Đảo Hoa Nhài - Lục Bồ Đào Gia

Chương 25

Chương 25: Buông tay

Sống, dường như là một chuyện vô cùng đau đớn, ít nhất với Đàm Du thì là như vậy.

Hồi nhỏ, cậu từng ghen tỵ với những đứa trẻ khác vì chúng có thể thoải mái làm nũng trước mặt ba mẹ. Còn lần đầu tiên Đàm Du tỏ ra nhõng nhẽo, lại dẫn đến vụ tai nạn xe cướp đi sinh mạng của ba mẹ cậu. Mỗi lần nghe Đàm Diệp hỏi “Ba mẹ bao giờ mới về?”, cậu đều á khẩu không nói nổi lời nào, thậm chí nghẹt thở. Những ngày tháng đó vô cùng khổ sở, gần như trở thành cơn ác mộng đeo bám mãi không rời.

Vì sao phải sống?

Đàm Du đáp: “Không biết.”

Cậu từng nhìn thấy một con ếch chết. Trên thân nó không có vết thương, trông rất yên bình. Diêu Thục Phân bảo đó là quy luật tự nhiên, sinh vật nào rồi cũng sẽ có ngày lìa đời. Đàm Du nghe mà mơ hồ, hỏi lại: “Cháu cũng sẽ chết sao?” Dao Thục Phân bật cười, hôn lên má cậu rồi nói: “Tiểu Du sẽ sống trăm tuổi.” Nghe vậy, Đàm Du im lặng, không hỏi thêm nữa.

Nếu vạn vật đều phải chết, vậy thì sống để làm gì? Sống đã đau khổ thế này, có lẽ cái chết mới là sự giải thoát.

Sau này, mỗi lần tan học đi qua đường, Đàm Du đều cố ý đi thật chậm, tưởng tượng sẽ có một chiếc xe lao đến đâm chết mình. Nhưng chuyện chẳng bao giờ như mong muốn, cậu không chết, thậm chí chưa từng bị thương.

Diêu Thục Phân rất thương cậu và Đàm Diệp, chỉ cần sẩy chân ngã một cái là đã lo lắng nửa ngày. Khi lớn lên, Đàm Du dần nhận ra một điều, cậu chưa thể chết. Cậu không thể khiến Diêu Thục Phân phải nhọc lòng.

Học cách cười thật dễ. Chỉ cần mấp máy môi là được. Nụ cười có thể giải quyết rất nhiều chuyện, và Đàm Du hiểu điều đó rất rõ. Cậu muốn làm một mặt trời không bao giờ lặn, như vậy Diêu Thục Phân mới yên lòng, Đàm Diệp mới có thể trưởng thành.

Sự xuất hiện của Giang Hoài Thư với Đàm Du mà nói là một bất ngờ ngoài ý muốn, giống như thế giới của cậu bất chợt bị khoét một lỗ, và Giang Hoài Thư đột nhiên rơi vào, mang đến mọi điều dịu dàng và yêu thương.

Có Giang Hoài Thư, Đàm Du bất chợt muốn sống lâu thêm một chút. Nhưng khi đó cậu vẫn chưa nhận ra, việc chữa lành đến muộn không thể hàn gắn vết thương đã mục ruỗng từ lâu. May thay, đến giờ cậu mới hiểu cũng chưa phải quá muộn. Đã là kẻ bệnh nặng vô phương cứu chữa thì nên buông Giang Hoài Thư ra thôi.

Bây giờ Giang Hoài Thư chỉ có mười hai vạn trong tay, hoàn toàn không đủ. Nhưng không sao, anh còn nhiều cách khác.

Sau khi về nhà, Giang Hoài Thư bán hết tất cả những thứ có thể bán, đồ hiệu, hàng xa xỉ chẳng chừa lại gì. Dẫu vậy vẫn không đủ hai mươi ba vạn.

Tối hôm đó, anh mơ một giấc mơ. Trong mơ là Đàm Du, là dáng vẻ cậu sụp đổ, là nước mắt đầm đìa, là hình ảnh hồi nhỏ bị bắt nạt, bị chửi là đứa không có ba mẹ. Là ánh mắt sợ hãi, là phản ứng quá khích, thậm chí là hình ảnh cậu nói không sống nổi nữa rồi quay người nhảy lầu.

“Đàm Du!!”

Giang Hoài Thư giật mình tỉnh dậy, bật dậy khỏi giường. Mồ hôi lạnh chảy không ngừng, tim như bị siết chặt. Anh ôm đầu, hít thở gấp gáp, đem mặt vùi vào lòng bàn tay.

Đồ đạc đã bán hết, chỉ còn cách khác. Mượn tiền là không thể, nhà Lý Cẩn Trì quản chặt, vay được chẳng bao nhiêu. Nếu thật sự không còn cách, anh chỉ còn nước dùng tới biện pháp cuối cùng.

Giang Hoài Thư xin phép nghỉ học, đặt vé máy bay về thủ đô. Chưa ăn gì đã lên xe ra sân bay. Anh gỡ chặn số của thư ký Lâm rồi gọi một cú điện thoại, bên kia bắt máy chưa tới hai giây.

Giọng có chút do dự, sau đó cẩn trọng lên tiếng: “Là… thiếu gia sao?”

“Tôi về thủ đô rồi. Chiều cho người đến đón tôi.” Giang Hoài Thư ngừng một chút, cố nén cảm giác buồn nôn rồi tiếp lời: “Tôi muốn gặp Trần Văn Khang.”

“Dạ được, thưa thiếu gia.” Thư ký Lâm vội đáp, rồi cúp máy.

Giang Hoài Thư hận Trần Văn Khang, không ai hận ông ta hơn anh. Nhưng anh cần tiền. Không chỉ vì Đàm Du, mà còn vì Diêu Thục Phân. Anh quá hiểu rõ bà quan trọng thế nào với Đàm Du, là cọng rơm cuối cùng giữ cậu lại với thế giới này.

Từng có lúc tiêu tiền không cần nghĩ, muốn gì có nấy. Còn bây giờ phải vét đến từng xu để mua lấy hai mạng người. Anh không có thời gian để đắn đo. Chỉ muốn nhanh chóng quay về bên Đàm Du, bởi vì trong lòng sợ hãi,  mỗi lần nhắm mắt là lại thấy ánh mắt vô hồn, tuyệt vọng của cậu.

Tại sao lại là Đàm Du?

Giang Hoài Thư tự hỏi.

Giá như Đàm Du có thể biến nhỏ lại, như vậy anh có thể nhét cậu vào túi áo, để Đàm Du không bị dầm mưa, cũng chẳng phải chịu lạnh nữa.

Thủ đô thường nắng ráo, hiếm khi u ám. Nhưng không hiểu sao hôm nay trời mưa rất to. Những người tới đón Giang Hoài Thư đều che ô đen. Tiếng mưa rơi rào rào trên mặt ô, chát chúa và khó chịu.

Đến công ty, Trần Văn Khang chưa có mặt. Thư ký Lâm bảo Giang Hoài Thư vào văn phòng chờ, nhưng anh từ chối, lạnh lùng đứng ngoài cửa nhìn dòng xe qua lại. Thư ký Lâm thấy không khuyên được thì đành đứng yên cạnh anh, im lặng che ô.

Mưa mỗi lúc một to. Gió thổi tạt làm ướt cả ống quần Giang Hoài Thư. Chân anh tê cứng, nhưng vẫn đứng nguyên đó, không nhúc nhích.

Lúc này, một chiếc xe đen lao đến, thắng gấp bên lề. Thư ký Lâm thấp giọng: “Thiếu gia, Tổng giám đốc Trần tới rồi.”

Giang Hoài Thư không đáp, mắt dán chặt vào chiếc xe.

Cửa xe mở ra, một chiếc ô đen bật lên, một đôi chân dài mang giày cao gót đỏ bước xuống. Kế đến là gương mặt người phụ nữ xinh đẹp, quyến rũ. Bà ta nhìn Giang Hoài Thư, thoáng sửng sốt, rồi lập tức quay người che ô cho người đàn ông phía sau.

Người đàn ông xuống xe cùng người tình, ánh mắt nhìn thẳng về phía Giang Hoài Thư. Hai người họ có nét giống nhau, không nhiều, nhưng nếu phải tìm điểm giống thì chính là đôi mắt. Đôi mắt giống y hệt nhau, đã từng khiến người ta từng đó để tâng bốc. Mỗi lần nghe những lời đó, Giang Hoài Thư lại thấy buồn nôn, anh ghê tởm Trần Văn Khang đến tận xương tuỷ, không muốn dính dáng gì đến ông ta.

Anh nhìn Trần Văn Khang, tay nắm chặt, ánh mắt lạnh như dao, sắc bén đến mức tưởng chừng sẽ lao tới đâm chết đối phương bất cứ lúc nào. Nhưng anh không làm gì cả, không nói, không động.

Không khí căng như dây đàn, ai cũng nín thở. Trần Văn Khang thấy vẻ mặt đó, tưởng rằng Giang Hoài Thư sẽ châm chọc mình, nhưng không, anh đột nhiên quỳ xuống trước mặt mọi người.

Nước mưa không ngừng tạt vào mặt, nước dưới đất ngấm ướt cả quần. Giây phút đầu gối chạm đất, đầu óc Giang Hoài Thư không còn nghĩ gì, chỉ có một câu lặp đi lặp lại: Đàm Du còn đang chờ mình trong bệnh viện.

Anh nén cơn buồn nôn, môi run run mở lời: “Bố.”

Từ lúc Diêu Thục Phân bị tai nạn nhập viện, Đàm Du chưa ăn một miếng nào. Cậu chỉ lặng lẽ nhìn đèn phòng phẫu thuật, không chớp mắt. Trong lòng không ngừng cầu khẩn, bất lực mà nguyện dâng hết vận may, tuổi thọ của mình cho bà.

Nhưng tất cả những điều đó đều vô dụng, việc duy nhất cậu có thể làm là chờ đợi.

Hai tiếng nữa trôi qua, đèn phẫu thuật tắt. Bác sĩ bước ra. Đàm Du lập tức bật dậy, bước nhanh về phía ông, giọng run run:

“Bác sĩ, bà cháu… bà không sao chứ?!”

Bác sĩ im lặng rất lâu, rồi vỗ vai cậu, khẽ nói: “Gia đình nên chuẩn bị tâm lý và lo hậu sự đi.”

Câu nói như đóng băng tất cả máu trong người Đàm Du. Cậu chết lặng, gần như không thở nổi.

“Cái gì…?”

Chưa kịp nói hết câu, cậu lảo đảo, mắt tối sầm lại rồi ngã xuống.

Khi tỉnh lại, cậu thấy mình đang nằm truyền nước, xung quanh là người dân trong hẻm Hoa Nhài. Mẹ của Đoạn Giai Thành thấy cậu mở mắt thì vội lau nước mắt, mỉm cười vỗ tay cậu: “Tiểu Du, con đừng lo. Chuyện tiền nong giải quyết xong hết rồi. Cô chú trong hẻm và hai thầy cô của con đã góp đủ cả rồi.”

“Tiểu Diệp đang ở nhà cô, ngoan ngoãn lắm. Chuyện bà nội, cô đã tạm giấu bé. Giờ con không cần nghĩ gì nữa, chỉ cần ăn uống tẩm bổ cho khoẻ. Con xem con này, gầy đi nhiều rồi.”

Đàm Du từ từ ngồi dậy, quỳ xuống giường cúi đầu cảm ơn: “Cảm ơn, cảm ơn mọi người. Sau này nhất định con sẽ trả lại tiền. Thật lòng cảm ơn mọi người rất nhiều…”

“Ôi dào, quỳ gì mà quỳ!” Chú Chín vội bước tới đỡ cậu dậy, “Chuyện tiền nong tính sau. Giờ con phải giữ gìn sức khỏe, hiểu chưa?”

Mọi người nhao nhao phụ hoạ, thi nhau an ủi cậu.

“Đúng rồi, đúng rồi, Tiểu Du à, sau này nhà cháu có chuyện gì khó khăn cứ tìm bác, bác sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ.”

“Phải đó, chuyện tiền nong tạm gác lại đi, sắp thi đại học rồi, Tiểu Du phải cố gắng lên nhé, đừng phụ lòng bà nội cháu đã vất vả…”

Đàm Du cảm động, nhưng trong lòng thì tê liệt đến mức chẳng còn xúc cảm. Cậu cố tỏ ra bình thường, nhưng bàn tay trái giấu dưới chăn đã cắm sâu vào da thịt đến mức sắp bật máu.

“Cảm ơn mọi người.”

Sau khi dặn dò vài câu, từng người lục tục rời đi. Trong phòng chỉ còn lại Đàm Du.

Cậu mở mắt nhìn trần nhà, không nhúc nhích. Giờ phút này đầu óc trống rỗng, chẳng còn sức để khóc.

Một lát sau cậu ngồi dậy, rút kim truyền, máu từ tay tuôn ra. Cậu nhìn xuống, lấy giấy lau qua loa rồi rời khỏi phòng bệnh.

Nếu nhất định phải miêu tả trạng thái bây giờ Đàm Du, chỉ có một câu duy nhất- một cái xác không hồn.

Cậu ra khỏi bệnh viện, lững thững đi về phía hẻm Hoa Nhài. Suốt quãng đường, cậu cứ thế bước đi không hề dừng lại, cũng chẳng quan tâm có xe hay không, cứ đờ đẫn bước thẳng về phía trước. Một tài xế đang vội suýt chút nữa đâm vào cậu, tức đến nỗi thò đầu ra khỏi cửa sổ mắng lớn: “Mắt mù hả?! Không thấy xe à? Muốn chết hay gì?!”

Tưởng người như hồn ma kia sẽ chửi lại, nhưng cậu không hề quay đầu, cứ lặng lẽ bước tiếp. Tài xế nhìn cậu tới khi cậu khuất mới quay đi, lẩm bẩm: “Đúng là thần kinh.”

Đàm Du lảo đảo bước về nhà, cậu đứng trong phòng khách rất lâu rồi mới lê chân vào phòng Diêu Thục Phân. Nhìn mọi thứ quen thuộc, ngửi mùi thuốc đặc trưng, tay cậu khẽ run, rồi đổ ập người xuống giường của bà.

Cậu hồi tưởng lại từng chuyện từng chuyện về Diêu Thục Phân, mọi thứ cứ như vừa xảy ra hôm qua. Nụ cười của bà hiện lên trong đầu không ngừng. Cậu chợt nghĩ: tại sao người còn sống lại là mình?

Người thân bên cạnh cứ lần lượt rời bỏ cậu, cậu chẳng thể giữ lại được. Chẳng lẽ cậu là sao chổi? Có lẽ vậy. Nếu không, bà nội và ba mẹ cậu đâu phải đều chết vì tai nạn xe? Họ đều là những người cậu yêu thương, họ đều đã chết rồi. Cớ gì cậu vẫn sống sót một cách vô nghĩa thế này?

Đàm Du ngồi lặng một lúc, rồi gượng gạo đứng dậy, rời khỏi phòng Diêu Thục Phân và đi vào bếp. Cậu lấy một con dao gọt trái cây từ trong giỏ rồi lên lầu trở về phòng mình. Cậu vào nhà tắm, xả nước đầy bồn, sau đó tự nằm vào trong.

Nước lạnh buốt len lỏi vào quần áo, chui vào từng kẽ áo, kẽ quần. Cậu rạch thẳng lên cổ tay hơn chục nhát, chỉ trong vài giây, nước trong bồn đã nhuốm đỏ. Con dao dính máu rơi khỏi tay cậu, rớt xuống sàn. Cậu lấy điện thoại ra, gọi cho Giang Hoài Thư. Điện thoại đổ chuông mấy giây thì đầu bên kia bắt máy.

Âm thanh ồn ào vọng lại, xen lẫn tiếng mưa, nghe ra là đang mưa rất to. Rồi giọng của Giang Hoài Thư vang lên qua điện thoại.

“Alo, Tiểu Du, cậu sao rồi? Ăn gì chưa? Tôi sắp lấy được tiền rồi, lấy xong sẽ về ngay. Đợi tôi nhé?”

Đàm Du nghe mà lòng đau như dao cắt. Cậu nuốt nước bọt, giọng khàn khàn:

“Giang Hoài Thư, cậu ngốc lắm. Tôi làm sao có thể để cậu gánh thay được? Cậu nên về trường ôn thi, chuẩn bị thi đại học cho tốt. Đừng lo cho tôi nữa được không?”

Giang Hoài Thư không nghe ra điều bất thường, tưởng cậu thấy áy náy nên nhẹ nhàng an ủi: “Tiểu Du đừng lo. Tôi—”

“Chúng ta dừng lại đi.” Đàm Du ngắt lời, nhẹ giọng nói.

Cậu vừa nói xong, bên kia bỗng im bặt. Vài giây sau, Giang Hoài Thư lại giả vờ như không có gì mà nói tiếp: “Tiểu Du đói không? Đi ăn chút gì đi, được không?”

“Giang Hoài Thư!!” Đàm Du gào lên, môi trắng bệch run rẩy: “Cậu mẹ nó có hiểu không?! Tôi bảo cậu đừng quan tâm tôi nữa! Tôi không cần! Tôi bảo cậu đừng cố níu tôi nữa! Cậu nghe không hiểu sao?!?!”

“Chúng ta chia tay đi! Nghe rõ chưa?!!”

Lại là một khoảng lặng dài. Nếu không có tiếng mưa, Đàm Du còn tưởng rằng đối phương đã cúp máy. Không biết bao lâu sau, Giang Hoài Thư mới lên tiếng:  “Thế… Cuộn Cuộn thì sao?”

Đàm Du nhắm mắt, giọng khàn đặc: “Tôi không cần nữa.”

“Có ý gì?” Giang Hoài Thư vẫn bình tĩnh, như chỉ cần một lời xác nhận: “Cậu xem tôi như con chó hoang lượm được, có hay không đều như nhau, đúng không Đàm Du?”

“Giang Hoài Thư.”

Đàm Du không trả lời, chỉ khẽ cười, như một tiếng thở dài.

“Thi cho tốt nhé,”

“Sau khi tốt nghiệp… nhớ thay tôi ngắm mùa xuân Na Uy.”

Bình Luận (0)
Comment