyền cao chức trọng tâm tư thâm trầm như Thẩm Tại Dã lại thật sự vì lòng yêu mến mà đối xử tốt với một vương gia vô điều kiện sao?"
Thanh Đài suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cũng không phải là rất tốt, hai người bình thường cũng không thường xuyên gặp nhau, có lẽ là vì Nam vương chẳng có thế lực gì, tướng gia cảm thấy qua lại với ngài ấy sẽ khá thoải mái nên mới đối đãi như vậy."
Lúc Thanh Đài đi ra ngoài dò la, cũng không có nhiều người cho rằng tướng gia thiên vị Nam vương, chỉ là không lạnh lùng với Nam vương như những người khác.
Khương Đào Hoa nheo mắt lại, sờ cằm im lặng không nói gì.
“Ngài thật sự không lừa ta chứ?”
Giọng nói của một thiếu niên đột nhiên vang lên ngoài cổng tròn, Đào Hoa thính tai nghe thấy, vội vươn cổ nhìn về phía đó.
Thẩm Tại Dã bước vào đầu tiên, mặc một chiếc áo choàng gấm sẫm màu, trông rất tuấn tú. Trên mặt mang theo ý cười không thể nhìn thấu, cúi đầu nói: "Vi thần đã bao giờ lừa vương gia chưa?"
Người bên cạnh đi theo y vòng quanh cổng tròn, chiếc áo choàng gấm trắng viền xanh phối tay áo Tế La khiến Đào Hoa sáng mắt.
Thật là một thiếu niên lang răng trắng môi hồng! Tuy nói là không được sủng ái nhưng lại không hề tỏ ra sợ sệt chút nào, lưng thẳng đứng, trông rất cương trực. Lông mày giống như một chiếc thuyền dài rẽ sóng, đôi mắt đầy sóng xanh ngày nắng. Sống mũi cao thẳng, đường nét tuấn tú, chỉ là cái miệng nhỏ lại mím chặt.
“Lẽ nào ngài lừa ta còn ít hay sao?” Mục Vô Hạ vô cùng tức giận: “Chỉ là thủ đoạn cao minh, khiến bổn vương không nắm được thóp thôi!”
Dáng vẻ nổi trận lôi đình như thể bị bắt nạt thê thảm khiến Đào Hoa cảm thấy hiếu kỳ.
Rốt cuộc hai người này có mối quan hệ gì? Nếu như tốt thật thì tại sao Nam vương lại có thái độ như vậy với Thẩm Tại Dã? Nếu như không tốt thì tại sao Thẩm Tại Dã lại quan tâm đến Nam vương như thế?
"Người ở ngay phía trước, nếu vương gia không tin vi thần thì tự đi hỏi thử đi." Thẩm Tại Dã bất đắc dĩ thở dài, quay đầu nhìn về phía trong đình.
Khương Đào Hoa vội thu lại biểu cảm, mỉm cười với họ.
Mục Vô Hạ liếc nhìn theo nàng, đôi lông mày thanh tú nhíu lại, cảnh giác nhìn Thẩm Tại Dã: “Bây giờ nàng ta đã được phụ hoàng ban cho ngài rồi, ở trong phủ của ngài sao có thể nói lời thật lòng chứ?”
“Vậy làm sao vương gia mới chịu tin vi thần?”
"Rất đơn giản, ngài đừng ở lại đây, bổn vương sẽ hỏi riêng nàng ta." Mục Vô Hạ mím môi, ánh mắt kiên quyết nói: "Ngài không được gian lận!"
Đào Hoa nghe thấy, lặng lẽ trợn mắt. Trẻ con đúng là ngây thơ, người ta gian lận đều là lén làm sau lưng, sao có thể nói thẳng ra mặt chứ.
"Vi thần tuân mệnh." Thẩm Tại Dã khẽ gật đầu, quay đầu nhẹ nhàng nói với bên phía đình: "Đào Hoa, nhớ chăm sóc tốt cho vương gia."
Lời nói nhẹ nhàng nhưng ánh mắt đầy cảnh cáo. Khương Đào Hoa rùng mình, cong môi đáp: "Thiếp thân hiểu rồi."
Chẳng phải là giúp y lừa gạt con nít thôi sao? Nam vương này ngây thơ như vậy, hoàn toàn sẽ không cần tốn nhiều công sức, y căng thẳng cái gì chứ.
Mục Vô Hạ đứng im tại chỗ nhìn Thẩm Tại Dã rời đi, chắc chắn y đã đi xa rồi mới xoay người, vẻ mặt nghiêm túc tiến vào trong đình, đứng trước mặt Đào Hoa.
“Mời vương gia ngồi.” Đào Hoa cười tít mắt nhìn hắn: “Uống trà trước đi.”
Thấy dáng vẻ bình tĩnh của nàng, Mục Vô Hạ lập tức nhíu mày: "Công chúa vui lắm sao?"
"Hả?" Đào Hoa sửng sốt.
"Không phải gả cho ta, mà là gả cho Thẩm thừa tướng, xem ra nàng rất vui mừng." Ánh mắt hắn tối sầm: "Xem ra thừa tướng quả thật không có lừa ta, công chúa tự nguyện ở trong phủ thừa tướng này mà không có chút ấm ức nào."
Nam vương này tuy còn nhỏ nhưng tâm tư lại rất tinh tế và cũng rất nhạy cảm. Khương Đào Hoa chớp mắt, sau đó liền có phản ứng, bàn tay dưới gầm bàn véo đùi mình một cái thật đau, nước mắt nhanh chóng ứa ra.
Thư Ngố dịchNguồn: Zhenhunxiaoshuo