Chương 18: Qua đêm
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Đàm Du vẫn không nói gì, Giang Hoài Thư cũng không vội, chỉ lặng lẽ nhìn cậu. Gió biển mằn mặn thổi qua mặt hai người, ngọn lửa trên cây nến bánh kem chập chờn lay động, đến cả màn pháo hoa náo nhiệt trên bầu trời dường như cũng đang chờ đợi câu trả lời từ Đàm Du.
Không biết bao lâu trôi qua, cuối cùng Đàm Du cũng mở miệng.
“Giang Hoài Thư, cậu lặp lại lời vừa rồi một lần nữa.”
Ánh mắt chứa đầy cảm xúc, Giang Hoài Thư nhìn thẳng vào cậu, nhẹ nhàng nói: “Đàm Du, tôi muốn cho cậu một tươ—”
Lời còn chưa dứt, Đàm Du đã bất ngờ hôn lên môi anh. Nhìn hàng mi đang khẽ run rẩy của người đối diện, trong mắt Giang Hoài Thư ánh lên một nụ cười dịu dàng, sau đó cũng từ từ nhắm mắt lại.
Hai người đứng bên bờ biển, hôn nhau rất lâu, cho đến khi mọi âm thanh ồn ào đều lặng xuống.
Nụ hôn ấy chứa đựng rất nhiều điều.
Là câu trả lời.
Là sự dựa dẫm.
Là lời hứa.
Là yêu thích.
Là tình yêu.
Là tất cả những gì hai người sẵn sàng trao cho nhau.
…
Sau khi náo loạn ở bãi biển một hồi, hai người quay về nhà Giang Hoài Thư. Tuy lần trước đã từng ngủ lại đây, nhưng khi đó vẫn chỉ là bạn bè, chẳng nghĩ gì nhiều. Giờ đã xác nhận mối quan hệ, bước chân vào ngôi nhà này lần nữa, Đàm Du cảm thấy mọi thứ đều mang màu sắc khác.
“Cậu cứ tự nhiên, hoặc lên phòng tôi đợi,” Giang Hoài Thư cười với cậu, “Tôi đi tắm trước.” Vừa nói xong, anh liền đem áo khoác cởi ra và đặt lên sofa.
Đàm Du gật đầu: “Đi đi, cậu tắm trước, tôi tắm sau.”
Nhìn Giang Hoài Thư đi lên lầu, Đàm Du bắt đầu loanh quanh trong nhà, còn lén ăn một chiếc tart trứng trong bếp. Sau đó, cậu ngồi xuống sofa, lấy điện thoại gọi cho Diêu Thục Phân.
“Bà ơi, tối nay cháu ngủ nhà bạn, không về. Bà với Tiểu Diệp ngủ sớm nha.”
“Được được,” Diêu Thục Phân cười, “Bạn nào đấy? Giang Hoài Thư hả?”
Đàm Du hơi nhướng mày: “Sao bà biết?”
Giọng Diêu Thục Phân khựng lại, hình như đang nhớ ra gì đó: “Hình như lần trước cháu gọi điện thoại nói là muốn ôm bạn cùng bàn ngủ, không về, nói là xin ở lại nhà Giang Hoài Thư.”
Nghe xong, nụ cười của Đàm Du cứng đờ: “Hả? Khi nào vậy?!”
“Có phải lần cháu uống say không?”
“Đúng đúng,” nghe cậu nhắc lại, Diêu Thục Phân bỗng nhớ ra, mày giãn ra, cười càng tươi, “Hôm đó cháu gửi tin nhắn thoại cho bà, bà vẫn còn lưu đấy, đợi cháu về bà mở cho nghe.”
“… Thôi thôi bà ơi.”
“Sao vậy?”
“Không có gì đâu, cháu đi tắm, bye bye bà!”
Đàm Du xấu hổ đến độ muốn đào hố chui xuống, vội vàng tắt máy, ngồi thừ ra trên sofa trầm tư về cuộc đời, âm thầm thề sẽ không bao giờ đụng đến rượu nữa. Đúng lúc ấy, khóe mắt vô tình liếc thấy chiếc áo khoác Giang Hoài Thư để trên ghế, đầu óc cậu bỗng trống rỗng, rồi vươn tay cầm lấy áo.
Mùi cam nhè nhẹ vẫn còn lưu lại trên áo, tay Đàm Du khựng lại vài giây, rồi như bị thôi thúc, cậu cúi đầu xuống. Khoảng cách càng gần, hương thơm càng rõ. Khi mũi vừa chạm vào vải, cậu bỗng giật mình tỉnh táo lại.
Đàm Du, mày đang làm cái gì vậy?
Cậu ngây ra vài giây, rồi như bị bỏng, vội vã ném áo lại lên ghế, giả vờ như không có chuyện gì, đi lên lầu vào phòng Giang Hoài Thư.
Trong phòng vẫn giống hệt lần trước, mọi đồ đạc không thay đổi nhiều. Đàm Du tiện tay cầm một tấm bằng khen trên bàn xem qua.
Không bao lâu sau, cửa phòng tắm mở ra, Giang Hoài Thư mặc đồ ngủ màu đen bước ra. Anh chưa sấy tóc, tóc vẫn còn ẩm hơi nước. Dưới mái tóc ấy là đôi mắt phượng sắc nét, ánh lên hình bóng của Đàm Du. Anh tiến lại gần, vòng tay ôm lấy eo Đàm Du từ phía sau, tựa cằm lên vai cậu.
“Cậu đang xem gì đấy?”
Eo là nơi nhạy cảm nhất của Đàm Du, bị ôm bất ngờ khiến cả người cậu run nhẹ. Cậu nghiêng đầu nhìn Giang Hoài Thư, mỉm cười: “Tôi đang xem thành tích của bạn cùng bàn, giỏi thật.”
Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau. Giang Hoài Thư vòng tay ôm cậu thật chặt, ghé sát tai thì thầm: “Vừa rồi cậu…” Anh dừng một chút, giọng trầm thấp: “Có phải run lên không?”
Đàm Du cảm thấy cả người tê dại, tâm trạng cũng dần trở nên khác lạ, nhưng vẫn làm bộ không để ý: “Ừ, tôi nhột, sao thế?”
“Vậy à.” Giọng Giang Hoài Thư rất nhẹ, ngón tay luồn vào dưới vạt áo Đàm Du, từ từ cảm nhận từng cơn rùng mình truyền đến. “Nhạy cảm thật.”
Đàm Du không chịu nổi bị anh chọc như vậy, vội đè tay Giang Hoài Thư lại qua lớp áo, kéo giãn khoảng cách: “Tôi còn chưa tắm, không đi tắm là tới nửa đêm luôn đó!”
Nói xong, cậu vội vã chạy vào phòng tắm.
Cảm giác làn da mềm mại còn lưu lại nơi đầu ngón tay, Giang Hoài Thư đứng yên một lúc, vuốt nhẹ ngón tay. Cùng lúc đó, tiếng nước từ phòng tắm vang lên. Anh cúi đầu, rút một điếu thuốc từ ngăn kéo ngậm lên môi, bước ra ban công châm lửa rồi rít một hơi thật sâu.
Khói trắng mờ ảo lan ra từ môi, bao trùm gương mặt nghiêng của anh trong làn sương mỏng.
Đàm Du tắm xong bước ra, thấy Giang Hoài Thư đang đứng trên ban công ngậm kẹo m*t, ánh mắt ngẩn ngơ. Cậu mỉm cười, nhẹ nhàng bước tới sau lưng, hét lớn: “A—!”
Đáng tiếc là Giang Hoài Thư không hề bị giật mình. Nghe thấy tiếng, trong mắt ánh lên vẻ dịu dàng, anh xoay người ôm lấy Đàm Du, khẽ hỏi: “Muốn ăn kẹo không?”
Đàm Du vốn thích đồ ngọt, liền cười: “Muốn chứ.”
Vừa dứt lời, Giang Hoài Thư liền cắn vỡ viên kẹo trong miệng, vứt que vào thùng rác, cúi đầu hôn lên môi Đàm Du. Đàm Du hiển nhiên không đoán được Giang Hoài Thư sẽ hôn, cậu chưa kịp đứng vững, lảo đảo lùi lại mấy bước cho đến khi lưng chạm vào bàn, rồi bị Giang Hoài Thư đè lại.
Kẹo tan ra trong miệng, khiến nụ hôn ngọt ngào đến ngây ngất. Tim Đàm Du đập loạn, ngửa đầu lên đáp lại nụ hôn. Giang Hoài Thư một lần nữa ôm lấy eo cậu, cảm giác tê dại lan từ lòng bàn chân l*n đ*nh đầu. Đàm Du vô thức rên nhẹ một tiếng, giọng đầy gợi cảm khiến tim Giang Hoài Thư run lên.
Anh đột nhiên dừng lại, từ từ mở mắt, hơi lui về phía sau. Giữa hai đôi môi còn một sợi chỉ bạc, dần dần mờ nhạt rồi biến mất. Đàm Du hơi hỗn loạn, ánh mắt mơ màng, không hiểu vì sao anh lại dừng: “Sao thế?”
Giang Hoài Thư nhìn cậu, l**m môi, hôn nhẹ lên cằm cậu rồi bật cười: “Đàm Du, tôi còn chưa làm gì, tiếng rên vừa rồi của cậu dễ khiến người ta hiểu lầm đấy.”
Đàm Du vẫn chưa hoàn hồn, không kịp hiểu ý anh, chỉ ngơ ngác hỏi: “Bạn cùng bàn, không tiếp tục à?”
Nghe vậy, ánh mắt Giang Hoài Thư tối đi, cố tình hiểu sai ý: “Cậu muốn tôi tiếp tục kiểu gì?”
Nói rồi, anh cúi đầu hôn lên cổ Đàm Du, nước từ tóc nhỏ xuống xương quai xanh, rồi chảy vào trong áo.
Ngay giây tiếp theo, Đàm Du cứng người lại, vành tai đỏ bừng, vội vã đẩy Giang Hoài Thư ra: “Tôi, tôi vào phòng tắm một lát.”
“Đừng đi,” Giang Hoài Thư kéo tay cậu lại, ép vào góc tường, hơi thở dồn dập, “Để tôi giúp cậu.”
“Giang Hoài Thư,” Đàm Du cũng thở gấp, nhướng mày, đôi mắt đào hoa cong lên, “Cậu định giúp kiểu gì?”
Giang Hoài Thư khựng lại một chút, cúi đầu hôn lên môi cậu, cười khàn khàn: “Cậu muốn tôi dùng tay, hay dùng miệng?”
Đàm Du không trả lời ngay. Cậu nhìn chăm chú vào Giang Hoài Thư vài giây, rồi bất ngờ kéo tay áo anh: “Cậu có muốn…”
Chưa kịp nói hết câu, Giang Hoài Thư đã cắn nhẹ đầu lưỡi cậu, một cơn đau truyền đến khiến Đàm Du rên lên. Giang Hoài Thư ghé sát tai, trầm giọng nói: “Không được, bây giờ chưa được.”
Anh với tay tắt đèn, rồi kéo rèm lại, cả căn phòng chìm vào bóng tối.
Đàm Du nghe thấy anh khẽ nói:
“Tôi dùng miệng,”
“Cậu đừng né.”