Đảo Hoa Nhài - Lục Bồ Đào Gia

Chương 17

Chương 17: Thông báo

“Bệnh nhân không sao cả, chỉ là chấn động não nhẹ, nghỉ ngơi nhiều, tránh vận động mạnh, một đến hai tuần sẽ hồi phục.”

Vừa ghi chép, bác sĩ vừa nói với Đàm Du và mọi người, sau đó gõ nhẹ tờ giấy trên tay: “Để bệnh nhân nghỉ ngơi cho tốt, nếu có gì bất thường, người nhà nhớ đến tìm tôi.”

Lời vừa dứt, Lý Cẩn Trì liền gật đầu: “Vâng.”

“Có cần mua ít thực phẩm dinh dưỡng gì không?” Đoạn Giai Thành đứng dậy hỏi, “Tôi xuống dưới mua ngay.”

Bác sĩ gật đầu: “Có thể mua cá, trứng gà, mấy thứ như vậy sẽ giúp hồi phục nhanh hơn.”

“Được, tôi đi ngay.”

Lời vừa dứt, Đoạn Giai Thành đã bước ra khỏi phòng bệnh, Lý Cẩn Trì thấy thế cũng đi theo: “Anh, em đi cùng anh.”

Tiếng bước chân hai người dần xa, bác sĩ cũng chuẩn bị rời đi, nhưng trước khi bước ra khỏi phòng, bà liếc nhìn Đàm Du mấy lần, trong mắt hiện rõ nét nghi hoặc, song cuối cùng cũng không hỏi thêm gì.

Sắc mặt Đàm Du tái nhợt, môi không còn giọt máu, hơi thở gấp gáp, cậu cắn mạnh đầu ngón tay đến bật máu mà không hay, như thể chẳng cảm thấy chút đau đớn nào.

Trong đầu cậu hiện ra gương mặt đầy máu me của ba mẹ trong vụ tai nạn năm xưa khi họ dùng thân mình che chắn cậu, hình ảnh đang dần chồng lên gương mặt của Giang Hoài Thư, như một đoạn phim hỏng cứ tua đi tua lại.

Máu, toàn là máu. Rất nhiều máu.

Là ba mẹ, cũng là Giang Hoài Thư.

Cơ thể không ngừng run rẩy, cậu cứ thế hỏi đi hỏi lại trong đầu rằng tại sao mình không thể cẩn thận hơn một chút, tại sao lại gây chuyện, tại sao lại để người khác bị thương vì mình.

Tại sao hôm đó trời mưa lại cứ nằng nặc đòi ba mẹ đi mua bánh kem, tại sao không biết điều hơn một chút, tại sao lại cứ phải tổ chức sinh nhật, tại sao đi đường lại bất cẩn, tại sao làm việc không cẩn thận, tại sao luôn bắt người khác gánh chịu hậu quả, tại sao?

Tại sao, tại sao, tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại?

Đầu óc rối bời, nỗi sợ hãi đan xen như mạng nhện quấn chặt lấy cơ thể cậu khiến cậu nghẹt thở, buồn nôn và đau đớn.

Ý thức dần trở nên mơ hồ, đôi mắt Đàm Du bắt đầu trở nên trống rỗng, cơ thể lảo đảo như thể sẽ ngã xuống bất kỳ lúc nào. Nhưng đúng lúc đó, một bàn tay nhẹ nhàng kéo tay cậu ra khỏi miệng, giọng nói dịu dàng và trầm thấp truyền vào tai, như xé toạc tấm lưới đang trói buộc cậu, kéo mạnh cậu trở lại hiện thực.

“Đàm Du, ôm tôi đi.”

Giọng nói ấy như mang theo ma lực, dẫn dắt Đàm Du từng chút một điều chỉnh nhịp thở, chủ nhân giọng nói ôm cậu vào lòng, không ngừng hôn lên những giọt nước mắt rơi trên má cậu.

“Nhìn tôi đi, Tiểu Du, nhìn tôi được không?”

Đàm Du ôm lấy anh, giọng nói cất lên khàn đến mức gần như không nghe rõ: “Giang Hoài Thư, xin lỗi.”

“Xin lỗi.”

“Xin l…”

Lời xin lỗi thứ ba còn chưa nói hết, Giang Hoài Thư đã ngắt lời cậu: “Đàm Du, nếu hôm nay là tôi không may ngã xuống từ Vịnh Trăng Khuyết, cậu có cứu tôi không?”

Chỉ trong nháy mắt, Đàm Du lập tức trả lời: “Tôi sẽ cứu.”

Nghe thấy câu trả lời, Giang Hoài Thư khẽ cười, giọng nói mềm mại: “Tôi cũng vậy, đó là phản xạ bản năng. Cho nên cậu không sai, cậu không làm gì sai cả.”

Lời vừa dứt, phòng bệnh lặng như tờ, Giang Hoài Thư cúi đầu nhìn Đàm Du, ánh mắt hai người giao nhau, dường như có một dòng máu vô hình từ đôi mắt tràn đầy dịu dàng của Giang Hoài Thư chảy vào trong ánh mắt Đàm Du, rồi truyền khắp cơ thể, khiến cơn đau tức ngực và sự thiếu oxy trong đầu dần dịu lại. Cậu nghe Giang Hoài Thư chậm rãi nói từng chữ.

“Bây giờ điều cậu cần làm là ôm tôi thật chặt, nhắm mắt lại, dựa vào lòng tôi ngủ một giấc ngon, rồi tỉnh dậy và nói với tôi.”

“Cậu học được chưa?”

Cảm giác ấm áp dịu đi nỗi đau trong cơ thể, Đàm Du cảm thấy bên trong mình như được gieo một hạt mầm, nó bén rễ ở tim, nảy mầm trong mạch máu, cuối cùng nở hoa từ chính miệng cậu.

Cậu biết đó là gì.

Đó là mùa xuân mà Giang Hoài Thư đã gieo vào đôi mắt khô cạn của cậu.

Vì vậy, cậu nhắm mắt lại, không để mùa xuân rời đi, tựa đầu vào lòng Giang Hoài Thư, khe khẽ đáp:

“Tôi học được rồi.”

Ngày Giang Hoài Thư xuất viện là sinh nhật Đàm Du, Đàm Du không định tổ chức nên không nói với anh. Xui xẻo thay, đúng ngày này Đoạn Giai Thành lại sốt cao, ở phòng khám mơ màng chỉ kịp gửi một bao lì xì và lời chúc sinh nhật. Nhưng Đàm Du đã trả lại bao lì xì, nói chờ cậu ta khỏi bệnh rồi thì dùng tiền đó mua kem, kết quả là Giai Thành gửi lại cho cậu một icon ngón giữa kèm theo lời chúc sinh nhật đầy mắng mỏ.

Đàm Du đã quá quen với kiểu phản ứng của cậu ta, tâm trạng rất tốt, liền đến siêu thị mua vài cây xúc xích về hẻm Hoa Nhài cho Cuộn Cuộn ăn.

“Mấy hôm trước chăm bạn cùng bàn trong viện, không kịp cho mày ăn, chắc đói lắm rồi hả? Mau ăn đi.”

Cuộn Cuộn sủa liên tục, vùi đầu ăn ngấu nghiến, đến mức muốn nuốt luôn cả vỏ bao. Đàm Du bật cười, đuôi mắt hoa đào hơi cong lên: “Ăn từ từ thôi, tao không mang nước theo, nghẹn thì sao?”

Ăn xong, Đàm Du lại dạy nó bắt tay, nhưng nó không hiểu, cứ ngẩng đầu l**m tay Đàm Du, cậu lại sợ ngứa, ôm đầu nó cười ha hả.

Khi Giang Hoài Thư mở cửa sổ nhìn ra ngoài chính là thấy khung cảnh ấy. Anh hơi bất ngờ, không nghĩ từ độ cao này vẫn có thể thấy Đàm Du đang chơi với chó con trong ngõ.

Đàm Du dường như đang rất vui, lúc nhảy lên lúc ngồi xuống, lặp đi lặp lại như vậy không biết mệt.

“Nhìn gì thế?”

Lý Cẩn Trì bước đến, ngó đầu ra ngoài.

“Suỵt,” Giang Hoài Thư mắt không rời Đàm Du, lười cả quay đầu, “Tôi đang nhìn chó con.”

Lý Cẩn Trì hừ một tiếng, nhìn thấu nhưng không vạch trần, đổi chủ đề: “Anh có biết hôm nay là sinh nhật Đàm Du không?”

“Biết.”

“Ai nói cậu?”

“Đoạn Giai Thành.”

“Vậy anh chuẩn bị gì chưa?”

Nghe vậy, Giang Hoài Thư khựng lại, bàn tay trong túi hơi siết, ánh mắt nhìn Đàm Du lại càng thêm dịu dàng: “Có, ở bờ biển.”

Lý Cẩn Trì nghe xong, chỉ dùng ngón chân cũng đoán được anh định làm gì: “Vậy cố lên, Đoạn Giai Thành cảm rồi, tôi đi xem cậu ta.” Nói xong, quay người rời đi.

Giang Hoài Thư đứng ở cửa sổ nhìn Đàm Du thật lâu, đến khi chân tê rần mới lấy điện thoại ra nhắn tin cho cậu.

H: Tôi đã biết đường đến bờ biển rồi, Đàm Du, tối nay tôi muốn đích thân đưa cậu đi một chuyến, được không?

Ban đêm, gió biển hơi se lạnh, trăng treo cao, ánh trăng như sương trải lên mặt biển lấp lánh, đẹp không sao tả hết

“Giang Hoài Thư,” Đàm Du cười, “Tự nhiên lại rủ tôi ra biển làm gì?”

Giang Hoài Thư không trả lời mà hỏi lại: “Không đẹp sao?”

Biển với Đàm Du chẳng lạ gì, cảnh đẹp thế nào cũng từng thấy, nhưng cậu vẫn gật đầu: “Rất đẹp.”

Lúc này, Giang Hoài Thư dừng bước, dưới ánh trăng quay lại nhìn cậu: “Cậu còn nhớ buổi chiều mà cậu đưa tôi ra biển không?”

“Cậu nói mùi trên người tôi rất thơm, cậu rất thích, còn bảo muốn tôi giặt đồ cho cậu.”

“Lúc đó tôi…” Tai Đàm Du hơi đỏ, nói chuyện cũng hơi ngượng, “Lúc đó tôi say, đầu óc không tỉnh táo, nói năng linh tinh, nếu có mạo phạm cậu thì thật xin lỗi.”

“Cậu còn bảo tôi rất tốt,” Giang Hoài Thư cứ như không thấy cậu ngại ngùng, tiếp tục nói, “Bảo tôi đẹp trai.”

Tối nay Giang Hoài Thư có chút gì đó khác lạ, nhưng Đàm Du không nghĩ nhiều, vẫn trả lời thành thật: “Tôi nói thật mà, cậu thật sự rất đẹp.”

“Vậy khi đó trong lớp học, cậu hôn tôi là vì điều gì?”

Lời hỏi quá thẳng thắn khiến Đàm Du ngơ ngác, há miệng mãi chẳng nói được gì, không biết có phải vì mặc áo quá dày hay không mà cảm thấy nóng ran, mặt cũng bắt đầu đỏ lên.

“Đàm Du,” Giang Hoài Thư nói, “Chúng ta chơi một trò chơi nhé.”

Đàm Du hỏi: “Trò gì?”

“Tôi sẽ trốn, cậu nhắm mắt đếm đến mười, sau đó quay lại tìm tôi.”

Đó là trò trốn tìm. Tuy trời đã tối nhưng Đàm Du không từ chối: “Được.”

Lời vừa dứt cậu liền nhắm mắt bắt đầu đếm.

Chưa đầy một lúc đã đếm xong. Đàm Du mở mắt, vừa định quay lại đi tìm thì không ngờ được Giang Hoài Thư chẳng hề trốn, mà đang đứng ngay sau lưng với một chiếc bánh kem lớn trên tay.

Đàm Du sững người.

Giây kế tiếp, tiếng pháo hoa vang lên phía sau, không biết có bao nhiêu pháo hoa được bày sẵn, chúng nổ tung trên bầu trời rực rỡ như thắp sáng cả thế giới, giữa tiếng pháo hoa vang rền, Đàm Du nghe Giang Hoài Thư dịu dàng nói:

“Đây là chiếc bánh lớn nhất, ngọt nhất mà tôi dồn hết nguyên liệu làm ra. Nếu cậu thích, tôi còn có thể làm lớn hơn, ngọt hơn.”

Nói xong, Giang Hoài Thư đưa cây guitar trên tay cho Đàm Du, cúi đầu nhìn cậu, chậm rãi nói từng chữ đầy dịu dàng.

“Đàm Du, sinh nhật vui vẻ.”

“Nếu có thể, xin hãy cho tôi một cơ hội, để thay ba mẹ cậu mà yêu cậu, được không?”

Tại khoảnh khắc đó, Đàm Du như hóa thành người câm, chẳng nói được gì, nhưng lời tỏ tình của Giang Hoài Thư vẫn tiếp tục vang lên.

“Tôi không muốn làm bạn, cũng không muốn chơi trò mập mờ nữa.”

“Tôi yêu cậu, muốn chăm sóc cậu, muốn ôm cậu, muốn…”

Anh dừng lại, đứng dưới pháo hoa cúi đầu, đưa môi đến sát môi Đàm Du, khẽ dừng.

“Muốn hôn cậu.”

“Tôi…” Đàm Du cuối cùng cũng thốt ra tiếng, môi run rẩy, giọng nghẹn ngào, “Tôi không xứng, Giang Hoài Thư, tôi không xứng.”

“Cậu tò mò đúng không?” Cậu hỏi, cười trông thê lương, “Tại sao tôi không học, không làm bài, hay trốn học, về sớm, tại sao tôi như chẳng có chí tiến thủ.”

Giang Hoài Thư im lặng, chỉ lặng lẽ nhìn cậu rơi nước mắt.

“Bởi vì dù tôi có học hay không cũng chẳng khác gì, Giang Hoài Thư. Tôi không thể rời khỏi Mai Thành, không thể. Tôi còn phải chăm bà, phải nuôi em gái, tôi đi rồi họ biết làm sao?”

“Cậu giỏi như vậy, nên đến nơi rộng lớn hơn, có tương lai hơn, gặp những người xuất sắc hơn, chứ không phải phí thời gian với tôi.”

Giọng Đàm Du nghẹn ngào, nhưng vẫn cố chấp nói tiếp.

“Tôi không giống cậu, Giang Hoài Thư.”

“Trong cuộc đời mình, tôi chưa bao giờ nhìn thấy tương lai.”

Nước mắt càng lúc càng nhiều, Giang Hoài Thư đưa tay lau nước mắt trên mặt cậu, bất chợt khẽ bật cười.

“Đàm Du, không sao cả.”

“Tôi sẽ cho cậu một tương lai.”

Nghe xong câu đó, đồng tử Đàm Du co rút mạnh, tay siết chặt cây guitar, pháo hoa vẫn nở rộ, còn Giang Hoài Thư vẫn tiếp tục nói.

“Mọi chuyện của cậu tôi đều biết cả, nhưng tôi rất muốn nói với cậu, rằng cậu không sai, không làm gì sai cả.”

“Cậu có khả năng yêu người khác, cũng xứng đáng nhận được yêu thương.”

“Cậu không cần tự mình bước ra khỏi bóng tối, cậu chỉ cần đứng yên, chờ tôi đến yêu cậu.”

“Nếu cậu chịu bước thêm một bước cuối cùng…”

Giang Hoài Thư ngưng một nhịp, giọng nhẹ hơn hẳn, vừa như sợ dọa cậu, vừa như đang dỗ dành.

“Vậy thì… hãy hôn tôi.”

Bình Luận (0)
Comment