Chương 22: Ấn tượng đầu tiên
“Đàm Du, Đàm Du.”
Một giọng nói xa lạ vang lên, Đàm Du đặt giỏ rau xuống rồi đi về phía âm thanh đó.
“Ai đó?” Cậu nhìn quanh, cất tiếng hỏi: “Ai đang gọi tôi vậy?”
Người kia không lộ diện, chỉ liên tục gọi tên Đàm Du, cứ như chỉ đơn giản là muốn gọi, bởi người kia chẳng hề đáp lại Đàm Du.
“Đàm Du, Đàm Du.”
Vẫn đang gọi.
Không thấy người, chỉ nghe tiếng, có chút kỳ quái, nhưng Đàm Du không dừng lại mà vẫn tiếp tục bước tới. Càng đi, cảnh vật xung quanh càng trở nên xa lạ, hoang vắng, mặt trời cũng sắp lặn. Đàm Du cảm thấy không ổn, định quay về thì vừa mới xoay người đã bất ngờ rơi xuống một vách đá, cơ thể lơ lửng rồi rơi nhanh xuống dưới. Theo phản xạ, Đàm Du đạp mạnh một cái.
“Rầm!”
Bàn học bị va mạnh, Đàm Du choàng tỉnh khỏi giấc mơ, âm thanh lớn đến mức cả lớp quay sang nhìn.
“Hự…” Đầu gối đau nhói khiến cậu rít lên, cau mày nhăn mặt, “Đau chết tôi rồi…”
“Sao vậy?” Giang Hoài Thư lập tức quay sang, giọng đầy lo lắng, “Đụng vào chỗ nào?”
Giờ đang là tiết học đầu tiên của năm học mới, sắp hết giờ. Vừa rồi thầy DDVP đang giao bài tập, số lượng hơi nhiều, nhưng không học sinh nào dám phản đối công khai, chỉ biết r*n r* nhỏ nhẹ. Giờ Đàm Du gây ra động tĩnh lớn như vậy, ai nấy đều tưởng cậu phản kháng. Đoạn Giai Thành trố mắt nhìn, rồi lặng lẽ giơ ngón cái: “Ghê thật đấy lão Đàm, phát súng đầu tiên của khởi nghĩa.”
Trên bục giảng, thầy DDVP ném phấn xuống bàn, khoanh tay đi qua đi lại: “Sao thế hả, Đàm Du? Mới ngày đầu khai giảng mà đã có ý kiến với tôi à?”
Xong đời.
Khóe miệng Đàm Du giật giật, đứng dậy khỏi chỗ: “Không có ạ.”
“Không có mà đạp bàn làm gì?!” Thầy trừng mắt, lông mày nhướn cao vì tức giận, “Gây động tĩnh lớn như thế là muốn thị uy à? Coi tôi điếc chắc?!”
Trong tình huống này, nói thật là không thể nào, Đàm Du đảo mắt một vòng, bịa đại một lý do: “Em thật sự không có gì đâu thầy. Lúc cúi nhặt bút thì ghế bị lệch, suýt nữa ngã. Động tác hơi lệch nên mới đạp trúng bàn.”
Lời nói quá giống thật, đến nỗi Đàm Du suýt tin chính mình. Thầy DDVP nhìn cậu vài giây với ánh mắt nghi ngờ, mặt cậu không đổi sắc nhìn lại, cuối cùng cũng qua mặt được.
“Thôi được rồi, tin em lần này. Sau này nhặt bút thì cẩn thận vào,” Thầy bước lại bục giảng, phủi bụi phấn trên sách Hóa học, nhìn anh từ trên xuống dưới rồi trách nhẹ một câu, “Hấp ta hấp tấp.”
“Bài tập làm xong nộp cho lớp trưởng sáng mai, lớp trưởng ghi tên rồi giao cho tôi. Ai không làm thì liệu hồn đó!!”
Nói xong, thầy hắng giọng, giọng vang dội: “Tan học!”
Buổi sáng, học sinh lớp 12 sau giờ học không còn sức sống, nằm dài trên bàn ngủ gục, rất ít người nói chuyện.
“Bạn cùng bàn” Đàm Du nhíu mày nghiêng đầu về phía Giang Hoài Thư, kéo dài giọng, “Tôi va đầu gối, đau muốn chết luôn.”
Nghe anh than vãn, Giang Hoài Thư đưa tay ra sờ đầu gối anh:
“Để tôi xem có bầm không.”
Là bạn cùng bàn, Giang Hoài Thư thừa biết không hề có vụ nhặt bút nào, bèn hỏi: “Sao tự dưng lại đụng vào bàn?”
Đàm Du hơi ngại, cười hề hề rồi nói nhỏ: “Tôi ngủ quên mơ thấy mình rơi xuống vực, không hiểu sao đạp một cái, ai ngờ mạnh vậy, thế là đụng trúng, đau chết tôi rồi.”
Giang Hoài Thư vén quần đồng phục của cậu lên, cẩn thận xem xét đầu gối, xác nhận không có gì nghiêm trọng mới yên tâm thu tay lại: “Giờ chỉ hơi đỏ thôi, nếu sau đó bầm thì lấy thuốc thoa vào.”
Ánh mắt anh nghiêm túc, nhìn đầy kiên nhẫn, trong đôi mắt phượng như có ánh sao, ánh lên dịu dàng. Đàm Du nhìn mà bỗng cảm thấy tim nhột nhột, khóe môi khẽ cong lên, nhìn quanh lớp thấy không ai rời chỗ, liền thình lình ghé sát, hôn nhẹ lên má Giang Hoài Thư.
“Ừm.” Cậu cười khẽ, giọng nhẹ tênh, có phần tinh quái: “Nghe lời bảo bối hết.”
Hành động bất ngờ của Đàm Du khiến bút trong tay Giang Hoài Thư rơi xuống, lăn đến dưới chân Đàm Du. Cậu định cúi người nhặt thì Giang Hoài Thư giữ tay cậu lại, thấp giọng nói:
“Tôi tự nhặt.”
“Ừ, được.”
Vừa nói, Đàm Du gật đầu, định ngẩng lên, nhưng đúng lúc đó, Giang Hoài Thư đang cúi người nhặt bút bỗng kéo người cậu, ép đầu xuống rồi hôn lên môi cậu.
“Tiểu Du.”
Giang Hoài Thư nhẹ nhàng cắn đầu lưỡi anh một cái, thì thầm bên tai: “Cậu ngoan thế, chỉ ngoan với mình tôi thôi à?”
Đàm Du không ngờ anh to gan như vậy, vội ngẩng đầu tránh đi, lo lắng liếc quanh lớp, khẽ nói: “Cậu điên à?”
“Bị người ta thấy là tiêu luôn đấy.”
Lời này dường như chẳng làm Giang Hoài Thư sợ, anh lặng lẽ nhìn Đàm Du vài giây, rồi hỏi: “Cậu biết hành động vừa rồi khiến nụ hôn đó giống gì không?”
Đàm Du sửng sốt: “Giống cái gì?”
Giang Hoài Thư nhặt bút về chỗ, mặt không đổi sắc, nhưng ngay sau đó lại phun ra một câu: “Yêu đương vụng trộm.”
…
Vì là ngày đầu đi học nên buổi chiều tan học sớm hơn bình thường. Đoạn Giai Thành thu dọn cặp xong liền chạy tới chỗ Đàm Du, trên mặt hiện rõ vẻ phấn khích muốn xông ra ngoài.
“Lão Đàm lão Đàm, đi mua nước me không?”
“Không đi,” Đàm Du ngáp một cái, lười biếng kéo khóa cặp, “Tao phải đi cho Cuộn Cuộn ăn.”
“Ờ được,” Đoạn Giai Thành gật đầu, quay sang Giang Hoài Thư, “Bạn mới, cậu đi không?”
Còn chưa hỏi xong, Đàm Du đã nhanh tay kéo tay áo Giang Hoài Thư, giành nói trước:
“Bạn cùng bàn tao cũng không đi, cậu ấy phải đi cho Cuộn Cuộn ăn cùng với tao.”
Đoạn Giai Thành trừng mắt nhìn: “Tao hỏi bạn mới chứ có hỏi mày đâu, mày làm gì vậy?”
Đàm Du không đáp, quay sang hỏi Giang Hoài Thư: “Bạn cùng bàn, cậu nói đi, cậu có đi không?”
Vừa nói vừa nhẹ nhàng kéo vạt áo người kia, Giang Hoài Thư thấy cậu dễ thương quá mức, làm gì còn chống đỡ nổi, tất nhiên là chiều cậu: “Không đi.”
“Thấy chưa?” Đàm Du cười khẩy, làm mặt nhây, “Cậu ấy – không – đi.”
“???” Đoạn Giai Thành khó tin nhìn qua nhìn lại hai người, “Hai người làm sao vậy…”
Không đúng, chỗ nào cũng không đúng. Rõ ràng là bạn bè, mà sao thân mật lạ thường? Dính nhau quá mức bình thường rồi.
“Sao cái gì?” Đàm Du khoác cặp đứng dậy, kéo Giang Hoài Thư đi, “Đi đi, bọn tao cũng phải đi rồi.”
Chưa kịp hỏi thêm gì, hai người đã sắp ra khỏi lớp. Nhìn theo bóng lưng họ, Đoạn Giai Thành cảm thấy càng lúc càng kỳ lạ.
“Chuyện gì vậy trời…”
Cậu ta lẩm bẩm, nhíu mày đi ra theo.
Hai người tới nhà lấy đồ ăn vặt và một ít nước cho Cuộn Cuộn, rồi cùng đến con hẻm nơi nó ở.
“Cuộn Cuộn?” Đàm Du gọi.
Vừa dứt lời, từ xa vang lên tiếng chó con sủa: “Gâu gâu gâu!!”
Nghe thấy, Đàm Du theo thói quen quỳ một chân mở rộng tay chờ đón Cuộn Cuộn đang chạy tới. Khung cảnh này thật quen thuộc, như quay về ngày đầu tiên họ gặp nhau.
Cuộn Cuộn lao vào lòng Đàm Du, l**m mặt cậu liên tục. Cậu xoa đầu nó, rồi cười đặt nó xuống đất. Vừa chạm đất, Cuộn Cuộn đã hưng phấn chạy vòng tròn rồi lăn lộn, miệng r*n r* vui vẻ.
Giang Hoài Thư ngồi xổm xuống, đưa miếng thịt khô đến miệng Cuộn Cuộn. Nó cắn nhẹ vào ngón tay anh trước khi bắt đầu gặm miếng thịt. Đàm Du tinh nghịch kéo tai chó con, cảm nhận độ mát lạnh nơi đầu ngón tay, rồi cười.
“Bạn cùng bàn, còn nhớ chỗ này là nơi mình gặp nhau không?”
“Nhớ,” trong đầu Giang Hoài Thư hiện lên cảnh ngày đó, tim anh khẽ rung động, “rất rõ nữa là.”
“Nè,” Đàm Du chọc vai anh, ngẩng đầu nhìn, “Ấn tượng đầu tiên của cậu về tôi là gì?”
Câu hỏi mang theo cả tò mò lẫn hy vọng được khen. Dù sao ai cũng muốn để lại ấn tượng tốt. Giang Hoài Thư khẽ cười, hàng mi dài che đi cảm xúc trong mắt:
“ Rất cảm tính, hoạt bát, và rất dễ thương.”
“Dễ thương á?!” Đàm Du suýt sặc nước bọt, biểu cảm khó tả, “Đây là lần đầu tiên có người dùng từ đó để tả tôi luôn đó.”
Giang Hoài Thư nhướn mày: “Vậy thì tôi rất vinh dự là người đầu tiên.”
Đàm Du bật cười, cầm chai nước trong tay, nhớ lại cảm giác khi lần đầu nhìn thấy Giang Hoài Thư, có chút ngại: “Cậu có biết ấn tượng đầu tiên của tôi về cậu là gì không?”
Giang Hoài Thư thấy giọng cậu không bình thường, liền quay sang: “Là gì?”
“Tôi thấy mình hời hợt ghê,” Đàm Du cau mày cười, hơi tránh ánh mắt Giang Hoài Thư, “Lúc đó chỉ cảm thấy cậu rất đẹp. Dù từ ‘đẹp’ không hợp lắm, nhưng đó là từ duy nhất tôi thấy phù hợp.”
“Trên người cậu lúc nào cũng có mùi cam nhè nhẹ rất dễ chịu, tôi không hiểu sao lại thích đến vậy. Còn có nốt ruồi gần môi cậu nữa…” – Đàm Du dừng lại một chút, do dự vài giây rồi vẫn nói tiếp: “Cũng rất đẹp… làm tớ cứ muốn hôn.”
Giang Hoài Thư im lặng.
Đàm Du cẩn thận quan sát biểu cảm anh: “Cậu sẽ không thấy tôi tùy tiện chứ bạn cùng bàn?”
“Không.” Giang Hoài Thư nhìn cậu, ánh mắt bình tĩnh, “Giờ thì sao?”
“Gì cơ?”
“Giờ cậu còn muốn hôn không?”
Lần này tới lượt Đàm Du im lặng, nhưng chỉ vài giây sau đã hoàn hồn, nghiêng người lại gần, nhếch môi cười: “Muốn chứ. Cậu cho không?”
Vốn đã sở hữu đôi mắt đào hoa, cộng thêm gương mặt đủ khiến người khác chết mê, mỗi cử chỉ đều toát ra vẻ phóng túng khó cưỡng.
Giang Hoài Thư không trả lời bằng lời, trực tiếp hôn cậu. Môi chạm môi, Đàm Du nhắm mắt đáp lại, tay đan vào tay anh, mười ngón siết chặt.
Cuộn Cuộn vẫn đang gặm thịt khô, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra bên cạnh.
“Rầm!”
Bất ngờ, tiếng động lớn từ đầu hẻm vang lên phá tan không khí yên bình. Đàm Du dừng lại, quay đầu theo bản năng, gặp ngay ánh mắt tròn xoe của Đoạn Giai Thành, ngơ người.
Giang Hoài Thư bị cắt ngang giữa chừng, khó chịu trong lòng, hôn lên yết hầu Đàm Du một cái nữa, rồi mới chậm rãi quay đầu nhìn về phía người vừa đến.
“Hai người…”
Đoạn Giai Thành môi run rẩy, nhớ lại cảnh tượng vừa rồi mà cảm thấy toàn thân tê liệt, tinh thần hoảng loạn, khó thở như ngày tận thế.
“Hai người đang làm gì vậy?! Chết tiệt chết tiệt chết tiệt chết tiệt chết tiệt chết tiệt chết tiệt chết tiệt chết tiệt chết tiệt chết tiệt chết tiệt chết tiệt!!!!!!”
Nước me tràn khỏi chai, ướt cả giày, mà cậu ta hoàn toàn không để ý, cứ gào lên trong cơn hoảng loạn.
“Tao chết mất tao chết mất!!! Vừa nãy hai người hôn nhau đúng không?! Tao đệt tao đệt tao đệt tao đệt tao đệt tao đệt tao đệt tao đệt!!!”
Đàm Du vốn đoán được phản ứng của cậu ta khi biết mình và Giang Hoài Thư đang yêu nhau sẽ dữ dội, nhưng không ngờ lại sốc đến mức này, nhất thời không biết phải nói gì:
“Phản ứng gì ghê vậy?”
“Tao đã nói là thấy hai người có gì đó sai sai mà!” Đoạn Giai Thành lắc đầu như bị tâm thần, “Hóa ra là, hóa ra là…”
“Hóa ra là hai người yêu nhau rồi?!!!”
“Hai người là gay?!!! Tao đệt, hai người là gay thiệt hả?!!!!!!!”