Đảo Hoa Nhài - Lục Bồ Đào Gia

Chương 21

Chương 21: Tái sinh

Thời gian nghỉ đông của học sinh lớp 12 không dài, giờ đã qua được quá nửa, vậy mà bài tập các môn của Đoạn Giai Thành chỉ mới được cậu ta nguệch ngoạc vài chữ lớn, có thể nói là hầu như chưa đụng vào gì cả.

Trong phòng của Đoạn Giai Thành có đặt một chiếc quạt máy, chiếc bàn cạnh quạt còn để mấy miếng dưa hấu đỏ không hạt, một miếng bị cắn dở, vết cắn hiện rõ hình vòng cung như lưỡi liềm. Những tia nắng xuyên qua kẽ rèm len lỏi chiếu vào, ánh sáng chói chang khiến Đàm Du nhíu mắt, cậu mí mắt khẽ động rồi chậm rãi mở ra.

Vì vừa tỉnh ngủ, giọng nói của Đàm Du còn hơi khàn: “Mày làm xong bài tập chưa?”

“Chưa,” Đoạn Giai Thành ngậm một viên kẹo huýt sáo trong miệng, “Mày tỉnh rồi à?”

Vậy hồi nãy là ma nói chuyện với mày chắc? Đàm Du thầm cà khịa trong lòng, rồi lườm cậu ta một cái rõ dài: “Vô nghĩa.”

Buổi trưa, Đàm Du đến tìm Đoạn Giai Thành chơi, không ngờ lại gặp ngay lúc cậu ta đang bị bố mẹ ép học bài, đến cả ra khỏi nhà cũng không được. Đàm Du đành ngồi trong phòng nhìn cậu ta học, vì buồn chán quá nên ngủ đi lúc nào không hay.

Nhưng giờ nhìn tình hình của Đoạn Giai Thành lại chẳng giống đang nghiêm túc học hành cho lắm. Nhìn từ sau lưng, trông cậu ta như đang bày trò gì đó. Lẽ nào đang chơi game? Đàm Du tò mò, liền chống tay ngồi dậy ngó sang: chỉ thấy trên điện thoại cậu ta đang phát một video hướng dẫn, còn tay thì cầm một hộp keo và nửa cục xà phòng.

“Đoạn Giai Thành,” Đàm Du tròn mắt nhìn cậu, “Mày đổi tính rồi à? Đang xem video hoá học?”

Nghe vậy, Đoạn Giai Thành quay lại, mặt đầy khó hiểu: “Video hoá học? Gì cơ?”

Phản ứng này đúng kiểu không hiểu Đàm Du đang nói gì. Đàm Du tưởng cậu ta đang giả vờ, liền nói với vẻ khinh thường: “Giả gì mà giả, tao thấy hết rồi.”

Nói xong, cậu còn đứng dậy nghiêng đầu nhìn vào điện thoại của Đoạn Giai Thành.

Màn hình đúng là đang phát video hướng dẫn thật, nhưng nhìn kỹ lại có gì đó sai sai. Thứ đang được trộn trong cái hộp kia mềm mềm, chẳng lẽ là thí nghiệm làm mềm chất rắn? Nhưng sao càng nhìn càng giống…

“Cái gì mà hóa học với cả video” Đoạn Giai Thành nghiền nát xà phòng, trộn với keo rồi khuấy mạnh, “Tao đang xem hướng dẫn làm slime ấy, lão Đàm mày quê thật đấy.”

Đàm Du: “…”

Nghe Đoạn Giai Thành nói vậy, cuối cùng Đàm Du cũng nhớ ra thứ mềm mềm trong video kia là gì — là slime.

“Còn tưởng mày đổi tính thật cơ,” Đàm Du mặt đầy ghét bỏ, “Hoá ra không phải đổi tính, mà là luyện công à? Trẻ lại hả?”

Bị nói vậy, Đoạn Giai Thành lập tức không vui: “Gì mà trẻ lại? Nghe khó nghe chết đi được! Slime đâu phải chỉ trẻ con mới được chơi, cho dù bốn mươi tuổi cũng chơi được!”

“Mày kỳ thị tuổi tác thật đấy.”

“Nhưng mày đâu cần phải tự làm?” Đàm Du không hiểu nổi, ánh mắt nhìn Đoạn Giai Thành từ đầu đến chân, “Xuống dưới đi bộ mấy bước là có siêu thị, trong đó có bán đầy ra đấy.”

Lúc này hỗn hợp keo đã bắt đầu đặc lại, tưởng là sắp thành công, Đoạn Giai Thành lộ rõ vẻ hưng phấn: “Tự tay làm mới đã, mày hiểu cảm giác chiến thắng huy hoàng ấy không?”

Chuyện này nghe thật vô lý, nhưng hai đứa này lại cực kỳ ấu trĩ, cứ tranh cãi nhau ầm ĩ chẳng ai chịu nhường ai.

Đúng lúc đó, cửa phòng đột nhiên mở ra, mẹ Đoạn Giai Thành thò đầu vào, mỉm cười hỏi: “Ăn cơm thôi, hai đứa cãi gì trong phòng mà ầm thế?”

Mẹ tiến vào bất ngờ, Đoạn Giai Thành phản ứng cực nhanh, vội vàng cất điện thoại và hộp đựng hỗn hợp keo-xà phòng. Cậu ta gượng cười: “Mẹ, bọn con đang chuẩn bị xuống đây.”

“Ừ, cơm nước xong hết rồi, hai đứa xuống nhanh nhé.”

“Dạ mẹ, bái bai.”

Cửa phòng khép lại, tiếng bước chân dần xa, Đoạn Giai Thành thở phào nhẹ nhõm, đang định nói gì thì Đàm Du đã lên tiếng trước:

“Tao về nhà ăn, em gái với bà đang đợi, mày nói với dì một tiếng giùm tôi.”

“Hả?” Giọng Đoạn Giai Thành có chút hụt hẫng, nhưng nhanh chóng nhếch môi, “Được, bái bai.”

“Ừ.”

Nói xong, Đàm Du mở cửa bước ra, nhưng đi được mấy bước lại quay lại.

“À đúng rồi,” cậu quay đầu nhìn Đoạn Giai Thành, “Mai nếu Giang Hoài Thư có tìm tao, mày bảo là tao ở Vịnh Trăng Khuyết, kêu cậu ấy đến đó tìm tao.”

Đoạn Giai Thành cau mày: “Mày đến Vịnh Trăng Khuyết làm gì? Quên lần trước mày ngã thế nào rồi à?”

“Không sao, tao cẩn thận là được,” vừa nói, Đàm Du vừa giơ tay lên, “Tao thề.”

Thấy cậu nói chắc như đinh đóng cột, Đoạn Giai Thành bán tín bán nghi, nhưng vẫn gật đầu: “Được, đến lúc đó tao nói với cậu ta.”

“Mày cẩn thận đấy, ngã lần nữa tao không vào viện thăm đâu.”

Đêm nay yên tĩnh lạ thường. Giang Hoài Thư đang viết văn thì suýt ngủ gật, đúng lúc đó điện thoại anh reo lên. Anh dừng bút, đưa tay bật sáng màn hình thì thấy tin nhắn của Lý Cẩn Trì.

Lý Cẩn Trì: Trần Văn Khang lại nhắn cho tôi nữa rồi.

Lý Cẩn Trì: [ảnh]

Lý Cẩn Trì: [ảnh]

Lý Cẩn Trì: [ảnh]

Lý Cẩn Trì: Lão già này bị gì thế?

Hắn gửi rất nhiều ảnh, Giang Hoài Thư chẳng buồn xem, mắt phượng lộ rõ vẻ khó chịu, anh bực bội nhắm mắt lại rồi gửi một tin nhắn thoại:

H: Đừng để ý đến ông ta.

Tin vừa gửi đi, Lý Cẩn Trì lập tức trả lời.

Lý Cẩn Trì: Ok, tôi chặn ông ta luôn.

H: Tuỳ cậu.

Trần Văn Khang nhắn tới chẳng qua là để hỏi Giang Hoài Thư đang ở đâu, rồi dọa ép anh về thủ đô. Trước khi rời đi, Giang Hoài Thư đã xóa sạch mọi liên hệ với ông ta. Liên lạc không được, ông ta đành nhắm vào những người xung quanh anh. Lý Cẩn Trì đã bị làm phiền mấy tháng nay, lúc đầu còn lịch sự đáp lại, giờ thì thật sự không chịu nổi nữa.

Ý tưởng viết văn vừa mới lóe lên thì bị cắt ngang như thế, Giang Hoài Thư cũng chẳng còn tâm trạng mà viết tiếp. Anh đặt bút xuống, ngả người nằm lên ghế nghỉ ngơi. Đúng lúc đó điện thoại lại reo, lần này không phải Lý Cẩn Trì mà là Đàm Du.

Lạc Đàm: Bạn cùng bàn, có đó không?

Vẻ mặt lạnh lùng của Giang Hoài Thư liền tan biến ngay khi nhìn thấy tin nhắn, trong mắt ánh lên nét dịu dàng, khóe môi khẽ cong, đầu ngón tay lướt trên màn hình.

H: Có chuyện gì vậy?

Lạc Đàm: Tôi muốn nói với cậu một chuyện.

H: Chuyện gì?

Nhưng tin nhắn gửi đi rồi, qua mấy phút vẫn chưa thấy hồi âm. Bị treo lơ lửng như vậy khiến lòng Giang Hoài Thư ngứa ngáy, bực bội chẳng yên.

H: Cậu ngủ rồi à?

H: Là chuyện gì thế?

H: ?

Không nhịn được nữa, anh liền video qua, nhưng chuông reo đến hết vẫn không ai bắt máy. Giờ thì Giang Hoài Thư chắc chắn, Đàm Du ngủ mất tiêu rồi. Anh cười bất đắc dĩ, tắt đèn leo lên giường ngủ.

Một đêm không mộng mị.

Sáng hôm sau, ánh nắng dịu nhẹ hơn nhiều, gió nhẹ lướt qua cửa sổ thổi bay trang sách trên bàn, một con bướm bay vào, đậu trên ngòi bút trong ống cắm bút, tạo thành  một bức tranh sơn dầu đẹp đẽ.

Giang Hoài Thư vừa ăn sáng xong đang đọc sách, nhưng tâm trí lại không tập trung, vì tin nhắn đêm qua của Đàm Du đến giờ vẫn chưa trả lời.

Hay là còn chưa ngủ dậy? Nghĩ vậy, anh quyết định đợi đến trưa xem sao.

Không ngờ thời gian trôi nhanh thật, nhưng đến trưa vẫn không thấy tin nhắn. Nhớ lại lần trước Đàm Du sốt cao mà nhất quyết không đi viện, trong lòng Giang Hoài Thư thấy lo, bèn quyết định đến tận nhà tìm.

Đứng trước cửa nhà Đàm Du, cậu giơ tay gõ cửa, nhưng không ai trả lời. Cảnh tượng quen thuộc lại tái hiện, lo lắng trong lòng càng lúc càng dâng cao, anh gõ cửa dồn dập hơn.

Đúng lúc đó, Đoạn Giai Thành đi ngang qua, thấy Giang Hoài Thư đang đứng trước cửa nhà Đàm Du thì nhớ lại lời nhờ vả hôm qua, cậu ta mở miệng hỏi: “Ê, học sinh mới, cậu tìm Đàm Du à?”

Nghe tiếng, Giang Hoài Thư quay lại, gật đầu: “Ừ.”

“Hai người các cậu đúng là…” Đoạn Giai Thành nhai nhai viên kẹo cao su, “Hôm qua nó có dặn tôi rồi, bảo tôi nói với cậu là hôm nay đến Vịnh Trăng Khuyết tìm nó.”

“Nói chứ, hai người hẹn nhau mà không chịu nói thẳng, lại còn bắt tôi làm người truyền tin.”

Giang Hoài Thư cũng không hiểu vì sao Đàm Du lại làm vậy, nhưng anh không hỏi nhiều, chỉ nói cảm ơn rồi quay người rời đi.

Vừa đến ngã rẽ chuẩn bị đi lên dốc Vịnh Trăng Khuyết, anh đã thấy bên đường có dòng chữ to nổi bật: Tôi không ở trên đỉnh Vịnh Trăng Khuyết đâu, rẽ trái, đi thẳng.

Đây là nét chữ của Đàm Du.

Ánh mắt Giang Hoài Thư khựng lại, khóe môi khẽ cong. Anh thầm nghĩ không biết Đàm Du lại bày trò gì nữa đây, liền thu chân lại, làm theo hướng dẫn, rẽ trái và tiếp tục đi.

Đi được nửa đường, cậu lại thấy một dòng chữ khác: Nhặt “trang bị” mới bên cạnh — bật lửa!

Trên suốt đoạn đường, Giang Hoài Thư đều ngoan ngoãn làm theo. Đến bờ biển, cậu nhìn thấy một ụ cát nhỏ đắp bằng sỏi, trên đó cắm một tấm bảng gỗ ghi ba chữ “Trần Hoài Thư”, phía trước đặt một bông hoa nhài, trông như một ngôi mộ con.

Một cảm giác hoang đường ập đến, ánh mắt anh quét qua bên cạnh, lại thấy một dòng chữ: Nhanh kết thúc trò chơi nào! Giờ người chơi của chúng ta phải đốt tấm bảng này!

Đầu ngón tay Giang Hoài Thư khẽ động, “tách” một tiếng, anh bật lửa, ánh lửa phản chiếu trong đôi mắt, rồi anh đưa lửa đến đốt tấm bảng khắc tên mình. Nhìn nó cháy thành tro, rơi lả tả xuống chân.

Anh tiếp tục bước đi, rồi nhìn thấy hàng chữ cuối cùng: Đoán xem tôi đang ở đâu?

“Ở đâu?” Anh thì thầm, chân không ngừng tiến về phía trước.

Sóng vỗ bờ, nước biển lướt qua gấu quần, từng giọt mát lạnh bắn lên người. Đến khi nước cao đến đầu gối, anh mới dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía xa.

“Này.”

Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng. Ngay sau đó, một đôi tay ôm lấy eo anh. Giang Hoài Thư giật mình, quay lại, bất ngờ bắt gặp đôi mắt cười cong cong của Đàm Du.

“Tôi ở đây nè.”

Vừa nói xong, Đàm Du liền kiễng chân, đặt lên môi Giang Hoài Thư một nụ hôn. Giây tiếp theo, cả hai cùng ngã xuống biển.

Khoảnh khắc bị biển nuốt trọn, mọi âm thanh xung quanh bỗng chốc im bặt. Nước biển len lỏi vào từng sợi vải, cả hai siết chặt lấy nhau, môi gắn chặt, ánh mặt trời lấp lánh trôi qua mắt, não bộ trở nên trống rỗng, họ hôn nhau cho đến khi không thở nổi.

Đàm Du nắm tay Giang Hoài Thư vào bờ. Hai người ướt sũng, nằm vật xuống cát trong tiếng cười giòn giã.

“Cậu biết trò chơi tôi bày ra tên là gì không?”

Nghe vậy, Giang Hoài Thư quay đầu nhìn cậu, nghĩ một hồi rồi lắc đầu: “Tên gì?”

Bắt gặp ánh mắt anh, Đàm Du cũng nhìn lại, cười tươi, giọng không đứng đắn chút nào:
“Gọi là ‘Chôn vùi quá khứ, mộ của Trần Hoài Thư’.”

“Cậu trù tôi đấy à,” Giang Hoài Thư bật cười, đưa tay nắm cằm cậu lắc nhẹ, “Hử?”

“Không phải đâu, tên này rất có ý nghĩa mà!” Đàm Du nghiêm mặt, giọng như đang thuyết minh game. Người chơi tên Trần Hoài Thư, vì muốn tìm được tình yêu mà theo chỉ dẫn bí ẩn đến Vịnh Trăng Khuyết. Sau khi đốt đi tấm bảng đại diện cho quá khứ và ràng buộc, cuối cùng cậu ấy tìm thấy tình yêu của mình, lột xác trở thành con người mới, sống hạnh phúc bên người yêu.”

Cậu kể say sưa, nghe cũng có lý, Giang Hoài Thư yên lặng lắng nghe, không chen lời.

Đàm Du nắm chặt tay cậu, mười ngón đan xen, nở nụ cười: “Vậy nên bây giờ cậu được tái sinh rồi, Giang Hoài Thư.”

“Bây giờ mới là cậu, một phiên bản hoàn toàn mới.”

“Ai cho cậu định đoạt kết cục thế?” Giang Hoài Thư nói, khóe môi khẽ cong, “Là cậu à?”

“Đúng vậy,” Đàm Du nhướng mày, “Cậu thích không?”

Một đàn hải âu bay qua, tiếng kêu vang vọng cả bầu trời. Nhìn người trước mặt, Giang Hoài Thư bỗng nhớ đến một câu nói:

Điểm cuối của cái chết là sự vĩnh hằng, mà vĩnh hằng chính là mùa xuân vĩnh cửu của tình yêu.

Giang Hoài Thư bỗng thấy, nếu tình yêu giữa anh và Đàm Du là một bộ phim dài, thì tên phim ấy nhất định là: Chân Tình.

“Thích chứ,”

Anh mỉm cười với Đàm Du, trong mắt ngập tràn dịu dàng.

“Rất thích.”

Bình Luận (0)
Comment