Đảo Hoa Nhài - Lục Bồ Đào Gia

Chương 19

Chương 19: Vé vào cửa

Tối qua lăn lộn cả đêm, sáng nay Đàm Du ngủ một mạch đến tận trưa. Tư thế ngủ của cậu không tệ, chỉ là hay đạp chăn. Giang Hoài Thư ngủ không sâu, bị cậu làm tỉnh mấy lần, mỗi lần tỉnh dậy lại theo thói quen đắp lại chăn cho cậu.

Rèm cửa không phải loại xuyên thấu, ban ngày nhưng trong phòng vẫn tối mờ, khiến người ta ngủ yên vô cùng. Giang Hoài Thư dậy sớm hơn Đàm Du, mở mắt ra đã nhìn người trước mặt đến phát ngốc.

Hạnh phúc là gì? Nếu hỏi Giang Hoài Thư, thì đó chính là khi vừa tỉnh dậy, mở mắt ra đã thấy người mình yêu nằm cạnh bên, trong căn phòng yên tĩnh chỉ còn tiếng thở đều của người đó.

Từ hồi học cấp hai, Giang Hoài Thư đã không có thói quen ngủ nướng trên giường, nhưng hôm nay là ngoại lệ. Anh cũng chẳng rõ lý do, chỉ là không muốn dậy, cũng không ngủ tiếp, chỉ lặng lẽ ngắm Đàm Du. Đàm Du khi ngủ có thói quen khẽ rầm rì, chẳng biết có phải đang mơ thấy đồ ăn ngon không. Giang Hoài Thư thấy vậy thì bật cười, trong mắt đầy dịu dàng, anh cúi người hôn nhẹ lên chóp mũi Đàm Du.

“Đàm Du, cậu là mèo con à?”

Có thể vì lúc nói câu đó anh không hạ giọng nên Đàm Du bị đánh thức, lông mi khẽ run, từ từ mở mắt ra, ánh mắt còn vẻ ngái ngủ: “Bạn cùng bàn, mấy giờ rồi?”

“Vẫn còn sớm,” Giang Hoài Thư kéo cậu vào lòng, tay nhẹ nhàng xoa đầu, “Ngủ thêm lát nữa đi.”

Hương cam nhè nhẹ quen thuộc lởn vởn quanh mũi, Đàm Du không kìm được mà áp sát vào Giang Hoài Thư, rồi lại nhắm mắt ngủ tiếp: “Vậy cậu phải ôm tôi chặt đấy.”

Âm cuối kéo dài như làm nũng, Giang Hoài Thư biết cậu đang lén ngửi mùi hương của mình, môi cong lên cười, bắt chước giọng điệu cậu: “Ừm”

Thế là hai người lại nằm trên giường thêm nửa tiếng nữa. Gần đến giờ ăn trưa, Giang Hoài Thư mới nhẹ nhàng dậy đi nấu cơm. Không lâu sau khi anh rời giường, Đàm Du cũng tỉnh, nhưng lại thích nằm ườn, tỉnh rồi mà không chịu dậy, cầm điện thoại chơi game.

Giang Hoài Thư nấu ăn rất tốt, không chỉ đa dạng món mà còn ngon miệng. Sau khi bày đủ đồ ăn và nước trái cây lên bàn, anh lên tầng gọi Đàm Du dậy. Lúc này Đàm Du đã rửa mặt xong, đang nằm trên giường chơi game, không hề hay biết có người vừa vào phòng.

Cậu chơi rất nhập tâm, ngón tay lướt nhanh trên màn hình. Giang Hoài Thư cũng không vội, đợi cậu chơi xong mới lên tiếng: “Dậy ăn cơm thôi.”

Giọng nói này đối với Đàm Du là quá đột ngột, cậu giật mình đến mức đánh rơi điện thoại: “Bạn cùng bàn cậu đi không có âm thanh à, hù chết tôi rồi.”

“Là cậu mải chơi game quá,” Giang Hoài Thư đưa tay nắm cằm cậu khẽ lắc, “Ăn cơm thôi.”

Nghe Giang Hoài Thư nói thế, Đàm Du lập tức chui đầu vào chăn, đưa tay ra cho anh, giọng nói uể oải vọng ra: “Tôi không dậy nổi, cậu kéo tôi dậy đi.”

Giang Hoài Thư đã quen với trò chơi xấu của cậu, liền nắm tay kéo dậy: “Dậy rồi.”

Bữa cơm rất thịnh soạn, món nào Đàm Du thích ăn cũng có đủ. Cậu gắp đại một miếng nếm thử, mắt lập tức sáng lên, ăn cơm nhiều hơn hẳn.

“Thơm thật đấy.”

“Bạn cùng bàn, cậu đúng là vừa biết nấu ăn vừa biết làm đồ ngọt, khéo tay quá,” nói đến đây, Đàm Du tự bật cười, mắt cong cong, “Tôi có phải nhặt được báu vật rồi không?”

“Không phải,” Giang Hoài Thư ghé sát hôn lên cậu một cái, nhìn thẳng vào mắt cậu, “Là vì chúng ta vốn dĩ rất hợp nhau.”

Đàm Du gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, vẻ mặt như đang suy nghĩ gì đó: “Cậu nói vậy làm tôi nghĩ ra rồi, đã ở bên nhau thì phải đổi cách xưng hô mới đúng.”

Nói rồi cậu nghiêng đầu nhìn Giang Hoài Thư, cười khẽ: “Tiểu Giang? Hoài Thư? Chuột hư? Anh?”

Giang Hoài Thư lặng lẽ nghe, không chen vào, như thể đang chờ xem cuối cùng cậu sẽ chọn gọi thế nào. Đàm Du chống cằm bằng một tay, cúi mặt cười, rồi nghiêng người ghé sát vào Giang Hoài Thư: “Tôi chợt nghĩ ra một cách gọi rất hay, cậu có muốn nghe không?”

“Là gì?”

Thấy anh nhìn mình, Đàm Du khẽ cười, ghé sát tai anh nói nhỏ, giọng nói dễ nghe mang theo chút trêu chọc.

“Bảo bối.”

Buổi chiều, Lý Cẩn Trì chuẩn bị sang Thụy Sĩ, Đoạn Giai Thành lưu luyến mãi, vì nếu hắn đi rồi thì chẳng còn ai nói chuyện game với mình nữa.

“Cậu thật sự phải đi à?” Đoạn Giai Thành ủ rũ nhìn hắn, “Không thể ở lại chơi thêm vài ngày nữa sao?”

“Sao vậy?” Lý Cẩn Trì chống cằm nhìn cậu ta ăn kem, giọng nói mập mờ lạ lẫm, “Anh không nỡ xa em à, anh?”

Nhưng Đoạn Giai Thành hoàn toàn không nhận ra ẩn ý, chỉ than vãn: “Đúng thế, nếu cậu đi rồi tôi sẽ cô đơn lắm đấy,” nói đến đây lại thở dài, “Nhưng mà dù sao cậu cũng phải đi, đi thôi, người anh em.”

“Tôi sẽ nhớ cậu.”

Lý Cẩn Trì bật cười, định nói thêm gì đó thì giọng Đàm Du vang lên: “Lý Cẩn Trì, nghe nói cậu sắp đi rồi, bọn tôi đến tiễn cậu đây.”

“Cảm ơn,” Lý Cẩn Trì ngẩng đầu, “Tôi…”

Vừa nhìn thấy Đàm Du, lời còn chưa nói hết đã nghẹn lại, hơi sững người, gần xương quai xanh của đối phương có một dấu hôn, tuy không rõ ràng nhưng hắn vẫn nhìn thấy.

Hắn nhướng mày, liếc qua Giang Hoài Thư, ánh mắt đầy vẻ trêu chọc. Đàm Du không hiểu vì sao hắn ngừng lại, hơi khó hiểu: “Sao thế?”

“Không có gì,” Lý Cẩn Trì cười cười, đứng dậy, “Không còn sớm nữa, tôi phải đi rồi, lần sau lại gặp.”

Nói rồi quay sang Đoạn Giai Thành, cười bảo: “Em không bận lắm đâu, nếu anh nhớ em thì cứ nhắn tin nhé.”

Mọi người tiễn Lý Cẩn Trì ra tận đầu ngõ, dọc đường nói chuyện vui vẻ. Gần đến bến xe, Lý Cẩn Trì bất ngờ nghiêng đầu hỏi Đàm Du.

“Anh và Giang Hoài Thư ở bên nhau rồi à?”

Đàm Du không ngờ hắn lại hỏi thế, cũng chẳng rõ bị phát hiện bằng cách nào, lòng hơi hoảng, vài giây sau mới trả lời: “Ừ, nhưng sao cậu biết?”

“Dấu hôn, tôi nhìn thấy rồi,” Lý Cẩn Trì chỉ vào chỗ gần xương quai xanh của mình, “Che lại đi.”

Nghe vậy, Đàm Du lập tức nhớ đến chuyện điên rồ tối qua với Giang Hoài Thư, cậu liền khẽ ho một tiếng, kéo lại cổ áo, ánh mắt lảng đi. Lý Cẩn Trì khẽ lắc đầu, nhìn cậu bằng ánh mắt đầy thương hại: “Chậc chậc, tội nghiệp thật đấy.”

Đàm Du không hiểu hắn đang diễn cái gì, vẻ mặt kỳ quặc: “Cái gì cơ?”

Lúc này vừa đúng đến trạm xe, Đoạn Giai Thành vẫy tay chào Lý Cẩn Trì, miệng hô “bái bai”, “nhớ về thăm đấy”, Giang Hoài Thư thì chỉ cúi đầu xem điện thoại, không nói gì. Lý Cẩn Trì mỉm cười với bọn họ, rồi quay đầu lại nhìn Đàm Du, ánh mắt như có ẩn ý sâu xa.

“Cẩn thận nhé, Giang Hoài Thư trông thì lạnh nhạt, nho nhã như vậy, nhưng mà…”

Lý Cẩn Trì nhướng mày, bật cười.

“Anh ta có hơi có xu hướng M đấy.”

Trên đường về, Đoạn Giai Thành bị gọi đi học thêm, chỉ còn lại Đàm Du và Giang Hoài Thư. Nhưng Đàm Du cứ mãi thất thần, không giống mọi khi ríu rít trò chuyện. Lời Lý Cẩn Trì nói cứ luẩn quẩn mãi trong đầu cậu, không phải cậu sợ gì Giang Hoài Thư, chuyện có sở thích đặc biệt cũng là bình thường. Nhưng cậu lại nghĩ đến một chuyện khác, mình vẫn chưa biết nhiều về Giang Hoài Thư.

Nghe thì có vẻ buồn cười, nhưng đúng là sự thật. Cậu thật sự không hiểu rõ Giang Hoài Thư, như anh thích ăn gì, thích đồ ngọt hay cay, thích đọc thể loại sách nào, nghe thể loại nhạc gì… tất cả đều không biết.

Cậu ngẩng đầu nhìn Giang Hoài Thư, ánh mắt lướt qua mái tóc bị gió thổi rối, nhìn về khoảng không trước mặt. Cậu đưa tay định nắm lấy vạt áo của Giang Hoài Thư, đầu ngón tay đã chạm được vào mép áo, nhưng lại cảm thấy như nắm phải khoảng không.

“Sao vậy?” Giang Hoài Thư dừng bước, quay lại nhìn cậu.

“Trên tóc cậu có chiếc lá,” Đàm Du bước tới, đưa tay gỡ chiếc lá trên tóc anh, “Hết rồi.”

Ánh nắng xuyên qua kẽ lá chiếu lên đôi mắt trong veo của Giang Hoài Thư, như vầng dương phản chiếu trên mặt hồ, tĩnh lặng và đẹp đẽ. Đàm Du cảm thấy mình giống con chim sà qua mặt nước, rõ ràng đã thấy bóng mình trong đó, nhưng lại chẳng thể chạm vào, cứ mờ mờ ảo ảo.

Hai người lặng lẽ nhìn nhau, Đàm Du bỗng cất tiếng: “Giang Hoài Thư, cậu có thấy chúng ta cách xa nhau quá không?”

Lời vừa dứt, ánh mắt Giang Hoài Thư lập tức dừng lại.

“Gia đình, tính cách, sở thích, thành tích, đến cả chỗ ở đều xa thật xa.”

Giọng Đàm Du rất nhẹ, không nghe ra vui buồn, chỉ có ánh mắt là rõ ràng, vừa hoang mang vừa kiên định.

“Cảm giác như cậu thật mờ ảo, như thể cách tôi rất xa, tôi chẳng thể nào nhìn rõ được cậu.”

Ngay khoảnh khắc lời vừa nói ra, Giang Hoài Thư liền hiểu ý cậu, có lẽ anh thật sự rất ít chia sẻ về quá khứ với Đàm Du, có cũng chỉ là lướt qua vài câu, nhẹ như gió thoảng, chưa từng thực sự mở lòng. Nghĩ đến đây, Giang Hoài Thư khẽ nắm tay Đàm Du, rồi cúi đầu nhìn cậu: “Vậy… cậu có muốn lại gần tôi hơn không?”

“Muốn.”

“Đi với tôi.”

Cậu dẫn Đàm Du về nhà, bước vào phòng, nhẹ nhàng mở một chiếc hộp sắt nhỏ chưa từng cho ai xem. Bên trong là một chiếc hộp gỗ nhỏ.

“Đây là gì vậy?” Đàm Du hỏi.

Giang Hoài Thư ngẩng đầu, nhìn cậu mấy giây, chậm rãi nói: “Hũ tro cốt của mẹ tôi.”

Đàm Du sững người.

“Thật ra tôi không mang họ Giang, Giang là họ mẹ tôi,” Giang Hoài Thư dừng lại, như đang hồi tưởng, “Tôi lẽ ra phải là Trần Hoài Thư.”

Trong phòng vang vọng giọng nói trầm ổn của Giang Hoài Thư, như đang kể một câu chuyện. Lần này Đàm Du làm khán giả, lặng lẽ lắng nghe.

Đàm Du chưa từng nghĩ, chiếc vé bước vào thế giới của Giang Hoài Thư lại là hũ tro cốt của mẹ anh.

Bình Luận (0)
Comment