Đảo Hoa Nhài - Lục Bồ Đào Gia

Chương 15

Chương 15: Nghe thấy rồi

“Giang Hoài Thư.”

Đàm Du khẽ gọi tên, âm cuối như run lên, cậu ngẩng đầu nhìn đối phương, nhẹ nhàng hôn lên môi anh một cái rồi lại một cái. Âm thanh “chụt chụt” vang lên trong không khí, vừa ướt át vừa ái muội. Ánh mắt họ nhìn nhau chẳng trong sáng gì, mối quan hệ giữa hai người không rõ ràng, nhưng trong lòng lại hiểu rõ. Cả hai đều khoác cái danh bạn bè, nhưng lại làm những chuyện vượt quá giới hạn bạn bè, chẳng ai chịu đâm thủng lớp ngăn mỏng manh ấy.

Nụ hôn giữa hai người ngày càng mãnh liệt, con hẻm tối tăm tạo điều kiện cho sự thân mật của họ. Giang Hoài Thư khẽ hé môi, đầu lưỡi bị Đàm Du cắn nhẹ, cơn đau tê tê ấy k*ch th*ch từng tế bào trong người anh. Môi anh bị hôn đến tê rần, rồi anh nghe thấy tiếng Đàm Du nói khẽ:

“Tôi không muốn cậu đi đón người đó.”

Kỳ nghỉ đông đến, mùa đông ở Mai Thành không lạnh, thậm chí có thể nói là chẳng giống mùa đông chút nào. Ở đây không có tuyết, đôi khi trời còn nắng, bốn mùa như mùa xuân nên đường phố lúc nào cũng nhộn nhịp, tiếng rao lẫn tiếng cười nói của người dân vang lên rộn ràng, đậm hơi thở đời thường. Lúc này, một chàng trai đeo đàn guitar trên lưng bước ra từ ngã rẽ. Mái tóc trắng nổi bật khiến không ít người chú ý, hắn đeo kính râm viền hồng, đội mũ áo hoodie nửa kín đầu, tay khẽ chạm vào tai nghe.

“Tôi đến Mai Thành rồi, anh ở đâu?”

Đầu dây bên kia, Giang Hoài Thư đang làm bánh ngọt, nghe vậy thì hờ hững đáp: “Hẻm Hoa Nhài.”

“Tôi không biết đường,” Lý Cẩn Trì nói đều đều, rồi như chợt nhớ ra điều gì, bật cười, “Ơ mà mấy hôm trước chẳng phải anh bảo sẽ ra đón tôi sao? Giờ ra đi.”

“Tự bật bản đồ mà tìm,” Giang Hoài Thư không để ý đến lời trêu chọc, đặt cái khay xuống rồi cầm điện thoại lên, “Cúp máy đây.”

Lý Cẩn Trì cũng chẳng hy vọng Giang Hoài Thư sẽ ra đón mình thật. Sau khi bị cúp máy, hắn mở đại một ứng dụng bản đồ nhưng gõ từ “hẻm Hoa Nhài” lại không ra. Hắn bực bội tặc lưỡi, nhét điện thoại vào túi, tính hỏi người qua đường.

Hắn đảo mắt nhìn quanh, ánh mắt dừng lại ở một chàng trai đang ăn mì trộn. Lý Cẩn Trì ngập ngừng bước tới.

“Chào anh, cho hỏi anh có biết hẻm Hoa Nhài ở đâu không?”

Đoạn Giai Thành đang vừa ăn vừa lướt điện thoại, thấy một chàng trai trông khá ngầu tới hỏi đường thì hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn đáp: “Biết chứ, tôi ở đó mà. Cậu tìm ai vậy?”

Cậu trai này đúng gu Lý Cẩn Trì, hắn nhìn chăm chú một lượt rồi mới mở miệng: “Em tìm bạn, anh có thể dẫn em đi không?”

“Được thôi,” Đoạn Giai Thành đứng dậy, chuẩn bị dẫn đường, “Bạn cậu là ai? Tôi có thể dẫn đến tận nhà, người trong hẻm Hoa Nhài tôi biết hết.”

Lý Cẩn Trì nhường cậu ta đi trước rồi bước theo sau, trả lời: “Là Giang Hoài Thư.”

“Giang Hoài Thư?!” Đoạn Giai Thành ngạc nhiên, “Cậu là bạn của học sinh mới à?”

“Ừ, anh quen anh ta à? Vậy thì trùng hợp quá.”

Cả hai vừa đi vừa trò chuyện, sau hơn mười phút thì đến trước cửa nhà Giang Hoài Thư. Đoạn Giai Thành quay lại, mỉm cười nói: “Tới rồi, tôi phải về làm bài tập đây, không thì ba tôi lại mắng chết.”

“Vâng, cảm ơn anh trai nhé,” Lý Cẩn Trì lịch sự cảm ơn rồi rút điện thoại ra, “Chúng ta có thể kết bạn WeChat không?”

Đoạn Giai Thành vốn đơn giản, tưởng Lý Cẩn Trì muốn làm bạn bè nên đồng ý ngay:

“Được chứ, tôi là Đoạn Giai Thành, người anh em tên gì?”

Nghe từ “anh em”, Lý Cẩn Trì khựng lại, hắn tháo kính râm, để lộ đôi mắt xanh xinh đẹp khiến Đoạn Giai Thành sững sờ.

“Em tên là Lý Cẩn Trì, anh gọi em là Cẩn Trì được rồi, em thích người ta gọi vậy.”

Đoạn Giai Thành định thần lại, nghĩ chắc cậu là con lai nên mới có mắt xanh, chẳng có gì lạ. Cậu ta gật đầu: “Được, vậy tôi về đây, có gì thì liên lạc nhé, mình cùng chơi game. Bai bai!”

Có lẽ nghe thấy tiếng động ngoài cửa, Giang Hoài Thư bước ra. Lý Cẩn Trì quay lại, mỉm cười, giơ ngón tay cái chỉ về hướng Đoạn Giai Thành:

“Anh ấy…”

“Đoạn Giai Thành là trai thẳng,” Giang Hoài Thư nhìn thấy là hiểu ngay, anh biết rõ Lý Cẩn Trì là kiểu người gì, liền ngắt lời.

“Vào nhà đi.”

“Trai thẳng à…” Lý Cẩn Trì thì thầm, cúi đầu cười như tiếc nuối, “Ra là trai thẳng.”

Vừa vào nhà, hắn đã ngửi thấy mùi kem sữa thơm nức, rồi nhìn thấy bàn đầy bánh ngọt xinh xắn. Mắt hắn sáng lên, định với tay lấy thì bị Giang Hoài Thư rút cái đĩa ra.

“Làm gì vậy?” Hăn cau mày.

“Cái này làm cho Đàm Du,” Giang Hoài Thư đặt bánh sang chỗ khác rồi quay lại nhìn cậu, “Đàn cậu mua đâu?”

“Trên sofa,” Lý Cẩn Trì đi lại gần, nhìn Giang Hoài Thư làm bánh, “Đàm Du là ai?”

“Cậu ấy là…”

Giang Hoài Thư khựng lại, trong đầu lướt qua vô số hình ảnh: nụ cười rạng rỡ của Đàm Du, vẻ lúng túng, sợ hãi, tức giận, ngại ngùng, đôi má ửng hồng của cậu… Anh bỗng bật cười, ánh mắt dịu dàng. Anh tỉ mỉ bóp kem lên chiếc bánh hình cá, vẽ thêm đôi mắt nhỏ. Một chiếc bánh cá màu xanh ngọc dễ thương ra đời.

“Cậu ấy là người tôi yêu.”

“Game over!”

Lại thua thêm ván nữa.

Đàm Du ném điện thoại sang một bên, nhắm mắt đầy bực bội. Thật kỳ lạ, người khác nghỉ đông vui vẻ, chỉ có cậu là mặt mày ủ rũ, làm gì cũng không hài lòng. Cậu nhìn sợi chỉ đỏ bình an trên cổ tay, nhếch môi, trở mình rồi đưa lên môi hôn nhẹ.

“Chuột hư.”

Cậu lẩm bẩm rồi mở điện thoại gọi cho Giang Hoài Thư. Điện thoại kêu vài tiếng rồi được bắt máy, bên kia vang lên giọng nói êm tai: “Đàm Du?”

“Tôi với Đoạn Giai Thành tính đi chơi, cậu có muốn đi cùng không, bạn cùng bàn?”

Giang Hoài Thư đồng ý ngay: “Được.”

Nghe thấy giọng anh, Đàm Du vô thức mỉm cười.

“Vậy mười phút nữa gặp nhé.”

“Ừ.”

Họ hẹn đi dã ngoại ở Vịnh Trăng Khuyết, mùa này cánh đồng oải hương ở đó đang nở rất đẹp, rất thích hợp để chơi. Đoạn Giai Thành ở nhà hai tiếng mà chỉ viết được vài chữ lớn trong vở toán, chẳng làm được gì, lại ra siêu thị mua đồ. Cậu ta lấy cả đống snack, nước chanh, cocktail, và đủ loại đồ ăn vặt. Thanh toán xong thì gọi cho Đàm Du.

“Hai người chuẩn bị xong chưa? Tao mua đồ xong rồi.”

Lúc này Đàm Du cũng vừa ra khỏi nhà, đứng ở đầu hẻm nói: “Giang Hoài Thư hình như chưa xong, tao chờ ở đây, mày cứ kiếm chỗ nghỉ ngơi đi.”

“Ok, tao ngồi ở quán vịt nướng cạnh siêu thị chờ.”

Cuộc gọi kết thúc, Đàm Du cất điện thoại, tựa đầu vào cột ở đầu hẻm. Trên cột quấn đầy dây thường xuân, xanh mướt một mảng, gió thổi qua vang lên tiếng xào xạc khiến lòng người dễ chịu, cậu nhắm mắt tận hưởng khoảnh khắc yên bình.

Lúc này, cậu ngửi được mùi kem việt quất. Cậu mở mắt, thấy Giang Hoài Thư đang đưa một miếng bánh nhỏ đến bên môi, ánh mắt dịu dàng: “Há miệng.”

Giờ Đàm Du đã quen với những cử chỉ thân mật này, không còn ngượng ngùng hay muốn né tránh như trước. Đôi mắt đào hoa lóe lên ý cười, đuôi mắt cong lên, vành tai đỏ ửng. Cậu mở miệng không khách sáo: “A—”

Nhìn hai người họ thân mật như vậy, Lý Cẩn Trì nhướng mày, nghĩ thầm không phải Giang Hoài Thư đơn phương rồi, cảm thấy Đàm Du cũng có tình ý.

“Ngon không?” Giang Hoài Thư lau vết kem ở khóe môi cậu, “Tôi nhớ cậu thích ăn đồ ngọt.”

“Ngon lắm,” Đàm Du gật đầu, ngạc nhiên, “Cậu nhớ thật à? Cậu làm cái này đó hả?”

“Ừ.”

“Ghê thật bạn cùng bàn ơi!”

Hai người cứ dính nhau mãi, Lý Cẩn Trì chịu hết nổi, khẽ ho rồi đi đến trước mặt Đàm Du:

“Anh là Đàm Du đúng không? Tôi là bạn từ nhỏ của Giang Hoài Thư, tên là Lý Cẩn Trì.”

Đàm Du nghe thấy thì nhìn sang, thấy vẻ ngoài cậu ta thì hơi bất ngờ, rồi gật đầu: “À, đúng rồi, chào cậu.”

Nói xong, như nhớ ra điều gì, Đàm Du nói:

“Đoạn Giai Thành mua đồ xong đang đợi rồi, đi thôi.”

Ba người tới quán vịt nướng thì thấy Đoạn Giai Thành sắp ngủ gật, nhưng vừa thấy Lý Cẩn Trì là tỉnh táo hẳn: “Ôi giời, anh em, cậu cũng đến hả?”

Lý Cẩn Trì cười, đôi mắt xanh cong lên: “Đúng vậy, dù sao cũng rảnh nên theo chơi cho vui.”

“Hai người…” Đàm Du nhìn qua lại giữa họ, “Quen nhau à?”

“Ừ, cậu ấy không biết đường đến hẻm Hoa Nhài, tao dẫn đến tận nơi,” Nói rồi cậu ta đứng dậy, “Đi thôi lão Đàm, không đi trời tối mất, còn muốn xem hoàng hôn không?”

Tuy nói vậy nhưng họ không đến Vịnh Trăng Khuyết ngay mà tiện đường dạo phố. Ai ngờ đi được nửa đường, Đoạn Giai Thành thấy máy gắp thú là không đi nổi. Cậu ta trẻ con kinh khủng, nhất quyết phải gắp được một con mới chịu. Nhưng kết quả là tiền thì mất, mà thú chẳng gắp được.

Lý Cẩn Trì thấy cơ hội tới, liền bước tới nắm tay cậu ta:

“Để em giúp anh nhé, anh.”

Nhưng Đoạn Giai Thành gạt tay ra, không hề có ý gì mờ ám, chỉ đầy quyết tâm chinh phục: “Không cần đâu người anh em, tôi tự làm được. Xem đây!”

Lý Cẩn Trì: “……”

Gần hoàng hôn họ mới tới Vịnh Trăng Khuyết, nơi đó tràn ngập hoa oải hương, đẹp đến ngỡ ngàng. Đàm Du tìm chỗ trống trải, trải khăn ra, bày đồ ăn vặt và nước uống

Đàm Du sợ uống rượu xong sẽ quậy nên chỉ uống nước ngọt. Không thể không nói, tay nghề làm bánh của Giang Hoài Thư thật sự rất đỉnh, bánh đa dạng, vị ngọt vừa phải, Đàm Du rất hài lòng. Bên kia, Đoạn Giai Thành vừa ăn khoai tây vừa trò chuyện với Lý Cẩn Trì. Hai người đều mê game, cứ như tìm được tri kỷ, nói chuyện cực hợp.

Vịnh Trăng Khuyết gần ven biển, đi ra mép là có thể ngắm biển mênh mông. Đàm Du lấy dây và hai cái ly giấy làm thành điện thoại dây. Cậu đưa cho Giang Hoài Thư một đầu, còn mình giữ đầu kia.

“Alo alo, bạn cùng bàn nghe rõ không?”

Giang Hoài Thư bật cười.

“Nghe rõ.”

“Ai là người đẹp trai nhất thế giới này?”

“Đàm Du.”

“Ai là người thông minh nhất thế giới này?”

“Đàm Du.”

“Ai là người tài năng nhất thế giới này?”

“Đàm Du.”

Đàm Du cười đến ngã lăn ra đất: “Giang Hoài Thư, cậu buồn cười thật đó!”

Lúc này, một nửa mặt trời đã bị biển nuốt chửng, ánh hoàng hôn trải dài mặt đất. Giang Hoài Thư ngồi bên cạnh nhìn Đàm Du cười, không nói lời nào. Hoàng hôn phản chiếu trong mắt Giang Hoài Thư, tựa như hồ nước phản chiếu ánh mặt trời, dịu dàng và xinh đẹp. Tim Đàm Du chợt loạn nhịp, cậu từ từ ngồi dậy, cầm điện thoại giấy lại gần Giang Hoài Thư.

“Giang Hoài Thư, cậu có biết cái này có thể nghe được tiếng của biển không?”

“Không biết.”

“Vậy cậu cầm đầu này áp vào tai, để tôi giơ đầu kia lên, cho cậu nghe,” Đàm Du đưa một đầu cho anh, rồi đứng dậy đi ra phía sau, “Nhưng không được quay đầu lại đâu đấy!”

“Ừ.” Giang Hoài Thư cười nhẹ.

Anh áp ly giấy lên tai, nhắm mắt nghe chăm chú. Nhưng mãi chẳng nghe thấy tiếng gì. Anh kiên nhẫn đợi, đến nửa phút sau mới có âm thanh truyền đến.

Không phải tiếng sóng biển, mà là… nhịp tim.

Từng nhịp. Một, lại một, rồi lại một.

Trong khoảnh khắc, đồng tử Giang Hoài Thư co lại, hơi thở như ngừng lại.

Đàm Du đặt ly giấy lên ngực trái, cúi đầu nhìn anh. Ánh mắt hai người chạm nhau, Giang Hoài Thư nghe rõ tim Đàm Du đập nhanh hơn.

Một làn gió biển thổi qua, anh thấy tóc Đàm Du bay nhẹ. Tai trái là nhịp tim của Đàm Du, tai phải là tiếng cậu cười khẽ.

“Cậu nghe thấy không?”

Thời gian như ngừng trôi. Giang Hoài Thư cảm giác mình sắp chết chìm trong đôi mắt ấy.

“Nghe thấy rồi.”

Bình Luận (0)
Comment