Đảo Hoa Nhài - Lục Bồ Đào Gia

Chương 26

Chương 26: Đau lòng

“Giang Hoài Thư…”

“Giang Hoài Thư!”

“Giang Hoài Thư!!!!”

Trên giường bệnh, Đàm Du lắc đầu liên tục như thể đang gặp phải cơn ác mộng. Ngay sau đó, cậu hét lên một tiếng, bỗng nhiên bật dậy.

Đàm Diệp đứng cạnh đó chứng kiến hết toàn bộ, không giấu nổi vẻ sững sờ.

“Anh… anh sao thế?”

Mấy bệnh nhân khác trong phòng đều đang nhìn cậu bằng ánh mắt khó hiểu, như thể đang nhìn một kẻ điên. Đàm Du th* d*c từng hơi nặng nề, mấy giây sau ngẩng đầu nhìn quanh, như đang tìm kiếm ai đó. Nhưng ngoài Đàm Diệp ra thì chẳng còn ai bên cạnh cậu.

“Anh đang tìm gì vậy?” Đàm Diệp hỏi.

Đàm Du im lặng vài giây, môi khẽ mấp máy rồi đáp: “Không có gì.”

Rõ ràng là đang nói cho qua chuyện, Đàm Diệp không nhượng bộ. Cô nhớ lại cảnh vừa nãy rồi hỏi tiếp: “Lúc nãy lúc anh ngủ cứ gọi tên thầy chủ nhiệm lớp em mãi, anh mơ thấy thầy à? Hai người quen nhau sao?”

Những hình ảnh trong mơ vẫn chưa phai trong đầu Đàm Du. Cậu nhớ tới Giang Hoài Thư của ngày xưa và Giang Hoài Thư của hiện tại, khác nhau một trời một vực.

Giang Hoài Thư hận cậu sao? Có lẽ là vậy, dù sao năm đó cậu cũng đã rời đi dứt khoát, chẳng để lại đường lui cho cả hai.

Nghĩ đến đây, tim Đàm Du như thắt lại. Cậu hít một hơi thật sâu rồi nhắm mắt lại.

“Anh với thầy chủ nhiệm lớp em từng là bạn học. Vừa rồi chỉ là nằm mơ một chút thôi.”

Đàm Du ngừng lại, rồi khẽ nói tiếp:

“Chỉ vậy thôi.”

Dạo gần đây thời tiết rất tệ, mấy ngày liên tục đều âm u. Lúc Đàm Du xuất viện vào buổi trưa, gió còn nổi lên rất mạnh.

“Anh ơi, em đi học đây!” Nói xong, Đàm Diệp chạy vài bước ra lề đường, rồi như sực nhớ ra điều gì, quay đầu lại hét với cậu  “Không được uống rượu nữa đâu!! Bác sĩ bảo dạ dày anh yếu, uống nữa là hỏng thật đấy!”

Nghe vậy, Đàm Du mỉm cười: “Được rồi được rồi, anh nghe lời em, không uống nữa. Nhưng em cũng phải nghe lời anh, đến trường thì phải học hành cho tử tế nghe chưa?”

“Còn chuyện yêu sớm lần trước coi như bỏ qua. Nếu còn có lần sau, anh tịch thu điện thoại đấy.”

“Biết rồi mà!”

Đàm Diệp nghịch ngợm nháy mắt, giơ tay vẫy vẫy.

“Bái bai!”

Đàm Du cười: “Bái bai.”

Nhìn theo bóng Đàm Diệp xa dần, nụ cười trên mặt Đàm Du cũng dần biến mất. Cậu xoay người, lặng lẽ bước đi về phía nhà.

Năm đó, cậu từng tự sát nhưng không thành. Sau khi tỉnh lại trong bệnh viện, mẹ của Đoạn Giai Thành đã mắng cho một trận, khiến cậu tỉnh ngộ.

Nếu cậu cứ bốc đồng mà rời đi như vậy thì Đàm Diệp phải làm sao? Con bé còn nhỏ, chẳng lẽ mọi chuyện đều để nó gánh một mình? Đàm Du không thể làm vậy, vì cậu vẫn còn lý do để sống tiếp, ít nhất là vì Đàm Diệp.

Từ khi có suy nghĩ đó, cậu bắt đầu ăn uống nghiêm túc, chăm sóc sức khỏe, xuất viện rồi liền đưa Đàm Diệp rời khỏi Mai Thành.

Nhiều năm trôi qua, Đàm Du đã trưởng thành hơn nhiều, không còn là cậu thiếu niên bồng bột ngày nào. Cậu cố gắng vượt qua bóng đen tâm lý, gồng mình gánh vác gia đình.

Trên đường về nhà, Đàm Du cứ đi vô định, trong đầu toàn là những lời mà Giang Hoài Thư đã nói hôm trước. Càng đau lòng, ký ức lại càng rõ rệt.

Cậu thở dài, quay người ngồi xuống băng ghế ven đường. Lúc này, điện thoại trong túi rung lên mấy cái, cậu lấy ra nhìn thoáng qua màn hình, là tin nhắn của Đoạn Giai Thành.

Đoạn Giai Thành liên tục nhắn tới, kiểu như nếu Đàm Du không trả lời thì cậu ta sẽ cứ nhắn mãi. Đàm Du lướt ngón tay dài trên màn hình, gửi đi một tin nhắn.

Lạc Đàm: Có việc gì?

ddd: Cuối cùng mày cũng trả lời tao rồi.

ddd: Nghe nói hôm qua mày nhập viện? Do uống rượu đúng không?

Lạc Đàm: Chắc vậy.

ddd: Thấy chưa thấy chưa, tao đã bảo mày bao nhiêu lần rồi? Uống ít thôi, uống ít thôi, uống ít thôi! Mày không nghe, cái dạ dày đi theo mày đúng là số khổ! [trợn mắt]

Lạc Đàm: Lần sau không uống nữa.

ddd: Ai thèm quản mày…

ddd: Bây giờ đỡ chưa?

Hai tin nhắn này của Đoạn Giai Thành đúng kiểu nói một đàng, làm một nẻo. Đàm Du biết cậu ta hay cứng miệng nên cũng không chấp. Cậu bật cười khẽ một tiếng, gửi một tin rồi tắt màn hình.

Lạc Đàm: Đỡ nhiều rồi, xuất viện rồi, được rồi, tao phải về nhà đây, không rảnh tám chuyện với mày nữa.

Đàm Du nhét điện thoại vào túi, đứng dậy rời khỏi băng ghế, sải bước hướng về phía ngã ba.

Trên đường về nhà có đi ngang qua tiệm bánh của chú Hoa. Đàm Du nhớ Đàm Diệp dạo này hay thèm bánh tart trứng với crêpe cherry, nên cậu định ghé qua thử xem tiệm có mở không.

Gió càng lúc càng mạnh, trên phố chẳng còn mấy người qua lại, xe cộ cũng thưa thớt. Khi tới cửa tiệm bánh, con trai chú Hoa – Hoa Thiếu Khanh đang chuyển đồ. Đàm Du dừng bước, đứng tại chỗ lớn tiếng gọi: “Thiếu Khanh! Hôm nay chú Hoa không mở tiệm à?”

Hoa Thiếu Khanh nghe tiếng gọi, ngoảnh lại. Vừa thấy Đàm Du lập tức cười tươi: “Đàm Du? Sao cậu tới đây?”

Đàm Du cười: “Tôi đi ngang, đang trên đường về nhà. Nhớ Tiểu Diệp nhà tôi dạo này thèm đồ ngọt nên định ghé mua chút.”

Nghe vậy, Hoa Thiếu Khanh tỏ vẻ tiếc nuối: “Vậy thì tiếc quá, sáng nay tôi với ba mới về, mấy khuôn bánh còn chưa bày ra, chưa có gì để bán cả.”

“Không sao,” Đàm Du xua tay, chẳng để bụng, “Tôi còn tưởng hôm nay hai người chưa về nữa kia, để hôm khác tôi ghé cũng được.”

Nói vừa dứt câu, Hoa Thiếu Khanh như sực nhớ ra điều gì, đập tay một cái: “À đúng rồi! Sáng nay tôi có làm ít bánh quy cá, không phải để bán, nhưng anh có thể mang về cho bé nhà anh ăn.”

Đàm Du nghe vậy cười ngay: “Được thôi, bao nhiêu tiền?”

Hoa Thiếu Khanh đặt đống khuôn xuống, chạy vào trong tiệm, tiếng vọng ra từ xa: “Khách sáo gì, không lấy tiền!!”

Nhà Đàm Du và nhà chú Hoa vốn quan hệ rất tốt, gần nhà lại thường lui tới, nhất là Đàm Diệp hay ghé mua bánh, nên hai bên ngày càng thân.

Khoảng hai, ba phút sau, Hoa Thiếu Khanh cầm ra một hộp thiếc màu xanh da trời, tay trái còn cầm hai chiếc bánh quy cá. Cậu chàng bước tới, đưa một miếng cho Đàm Du, nhoẻn cười: “Cậu ăn thử đi, dạo này tay nghề tôi lên nhiều lắm.”

Đàm Du nghe vậy, không chút do dự nhận lấy, nhướng mày cười: “Vậy phải thử rồi.” Nói xong liền cắn một miếng.

Bánh quy cá thơm mùi bơ, vị béo nhẹ nhưng không ngấy, ăn rất ngon. Mắt Đàm Du sáng lên, khen: “Tay nghề lên thật đấy Thiếu Khanh, ngon lắm.”

“Tất nhiên rồi,” Hoa Thiếu Khanh được khen thì cười tít mắt, vẻ mặt đầy tự hào, “Dù gì cũng theo ba sang Hàn Quốc học nghề, không học được gì thì phí quá.”

Đàm Du định mở miệng khen thêm vài câu để cậu chàng thêm tự tin, thì đúng lúc ấy, gió lớn làm đổ bộ khuôn bánh đang đặt dưới đất, mấy linh kiện văng tung toé. Hoa Thiếu Khanh hét lên: “Aaaaa!! Khuôn bánh của tôi!!”

Hộp bánh quy được đặt qua một bên. Hoa Thiếu Khanh lập tức chạy ra đường nhặt đồ. Đàm Du cũng không đứng yên, nhanh chóng phụ một tay.

“Để tôi giúp.”

Chắc do gió mạnh quá nên đồ mới đổ. May là không rơi nhiều, hai người chưa đầy nửa phút đã nhặt xong. Hoa Thiếu Khanh ôm đống đồ đứng dậy, cười cảm ơn: “Cảm ơn nhé Đàm Du, nếu để mình tôi chắc phải mất một hai phút, đến lúc thiếu đồ, ba tôi thể nào cũng mắng cho một trận.”

“Chuyện nhỏ,” Đàm Du đưa cho cậu một cái bánh quy cá, “Ăn cái này rồi hãy chuyển tiếp.”

Hoa Thiếu Khanh xốc lại đồ trong tay, lắc đầu: “Tay tôi bận lắm, thôi khỏi ăn.”

Đàm Du gật đầu, thấy cũng hợp lý, bèn đưa bánh lên sát miệng cậu chàng.

“Không sao, để tôi đút cho cậu.”

Hai người lúc đó đứng khá gần, Đàm Du lại cao hơn Hoa Thiếu Khanh, từ xa nhìn qua như thể đang thân mật với nhau. Hoa Thiếu Khanh không chú ý phía sau Đàm Du đang có người đứng lại, cậu chàng cúi đầu cắn miếng bánh, rồi vừa nhai vừa nói: “Cảm ơn cậu nha Đàm Du.”

Nghe cậu cảm ơn bằng giọng nhồm nhoàm, Đàm Du đang định trêu lại thì phía sau cậu bất ngờ vang lên một giọng đàn ông.

“Này thầy Giang, sao thầy dừng lại vậy?”

Vừa nghe thấy “thầy Giang”, đồng tử Đàm Du co rút, tim như bị bóp nghẹt. Cụm từ này với cậu quá nhạy cảm, đến mức vừa nghe thấy đã không dám thở, người đứng bất động, chẳng dám quay đầu hay bước đi.

Lúc này hiệu trưởng đang mời Giang Hoài Thư điếu thuốc, không để ý không khí đột nhiên kỳ lạ.

Gió ngày càng mạnh. Giang Hoài Thư mặc áo khoác dài màu đen đứng không xa sau lưng Đàm Du, tà áo bị gió thổi bay phần phật. Anh ngậm một điếu thuốc chưa châm, nét mặt lạnh lùng, ánh mắt nhìn thẳng.

“Không có gì.”

“Thầy nói tiếp đi.”

Hoa Thiếu Khanh thấy mặt Đàm Du lạ quá, bèn hỏi: “Cậu sao vậy Đàm Du?”

Đàm Du lắc đầu, không trả lời. Cậu hít thở thật sâu mấy lần, rồi mới dám nghiêng đầu qua nhìn thử.

Hiệu trưởng thấy ánh mắt Giang Hoài Thư vẫn dừng trên người Đàm Du, liền tò mò hỏi: “Thầy… biết người kia sao?”

Chưa kịp để Đàm Du quay hẳn lại, Giang Hoài Thư đã bước về phía trước, hai người sượt qua nhau. Đàm Du chưa kịp chào hỏi, từ phía sau cậu nghe thấy giọng Giang Hoài Thư vang lên, bình thản vô cảm.

“Không quen.”

Câu nói vừa dứt, Đàm Du sững người tại chỗ.

Bình Luận (0)
Comment