Chương 16: Ngoài ý muốn
Đống đồ ăn vặt mọi người mang theo vẫn chưa ăn hết, đúng là mua hơi nhiều thật. Đoạn Giai Thành ăn đến hai gói rưỡi khoai tây chiên nên giờ đã phát ngấy, dứt khoát không ăn nữa, nằm phịch xuống đất ngắm sao.
Bốn người nằm trên mặt đất, đầu chụm vào nhau, vừa nằm vừa trò chuyện vu vơ.
“Sau khi tốt nghiệp, mấy người muốn làm gì?” Đoạn Giai Thành mở mắt nhìn bầu trời, ánh mắt ngập tràn mộng tưởng về tương lai, “Tôi muốn kiếm thật nhiều, thật nhiều tiền, rồi đi vòng quanh thế giới!”
Lý Cẩn Trì thì chẳng có kế hoạch gì cụ thể, cũng không mong ngóng gì tương lai, thậm chí còn thấy nhàm chán: “Em mới học lớp Mười, còn lâu mới tốt nghiệp.”
Nghe cậu nói vậy, Đoạn Giai Thành có chút kinh ngạc: “Hả? Cậu học lớp Mười á? Ghê đấy, tôi tưởng cậu bằng tuổi tụi tôi, ai ngờ c** nh* hơn tôi tận hai tuổi.”
Đoạn Giai Thành đúng kiểu ngây thơ đến mức đáng yêu, khiến Lý Cẩn Trì muốn bật cười: “Có gì mà bất ngờ dữ vậy, anh?”
Đang nói chuyện về tương lai, Giang Hoài Thư bỗng nhớ đến Đàm Du, anh im lặng vài giây, quay đầu nhìn đối phương, hạ giọng hỏi: “Đàm Du, cậu từng nghĩ đến chuyện tương lai chưa?”
Đêm đã khuya, gió lướt qua giữa những đóa hoa. Đàm Du nhìn lên bầu trời đầy sao, im lặng rất lâu, rồi đột nhiên đứng dậy: “Tôi đi dựng lều.”
Nhìn bóng lưng cậu rời đi, Giang Hoài Thư cũng im lặng theo.
Tại sao lại tránh né khi nhắc đến tương lai? Là chưa từng nghĩ tới, hay là không dám nghĩ?
Liên tưởng đến những hành vi buông xuôi của Đàm Du trước đây, trong lòng Giang Hoài Thư bỗng trỗi dậy một cảm xúc khó gọi tên, giống như một sự không cam lòng. Anh luôn cảm thấy Đàm Du không nên như vậy, một người đặc biệt đến thế, đáng lẽ phải hướng về những chân trời xa hơn.
Anh đứng dậy, đi về phía Đàm Du: “Tôi giúp một tay.”
Hai người im lặng dựng lều, xung quanh chỉ còn lại tiếng trò chuyện của Lý Cẩn Trì và Đoạn Giai Thành. Mỗi người một việc, không ai mở miệng nói gì. Đến khi dựng xong một vòng lều, hai người lại chạm mặt nhau.
“Na Uy.”
Đàm Du đột nhiên lên tiếng, khiến động tác của Giang Hoài Thư khựng lại.
Cậu ngước nhìn về phía đại dương mênh mông, vẻ mặt khó đoán. Vài giây sau, cậu bất chợt nở nụ cười – giống như đóa hoa vừa được uống đủ nước xuân sau một mùa đông lạnh giá, rực rỡ và đầy sức sống.
“Tôi muốn đi xem mùa xuân ở Na Uy.”
“Giang Hoài Thư,”
“Nếu có cơ hội, cậu sẽ đi cùng tôi chứ?”
Đàm Du nhìn biển, còn Giang Hoài Thư thì nhìn cậu.
“Tôi sẽ đi.”
“Đàm Du, cho dù là đi đâu, chỉ cần là cậu, tôi đều sẵn lòng.”
Đúng lúc ấy, một con sóng lớn vỗ mạnh vào mỏm đá, bọt nước bắn tung tóe khắp nơi. Đàm Du nghe thấy lời hứa ấy của Giang Hoài Thư.
“Chỉ cần cậu nắm tay tôi, tôi sẽ đi theo cậu.”
…
Trời vừa hửng sáng, Đoạn Giai Thành hớn hở xông vào lều của Đàm Du, ra sức lay cậu dậy: “Lão Đàm lão Đàm! Mau dậy! Ra đây xem mặt trời mọc!”
Đàm Du mất ngủ cả đêm, vốn dĩ đã thiếu ngủ, sáng sớm đã bị Đoạn Giai Thành làm phiền. Đến khi gần bị cậu ta lắc đến mức não sắp lộn tung thì cậu mới tỉnh, giọng khàn khàn vì buồn ngủ: “Mặt trời mọc? Giờ á?”
“Đúng rồi đúng rồi!” Đoạn Giai Thành phấn khích, nói một hơi không nghỉ, “Đẹp lắm, thật đấy! Không ra xem là mất mát lớn nhất đời mày đấy!”
“Được rồi được rồi…” Đàm Du còn chưa mở mắt đã bắt đầu mặc quần áo, đồng thời gạt tay Đoạn Giai Thành ra, “Đừng lắc nữa, đầu sắp bị mày lắc thành sinh tố rồi.”
Thấy Đàm Du cuối cùng cũng chịu dậy, Đoạn Giai Thành yên tâm, đứng bật dậy rồi chạy vụt ra ngoài, nhanh đến mức như thể sợ chậm một giây sẽ không kịp xem mặt trời mọc. Cậu ta dừng bước ở rìa Vịnh Trăng Khuyết, hai tay chụm quanh miệng, bất ngờ hét to:
“Đoạn Giai Thành đã đến đây rồi!!!”
Mặt trời từ từ nhô lên, ánh nắng rọi khắp mặt biển và bãi cát. Lý Cẩn Trì sống ở Chicago bao lâu nay, hiếm khi có dịp nghiêm túc ngắm mặt trời mọc. Giây phút này, hắn như bị cảnh tượng ấy làm cho sững sờ, nhất thời không nói nên lời. Khi Đàm Du bước ra khỏi lều, ánh sáng chói lòa của bình minh khiến cậu nheo mắt, đưa tay che đi ánh nắng, lặng lẽ ngắm nhìn khung cảnh trước mắt.
“Thi đậu đại học!”
Đoạn Giai Thành lại hét lên.
“Bạn bè tôi phải luôn bình an, vui vẻ mỗi ngày!!”
Đàm Du nghe vậy bật cười, khẽ bật trán cậu ta một cái: “Mày đang ngắm mặt trời mọc hay đang cầu nguyện vậy?”
“Cả hai chứ sao!” Đoạn Giai Thành rõ ràng đang rất vui, “Lâu lắm rồi mới thấy sướng thế này, đúng là kỳ nghỉ vẫn là tuyệt nhất!”
“Mày nên nghĩ cách làm sao bù đắp đống bài tập của mình đi thì hơn.” Đàm Du quay lại thu dọn đồ đạc, dừng một chút, khẽ cười, “Mày cũng phải thuận buồm xuôi gió, bình an vô sự nha Đoạn Giai Thành. Dù mày vừa ngốc vừa dở hơi, nhưng thiếu mày thì cuộc sống đúng là kém vui đi nhiều thật.”
Đoạn Giai Thành ban đầu còn cười tươi, nhưng nghe mấy lời sau thì mặt lập tức xị xuống: “Ai ngốc ai dở hơi hả?!”
Nói rồi liền tiện tay cầm cái giỏ dưới chân lên, giơ lên đòi đánh Đàm Du: “Đồ chết tiệt, tao không đánh mày thành chó thì không phải họ Đoạn!!”
Một người chạy, một người đuổi, tiếng cười đùa vang vọng cả Vịnh Trăng Khuyết, sáng sớm đã náo nhiệt không ngừng. Đến khi mặt trời lên cao, mọi người cũng chơi mệt, ăn tạm chút đồ ăn còn sót lại từ hôm trước rồi bắt đầu dọn dẹp lều trại.
Vì là sáng sớm, mặt đất ở Vịnh Trăng Khuyết do sương đêm mà nên rất trơn, xuống dốc sẽ rất nguy hiểm. Cho dù là người quen thuộc nơi này cũng phải hết sức cẩn thận.
Đàm Du cầm theo vài món đồ nên tầm nhìn hơi bị che khuất, may mà cậu đi rất cẩn thận, từ đầu đến giờ đều không xảy ra chuyện gì. Vốn tưởng rằng sẽ thuận tiện ra khỏi nơi đây, ai ngờ ngay khoảnh khắc tưởng đã an toàn, đất dưới chân bỗng sụp xuống, cậu ngã nhào về phía trước.
“Đàm Du!”
Giang Hoài Thư thấy vậy, vội vã ném đồ trong tay sang một bên, nhanh tay kéo lấy tay Đàm Du. Nhưng đoạn đường này dốc nhất, muốn đứng vững là điều không thể. Thế là anh ôm lấy Đàm Du, dùng thân mình che chắn, cả hai lăn xuống dốc.
Tình huống quá đột ngột, Lý Cẩn Trì và Đoạn Giai Thành không kịp phản ứng, chỉ biết đứng chôn chân tại chỗ.
“Anh! Điện thoại anh còn pin không?!” Lý Cẩn Trì nhíu mày, “Gọi 120 ngay! Điện thoại em hết pin rồi!”
“Có có có!” Đoạn Giai Thành liên tục gật đầu, giờ phút này cậu ta cũng hoảng loạn vô cùng, tay run rẩy khi bấm số.
Những mảnh đá sắc nhọn liên tục cào vào da thịt Giang Hoài Thư, dù vết thương không lớn nhưng vẫn khiến người ta đau đớn tột cùng. Thế nhưng anh không kêu một tiếng, chỉ dùng tay che đầu Đàm Du, cuối cùng va mạnh vào một gốc cây lớn dưới chân dốc. Trước khi mất ý thức, anh thấy sự bàng hoàng và hoảng sợ trong mắt Đàm Du, dùng chút sức lực cuối cùng để lên tiếng, là một lời trấn an.
“Đừng sợ.”