Đảo Hoa Nhài - Lục Bồ Đào Gia

Chương 20

Chương 20: Nhà

Mẹ của Giang Hoài Thư, Giang Cảnh Y – mang thai trước khi cưới, ba tháng sau thì kết hôn với Trần Văn Khang. Họ được công nhận là trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối. Trưởng nam nhà họ Trần cưới nhị tiểu thư nhà họ Giang, đúng là chuyện đẹp đẽ khiến người người ngưỡng mộ.

Giang Hoài Thư chào đời vào một mùa thu thơm ngát hương quế. Khi ấy, Giang Cảnh Y ôm con vào lòng, nụ cười hạnh phúc ngọt ngào, bảo rằng thằng bé là thiên thần mùa thu. Trần Văn Khang thì chỉnh tề trong bộ vest, cúi đầu dịu dàng mỉm cười với con trai.

“Hoài Thư trông giống mẹ y đúc.”

Năm bảy tuổi, Giang Hoài Thư nhận nuôi một con chó hoang. Nó từng bị người ta ngược đãi, sợ hãi và phản ứng dữ dội với người lạ, không phân biệt đối tượng mà cắn loạn xạ. Dù bốn chân không gãy, nó vẫn chẳng đứng dậy nổi. Giang Hoài Thư rất sốt ruột, muốn giúp nó nhưng lại bị Giang Cảnh Y ngăn lại. Cô cúi người xoa đầu con trai, nụ cười dịu dàng: “Chó con chưa tin con đâu, lỡ nó cắn con thì sao? Việc này không thể nóng vội.”

Giang Hoài Thư không hiểu: “Mẹ, ý mẹ là con không được giúp nó à?”

“Dĩ nhiên không phải,” Giang Cảnh Y cúi xuống bế anh lên, hôn nhẹ lên trán anh, “Mẹ muốn nói, con phải đợi đến khi chó con tin con rồi hãy giúp nó. Nếu không, cuối cùng cả hai đều tổn thương, con bị cắn, nó cũng chẳng đứng dậy nổi.”

“Vâng,” Giang Hoài Thư gật đầu, “Con hiểu rồi mẹ ạ.”

Trong ký ức của Giang Hoài Thư, Trần Văn Khang và Giang Cảnh Y luôn yêu thương nhau, chưa bao giờ cãi vã. Cậu đáng lẽ phải lớn lên trong tình yêu thương, sinh ra đã không chỉ ở vạch xuất phát mà là ở vạch đích. Ai cũng nghĩ cậu sẽ có một cuộc đời hạnh phúc, kể cả bản thân cậu cũng tin như vậy.

Nhưng người ta quên mất rằng sau mùa thu là bão tuyết.

Vào tiệc sinh nhật mười tuổi của Giang Hoài Thư, Trần Văn Khang dẫn đến một người khách tên Diệp Thừa Vũ. Gã giống như tất cả những người Giang Hoài Thư từng gặp, ăn mặc chỉnh tề, đeo kính không gọng, mỉm cười thân thiện, cử chỉ đàng hoàng.

“Hoài Thư, chào cháu,” Diệp Thừa Vũ cúi người chìa tay ra, mỉm cười, “Chú hợp tác cùng ba cháu, tên là Diệp Thừa Vũ, cháu có thể gọi chú là chú Diệp.”

Ấn tượng đầu tiên của Giang Hoài Thư với người đàn ông này không tốt chút nào. Ánh mắt gã quá kì lạ, nụ cười trông thì thân thiện nhưng kỹ càng nhìn lại lại đầy giả dối, giống như tờ giấy vẽ khuôn mặt cười, khiến người ta phát ghê.

“Hoài Thư,” Trần Văn Khang bước lại, kéo tay con đặt vào tay Diệp Thừa Vũ, mỉm cười, “Chào người ta đi.”

Cảm giác trong lòng bàn tay khiến cậu buồn nôn. Giang Hoài Thư miễn cưỡng bắt tay một cái rồi lập tức rút về, cau mày chào: “Cháu chào chú Diệp.”

Nói xong liền quay đi, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi đó lên lầu tìm mẹ. Nhưng khi ấy, Giang Cảnh Y đang thay lễ phục trong phòng, cậu không tiện vào, đành ngồi chờ ở cửa.

Chú chó nhỏ đã tin tưởng Giang Hoài Thư, bắt đầu biết đi lại. Vừa thấy anh, nó khập khiễng chạy đến, dụi đầu vào tay anh. Trẻ con nhanh quên, cảm giác khó chịu trong lòng Giang Hoài Thư lập tức tan biến. Cậu ôm con chó vào lòng, khẽ cong môi: “Đến tìm tớ chơi à?”

Diệp Thừa Vũ là người mà Giang Hoài Thư nhớ rõ nhất trong giai đoạn đó, cũng là kẻ khiến anh ghê tởm nhất. Không rõ vì sao lại có cảm giác ấy, nhưng chỉ cần đến gần gã là anh thấy rợn da gà.

Thứ năm, Trần Văn Khang và Giang Cảnh Y đi công tác, gửi Giang Hoài Thư ở nhà Diệp Thừa Vũ vài hôm. Anh phản đối, nhưng Trần Văn Khang bảo chỉ là trẻ con làm nũng, cuối cùng vẫn bắt anh đi.

Chiều hôm ấy, căn biệt thự của Diệp Thừa Vũ như được trang trí đặc biệt, hoa hồng khắp nơi, vừa lố bịch vừa kỳ dị, như đang chuẩn bị cho một buổi lễ cưới quái gở. Giang Cảnh Y bận dọn hành lý nên không đi cùng, chỉ có Trần Văn Khang đưa con đến. Giang Hoài Thư ngẩng đầu nhìn người cha luôn nhã nhặn của mình, hy vọng ông sẽ nhận ra điều bất thường mà đưa cậu về. Nhưng cậu đã lầm, Trần Văn Khang không hề tỏ ra gì, vẻ mặt vẫn bình thản như thường.

Vừa bước qua cổng, Giang Hoài Thư đã tái mặt, chân gần như đứng không vững.

Ghê tởm, sợ hãi, buồn nôn, tất cả cảm xúc dồn dập ập đến.

Trần Văn Khang quay lưng rời đi, trước khi đi còn ngoái đầu lại, mỉm cười đầy ẩn ý với Diệp Thừa Vũ: “Làm phiền anh rồi, Diệp tiên sinh.”

“Không sao, không phiền, rất hoan nghênh Hoài Thư đến đây,” Diệp Thừa Vũ cười, bước đến định nắm tay Giang Hoài Thư, “Hoài Thư, cháu đến rồi à?”

Giang Hoài Thư ôm con chó trong lòng, cảnh giác nhìn gã: “Tránh ra.”

Nói xong liền lướt qua người gã mà đi.

Diệp Thừa Vũ khựng lại, bàn tay giơ ra giữa không trung rồi từ từ buông xuống. Gã quay đầu, cong môi cười, nói với theo: “Phòng cháu ở tầng hai.”

Những ngày đó là chuỗi ác mộng kéo dài với đứa trẻ nhỏ tuổi như Giang Hoài Thư. Nhưng may mắn thay, Diệp Thừa Vũ vẫn chưa kịp làm gì, chỉ thi thoảng nói vài lời mờ ám. Nhưng như thế cũng đã đủ để khiến anh buồn nôn.

Khi Giang Cảnh Y gọi về nói đã trở về, Giang Hoài Thư như được thở lại. Nhưng đúng ngày đó, Diệp Thừa Vũ bắt đầu hành động lộ liễu hơn. Gã không còn chỉ dùng lời, mà bắt đầu có những tiếp xúc thân thể.

Nhưng Giang Hoài Thư không phải dễ bắt nạt, anh phản kháng dữ dội, khiến Diệp Thừa Vũ không sao tiếp cận được. Con chó nhỏ vì bảo vệ chủ mà lao lên cắn, nhưng thân thể yếu ớt, bị hắn đá văng ra, ngã xuống đất rồi tắt thở.

Trong lúc giằng co, ánh mắt Giang Hoài Thư vô tình bắt gặp Trần Văn Khang đứng ở cửa, lạnh lùng quan sát tất cả. Người đàn ông ấy không biểu cảm gì, như thể đứa trẻ đang bị xâm hại kia không phải con trai ruột mình.

Ngay khoảnh khắc đó, Giang Hoài Thư mới hiểu vì sao người cha luôn cười kia lại khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, vì ông ta chưa từng muốn làm một người cha tốt, chưa từng muốn làm chồng tốt. Thứ ông ta muốn là quyền lực, tiền tài,  đến mức sẵn sàng hy sinh cả con ruột để đổi lấy lợi ích.

Có lẽ chính giây phút đó, hạt giống của thù hận đã được gieo vào lòng.

Giang Hoài Thư vớ lấy chiếc đèn bàn trên kệ, dùng hết sức nhảy lên đập thẳng vào mặt Diệp Thừa Vũ. Gã gào lên một tiếng, ngã ngửa ra sau.

“Hoài Thư,”

Trần Văn Khang bước vào, lại nở nụ cười giả tạo quen thuộc.

“Về nhà thôi.”

Sau đó, Giang Hoài Thư kể lại mọi chuyện với mẹ. Giang Cảnh Y không thể tin được, cô cảm thấy ghê tởm đến buồn nôn. Tối hôm đó, cô và Trần Văn Khang cãi nhau dữ dội.

Có lẽ đã chẳng còn gì để giả vờ, Trần Văn Khang dứt khoát vứt bỏ lớp mặt nạ, bắt đầu qua đêm bên ngoài, dẫn phụ nữ về nhà. Gia đình từng hạnh phúc vỡ vụn như tấm gương rơi xuống đất. Ác mộng của Giang Hoài Thư chính thức bắt đầu.

Giang Cảnh Y muốn ly hôn, nhưng Trần Văn Khang không đồng ý. Cô gọi cho gia đình mình định cầu cứu, ai ngờ tin dữ truyền đến: ba mẹ cô vừa gặp tai nạn qua đời. Trần Văn Khang dần dần bức Giang Cảnh Y trở thành kẻ điên.

Đôi khi Giang Hoài Thư tự trách bản thân, vì sao không thể lớn nhanh hơn, vì sao không đủ sức bảo vệ mẹ. Khi ấy anh mới mười bốn tuổi, trước hoàn cảnh tăm tối chỉ thấy bất lực.

Ngày qua ngày bị hành hạ về tinh thần, cuối cùng Giang Cảnh Y không chịu nổi nữa. Cô uống vài viên thuốc không rõ nguồn gốc, rồi đưa cho Giang Hoài Thư vài viên, bảo cậu ngủ một giấc, tỉnh dậy sẽ được rời khỏi nơi này.

Lúc đó Giang Hoài Thư không hiểu vì sao trước khi “rời đi” mẹ lại cho cậu uống thuốc. Sau này mới biết, đó chính là cách Giang Cảnh Y đưa cậu thoát khỏi cuộc sống ấy.

Nhưng số phận lại biết trêu người, muốn sống cũng không được mà chết cũng không xong, Giang Hoài Thư được cứu sống.

Khi tỉnh lại trong bệnh viện, anh không khóc, không la hét, cũng chẳng hỏi tại sao ba không cứu mẹ, vì cậu hiểu, mẹ được giải thoát mới là lựa chọn tốt nhất.

Từ đó, Giang Hoài Thư trở nên trầm lặng, tính cách cũng ngày càng cô lập, sắc bén.

Sau lễ trưởng thành, Giang Hoài Thư lại một lần nữa bị Diệp Thừa Vũ quấy rầy. Có vẻ gã chẳng biết sợ là gì, vẫn cho rằng vì quan hệ với Trần Văn Khang mà có thể áp đặt lên Giang Hoài Thư. Nhưng Giang Hoài Thư không còn là đứa trẻ năm xưa, anh ra tay thẳng thừng, đánh nát tứ chi của gã. Hôm đó Trần Văn Khang nổi trận lôi đình, ép anh đi xin lỗi. Giang Hoài Thư chỉ thấy buồn cười:

“Trần Văn Khang, ông tưởng ông đang đe dọa ai vậy?”

Ngay trong ngày, anh thu dọn đồ đạc, mang theo di ảnh và tro cốt mẹ, dùng toàn bộ tiền mẹ để lại để rời khỏi nhà họ Trần, đổi họ, chuyển trường đến Mai Thành bắt đầu lại từ đầu.

“Cuối cùng tôi cũng đưa mẹ rời đi rồi,” Giang Hoài Thư cười nhạt, lặp lại, “Cuối cùng cũng rời đi rồi.”

Đàm Du nghe xong lúc sau mới hoàn hồn, lòng bàn tay rịn mồ hôi, chân cũng tê đến mất cảm giác.

Khi hồi tưởng lại quá khứ, Giang Hoài Thư không giận dữ, không sợ hãi, cũng chẳng trốn tránh. Nét mặt bình tĩnh, giọng nói cũng bình tĩnh, nhưng Đàm Du hiểu, đó là vết sẹo không thể xóa, nói không đau là nói dối.

“Đàm Du,” Giang Hoài Thư ngẩng đầu nhìn Đàm Du, đôi mắt phượng xinh đẹp ấy không thể đọc được cảm xúc, “Tôi không còn nhà nữa.”

Nắng ngoài cửa rực rỡ, nhưng ánh sáng chỉ vươn đến chân họ, không hơn không kém, vừa đủ. Đàm Du cũng đang nhìn Giang Hoài Thư, không nói gì mà chỉ chăm chú quan sát người trước mặt. Lồng ngực đau thắt, đau đến nghẹt thở.

“Giang Hoài Thư.”

Đàm Du đột nhiên lên tiếng.

“Tôi sẽ cho cậu một ngôi nhà.”

Cậu đứng dậy, ngồi xuống g*** h** ch*n Giang Hoài Thư, dang tay ôm chặt lấy anh. Bên ngoài nổi gió, rèm cửa bị thổi bay, ánh nắng kéo dài chiếu lên người cả hai, xuyên vào mắt Giang Hoài Thư khiến anh thấy đau, khóe mắt đỏ lên.

Một cánh hoa nhài bị gió cuốn bay vào phòng, nhẹ khàng rơi xuống bên ngón tay anh. Giang Hoài Thư vùi đầu vào hõm cổ Đàm Du, một giọt nước mắt lặng lẽ trượt khỏi khóe mắt, thấm vào áo cậu.

Đàm Du nghiêng đầu, khẽ hôn anh, giọng dịu dàng nhưng kiên định:

“Không phải sợ,”

“Cậu không còn một mình nữa.”

Bình Luận (0)
Comment