Đảo Hoa Nhài - Lục Bồ Đào Gia

Chương 24

Chương 24: Tai nạn xe

Tối hôm đó khi về đến nhà, Giang Hoài Thư có gọi điện cho Đàm Du nhưng cậu không bắt máy. Có lẽ là do dọn đồ mệt quá, nên Đàm Du đi ngủ sớm rồi chăng? Nghĩ vậy, Giang Hoài Thư cũng không gọi thêm nữa, còn thay đổi luôn kế hoạch, để hôm sau dạy bù cho cậu.

Hôm nay ở Mai Thành mưa rất lớn, nhiều học sinh tới lớp mà ống quần, gấu áo đều ướt đẫm. Khi Giang Hoài Thư bước vào lớp, Đàm Du vẫn chưa đến, nhưng anh cũng không nghĩ nhiều, vì bình thường Đàm Du hay ngủ nướng, đến muộn là chuyện thường. Có điều cậu không ngờ rằng đến khi vào tiết học đầu tiên mà Đàm Du vẫn chưa tới trường, trong lòng bắt đầu thấy lo và nghi hoặc, liền gửi vài tin nhắn cho cậu.

H: Đàm Du, cậu đi trễ rồi đó.
H: Sao cậu vẫn chưa đến trường vậy, bị bệnh à?

Tin nhắn gửi đi, nhưng mãi không nhận được hồi âm. Giang Hoài Thư bắt đầu cảm thấy bất an. Giữa giờ học, cửa lớp đột nhiên vang lên tiếng gõ. Đoạn Giai Thành ướt sũng như chuột lột bước vào: “Báo cáo.”

Thầy giáo dạy Toán quay đầu nhìn cậu, gật đầu: “Vào đi.”

Trông Đoạn Giai Thành như có chuyện gì nặng lòng, thần sắc như mất hồn. Cậu ta khẽ cảm ơn thầy rồi về chỗ ngồi. Giang Hoài Thư quay lại nhìn, thấp giọng hỏi: “Đoạn Giai Thành, Đàm Du đâu? Cậu ấy chưa dậy à?”

Câu vừa dứt, động tác của Đoạn Giai Thành lập tức khựng lại. Tóc cậu ta vẫn còn nhỏ nước, vài giọt còn đọng trên hàng mi, trông rất nhếch nhác. Cậu ta ngẩng đầu đối mặt với Giang Hoài Thư, miệng mấp máy như muốn nói rồi lại thôi.

“Sao vậy?” Nhìn vẻ mặt ấy khiến Giang Hoài Thư càng thêm hoảng, giọng nói cũng gấp gáp hơn, “Xảy ra chuyện gì rồi à?”

Vài giây sau, Đoạn Giai Thành mới cất tiếng, giọng nặng trĩu: “Bà của Đàm Du… bị tai nạn giao thông, đang cấp cứu trong bệnh viện.”

Câu nói ấy như một cú đấm mạnh giáng thẳng vào tim Giang Hoài Thư, ngón tay anh run lên, cả người lảo đảo, giọng khàn đi:

“Cậu nói gì?”

Đây là lần đầu tiên Giang Hoài Thư vi phạm kỷ luật, trèo tường ra khỏi trường.

Trời vẫn chưa ngớt mưa, thậm chí còn mưa to hơn, như thể muốn nhấn chìm cả thành phố này. Mưa làm mờ đôi mắt, nhưng Giang Hoài Thư chẳng buồn để tâm. Toàn thân ướt đẫm, quần áo bết chặt vào da thịt, rất khó chịu, nhưng trong lòng cậu lúc này chỉ có một ý nghĩ: Đàm Du bây giờ ra sao?

Con đường đến bệnh viện bỗng trở nên thật dài. Giang Hoài Thư không biết mình đã chạy bao lâu mới tới nơi. Chỉ đến khi nhìn thấy Đàm Du đang ngồi trước cửa phòng phẫu thuật, anh mới cảm thấy như chân mình vừa chạm đất.

“Đàm Du.”

Anh cất tiếng, khẽ nói:

“Tôi tới rồi.”

Nhưng Đàm Du cứ như không hề nghe thấy, vẫn ngồi bất động. Giang Hoài Thư bước tới, đưa tay nâng cằm cậu lên, lúc này mới nhìn rõ gương mặt cậu.

Anh chưa từng thấy một Đàm Du như vậy – nhếch nhác, mong manh. Đôi mắt sưng đỏ đến mức gần như không mở ra được, mặt không có nước mắt, nhưng miệng đang cắn chặt ngón tay cái, đầy máu, cả người run rẩy không ngừng.

Giang Hoài Thư cứ tưởng máu là do miệng rỉ ra, liền gỡ ngón tay cậu khỏi miệng để kiểm tra vết thương, ai ngờ máu lại là từ ngón tay. Anh cúi đầu nhìn kỹ, phần thịt ở ngón cái đã bị cắn toạc, máu me bê bết, móng tay cũng chẳng còn.

“Đàm Du,” Giang Hoài Thư quỳ xuống, nắm chặt tay cậu, cơ thể cũng bắt đầu run lên theo, “Đừng cắn nữa, đừng như vậy… cậu bình tĩnh một chút.”

Đàm Du cảm thấy mình như rơi vào hầm băng, lạnh, rất lạnh, lạnh đến tê dại. Cậu cúi đầu, toàn thân run lên, nhưng giọng nói lại bình tĩnh đến kỳ lạ: “Giang Hoài Thư, cậu về đi, đừng để ảnh hưởng tới việc học.”

Câu nói ấy như đang đuổi người đi. Giang Hoài Thư cắn chặt răng, không nhúc nhích. Anh nhìn đôi mắt sưng đỏ của Đàm Du, khẽ hỏi: “Còn cậu thì sao? Một mình ở đây à?”

Đàm Du không trả lời thẳng câu hỏi đó, chỉ nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Tôi sẽ không thi đại học nữa đâu, cậu cũng đừng dạy thêm cho tôi nữa. Hôm qua tôi đã bán hết sách vở để gom tiền đóng viện phí rồi.”

“Tôi cần tiền, tôi không thể thi đại học, tôi phải kiếm tiền, kiếm tiền để cứu bà.”

“Cậu không cần phải giúp tôi nữa. Tôi từ bỏ rồi, Giang Hoài Thư, tôi từ bỏ rồi. Cậu nghe rõ không? Tôi bảo cậu mau về trường, cậu nghe không hả?”

Tình trạng của cậu lúc này rất tệ, lời nói và hành động đều có phần hoảng loạn. Nhìn bộ dạng ấy, trái tim Giang Hoài Thư như bị bóp nghẹt, đau đến nghẹn thở. Anh nắm chặt tay Đàm Du, không rời nửa bước.

“Tôi có tiền, cậu đừng lo, tôi có tiền, rất nhiều tiền.”

Giang Hoài Thư ngẩng đầu hôn lên trán cậu, giọng khẽ khàng như van xin:

“Đàm Du, đừng đẩy tôi ra.”

“Viện phí bao nhiêu? Để tôi lo.”

Người qua lại chẳng ai nhìn sang bên này, ở bệnh viện, những lời cầu nguyện và tiếng khóc như vậy không hiếm, đã quá quen thuộc. Ngay khi Giang Hoài Thư nói xong, Đàm Du liền trượt khỏi ghế, quỳ sụp xuống, giọng nghẹn ngào, nước mắt rơi không ngớt.

“Cậu không cần giúp tôi nữa, Giang Hoài Thư… cậu đi đi được không? Sắp thi đại học rồi, cậu đừng phí thời gian vì tôi nữa…”

“Tôi xin cậu… cậu đi đi!”

Hai người đều quỳ trên mặt đất, dường như mọi thứ đã đè sập lên họ. Giang Hoài Thư ôm chặt lấy Đàm Du, nhẹ nhàng lắc đầu, giọng run rẩy, đầy an ủi: “Tôi cũng xin cậu… đừng đối xử với tôi như vậy.”

“Để tôi giúp cậu đóng viện phí. Mình bình tĩnh lại một chút được không?”

Đàm Du như sụp đổ, vùi mặt vào hõm cổ Giang Hoài Thư mà khóc nức nở, cả người co giật không ngừng, như thể có thể ngất đi bất cứ lúc nào.

Cậu cần người thân, với cậu, Diêu Thục Phân giống như rễ của một cái cây lớn, còn cậu là thân cây đó. Nếu Diêu Thục Phân chết, thì cậu cũng không sống nổi.

Giang Hoài Thư cứ thế ôm lấy cậu, không nói gì, im lặng ở bên cạnh cho tới khi cậu bình tĩnh lại.

“Viện phí bao nhiêu?” Giang Hoài Thư lại hỏi, “Để tôi lo.”

Đàm Du im lặng một hồi, rồi mới run run lên tiếng: “Hai mươi ba vạn.”

“Được.” Giang Hoài Thư gật đầu, lau nước mắt cho cậu, “Vài ngày tới cậu ở đây chờ bà tỉnh lại, tôi đi lấy tiền.”

Nói xong, Giang Hoài Thư hôn nhẹ lên trán cậu thêm một lần nữa rồi đứng dậy cầm điện thoại bước đi. Đàm Du nhìn bóng lưng anh rời xa, ánh mắt tràn đầy cảm xúc phức tạp. Cậu lại rơi nước mắt, nhưng lần này không lên tiếng, chỉ lặng lẽ dõi theo cho tới khi Giang Hoài Thư khuất hẳn.

Đúng lúc ấy, ngoài cửa sổ vang lên tiếng sấm dữ dội. Đàm Du lại dựa lưng vào ghế, khép mắt lại.

Bình Luận (0)
Comment