Chương 27: Cậu muốn thay cậu ta bồi thường?
“Anh, dạo này anh sao thế? Trông cứ ủ rũ mãi.” Đàm Diệp đặt đũa xuống, ngẩng đầu nhìn vào bếp nơi Đàm Du đang đứng.
Đàm Du đang thẫn thờ, không để ý con dao gọt trái cây trượt cắt vào đốt ngón trỏ, vết thương không sâu nhưng cũng chẳng nông, máu bắt đầu trào ra không ngừng. Cảm giác đau rát khiến cậu bừng tỉnh, vội lấy khăn giấy ấn lên vết thương rồi quay ra khỏi bếp.
“Không sao đâu, chắc dạo này thức đêm viết nhiều, ngủ không đủ giấc thôi.”
Nghe cậu nói vậy, Đàm Diệp không mấy tin, có cảm giác như anh đang giấu cô chuyện gì đó.
“Thật không đấy?” “Thật mà.” Đàm Du giơ tay gõ nhẹ vào đầu cô, cười bất đắc dĩ: “Đừng lo linh tinh nữa, anh không sao cả. Mau ăn cơm đi, ăn xong còn phải làm bài tập, làm xong thì ngủ sớm, mai còn phải đi học đấy.”
Nghe đến hai chữ “đi học”, Đàm Diệp lập tức xị mặt xuống, miệng như mất hết cảm giác thèm ăn: “Dạ…”
Máu vẫn chảy, thấm ướt cả lớp khăn giấy. Đàm Diệp nhìn thấy, lập tức nhíu mày lại: “Anh, tay anh làm sao thế?!”
Đàm Du chẳng có phản ứng gì lớn, chỉ nhẹ nhàng trấn an cô: “Vừa nãy cắt trái cây sơ ý nên bị đứt thôi, không sao đâu, lát là hết, em ăn cơm đi.”
Cái thái độ dửng dưng ấy khiến Đàm Diệp giận đến bốc khói, cô đẩy ghế đứng dậy, giọng gấp gáp: “Không sao cái gì! Lỡ nhiễm trùng thì sao? Anh đợi đấy, em đi lấy băng cá nhân.”
Nói xong, cô xoay người đi vào phòng, chỉ còn lại Đàm Du một mình bên bàn ăn.
Đàm Du nhìn chiếc khăn giấy đã nhuộm đỏ máu, hít sâu một hơi, trong đầu lại hiện lên hình ảnh gặp Giang Hoài Thư hôm nay. Giọng nói và ngữ khí của người kia vẫn văng vẳng bên tai, bình thản đến đáng sợ, như thể chưa từng yêu.
“Không còn thích nữa sao?”
Đàm Du lẩm bẩm, chẳng rõ là đang hỏi ai. Nhưng sau khi thốt ra câu đó, cậu lại thấy nực cười. Cậu dùng tay không bị thương che lên mắt, khẽ thở dài: “Thôi vậy, không quen thì không quen.”
“Nếu thật sự khó xử đến thế, thì làm người xa lạ cũng được.”
Tình yêu cuồng nhiệt ngày ấy đã qua từ lâu, dù cây đàn có lau sạch thế nào cũng vẫn rỉ sét, nhành hoa nhài cậu từng tặng cũng đã chết. Mọi thứ… đều đã là chuyện cũ.
…
Buổi trưa nay vừa nắng vừa mưa, Đoạn Giai Thành ngậm que kem rỗng ngồi trước quạt gió. Cậu ta mở miệng hét vào cánh quạt, làm que kem rơi xuống.
“A-”
Âm thanh run run đó khiến Đàm Du bật cười. Cậu liếc nhìn Đoạn Giai Thành, trừng mắt:
“Mày bị điên à?”
Đoạn Giai Thành ngẩng đầu nhìn cậu, bĩu môi: “Phải nói là cái thời tiết này mới điên thì đúng hơn. Trời vừa nắng chang chang lại vừa mưa, muốn mở cửa sổ thì sợ mưa tạt vào, mà đóng lại thì oi nóng muốn chết, chịu không nổi luôn.”
“Viết nốt cái vụ án của mày đi,” Đàm Du tiện tay ném một xấp giấy qua, “Ồn ào nữa là tao đuổi ra ngoài đấy.”
Đoạn Giai Thành bắt được xấp giấy, lật lật vài cái rồi ném sang một bên, ngã oạch xuống giường, r*n r*: “Biết thế này tap chẳng thèm tới tìm mày. Ngày nào cũng phải viết cái truyện nhàm chán của mày, chán chết đi được!”
Đàm Du gõ bàn phím lạch cạch, nghe tiếng k** r*n của cậu ta thì cười nhạo một tiếng: “Tận hưởng ngày cuối tuần đi, mai đi làm mà bị bắt tăng ca không được tính lương là đừng có kêu nữa.”
Đoạn Giai Thành vốn đã chẳng còn sức sống, nghe câu đó càng thêm bi thảm:
“Tôi sống kiếp gì thế này trời…”
Còn chưa than xong, chuông điện thoại bỗng reo lên. Cậu ta uể oải móc điện thoại trong túi, bấm nghe rồi lười nhác nói: “A lô, ai thế?”
Giọng cười tươi rói của Hoa Thiếu Khanh vang lên ở đầu dây bên kia: “Tôi đây, Đoạn Giai Thành!”
“Sao đấy? Tự nhiên gọi tôi?” Đoạn Giai Thành vắt chân, giọng vẫn lười biếng, “Nói đi, lại có chuyện gì cần tôi à?”
“Ây da, không có gì đâu, chỉ là muốn hỏi cậu với Đàm Du có rảnh ra ngoài ăn một bữa không.”
Nghe vậy, Đoạn Giai Thành lập tức tỉnh táo, bật dậy khỏi giường, khóe môi cong đến tận trời: “Thật không đấy?!”
“Haha, lừa các cậu làm gì. Đi không? Hôm nay tôi bao!”
Đoạn Giai Thành hưng phấn: “Được chứ! Tôi tới ngay. Gửi định vị đi, bọn tôi thu dọn chút là tới.”
Nói xong, cậu ta cúp máy.
Đàm Du liếc cậu ta một cái: “Sao vậy? Gì mà phấn khởi thế?”
“Hoa Thiếu Khanh mời chúng ta ra ngoài ăn cơm, cậu ấy bao kìa,” Đoạn Giai Thành cười toe, kéo tay Đàm Du định lôi đi, “Đừng có viết cái truyện nhảm của mày nữa, đi đi đi, tranh thủ ăn chùa!”
Cậu ta kéo mạnh quá khiến Đàm Du gần như bị lôi xềnh xệch.
“Chậm thôi! Đồ thần kinh!”
…
Nhà hàng này làm ăn rất tốt, nghe nói món ăn đa dạng lại ngon. Đoạn Giai Thành đã nhắm tới từ lâu, nay được mời ăn thì mừng rơn.
Ba người vừa ngồi xuống, phục vụ đã đưa menu đến: “Các vị xem thử, muốn ăn gì thì đánh dấu vào giấy nhé.”
Hoa Thiếu Khanh nhận lấy, mỉm cười với phục vụ: “Cảm ơn.”
“Không có gì.”
Hoa Thiếu Khanh lướt qua thực đơn rồi đưa sang Đàm Du và Đoạn Giai Thành: “Chọn đi, tôi bị khó quyết lắm, hai người gọi trước đi.”
“Tôi ăn bao nhiêu món ngon rồi,” Đoạn Giai Thành khoe khoang, cầm bút lên tự tin nói, “Để tôi chọn cho, tôi ăn gì các cậu ăn nấy.”
Vừa dứt lời, Đàm Du đã liếc mắt khinh bỉ, không chút khách sáo mà phơi bày luôn chuyện xấu của cậu ta.
“Hôm trước ai nghe tin đồn là kẹo bông tẩm mù tạt ngon, mua cả đống về rồi thấy dở quá phải ném hết vô thùng rác thế?”
“Không phải mày à?”
Đoạn Giai Thành lườm cậu, không phục: “Hôm đó chỉ là sơ suất thôi! Lần này chọn chắc chắn ngon!”
Cả hai cãi nhau om sòm, Hoa Thiếu Khanh thì quá quen cảnh này rồi, chỉ thở dài đứng dậy: “Tôi đi vệ sinh cái, hai cậu cứ từ từ mà cãi, tôi quay lại sau.”
“Đi đi,” Đoạn Giai Thành phất tay, làm bộ già dặn vuốt vuốt râu không có, “Cứ để chuyện gọi món cho tôi, đừng nghe Đàm Du lảm nhảm.”
Đàm Du: “Biến.”
Hoa Thiếu Khanh không tham gia phân này, đành im lặng chuồn mất, để hai tên ngốc tiếp tục khẩu chiến.
Cãi nhau suốt nửa ngày, mãi đến khi món gần lên hết thì cả hai mới yên đôi chút.
“Nào, để tao cho mày thấy đẳng cấp của một chuyên gia ẩm thực!” Đoạn Giai Thành hùng hổ thả món vào nồi lẩu.
Đàm Du đang lướt điện thoại, không buồn ngẩng đầu:
“Tao không ăn cứt.”
Đoạn Giai Thành giận điên, rống lên: “Cút giùm tao cái!”
Đúng lúc đó, từ xa vang lên tiếng xôn xao, động tác của Đàm Du dừng lại, nhìn về phía phát ra âm thanh.
Mọi người trong nhà hàng đều hướng mắt về cùng một phía, nơi có một người trông rất quen đang đứng ngơ ngác tại chỗ. Đàm Du nheo mắt, đứng dậy bước tới, Đoạn Giai Thành vội đi theo, ngạc nhiên hỏi: “Sao thế?”
Tới nơi, Đàm Du nghe thấy tiếng Hoa Thiếu Khanh đang liên tục xin lỗi.
“Xin lỗi xin lỗi, tôi đi ngang qua không để ý ly rượu trên bàn anh, thật sự xin lỗi, áo của anh tôi sẽ đền, thật đấy!”
Ngay sau đó, giọng Giang Hoài Thư vang lên, lạnh lùng và đầy áp lực: “Cậu đền kiểu gì?”
Vừa nghe tiếng, con ngươi Đàm Du lập tức co rút.
Thật ra bình thường Giang Hoài Thư không phải kiểu người làm khó người khác, cũng chẳng thiếu gì một cái áo, nhưng hôm nay lại cư xử khác thường như vậy. Tại sao?
Tình hình quá gấp, Đàm Du không nghĩ nhiều, bước tới trước mặt Hoa Thiếu Khanh, cúi người thật sâu: “Xin lỗi anh, bạn tôi tính tình hơi bất cẩn, rượu đổ vào áo anh là lỗi của chúng tôi. Nếu tiện, anh có thể để lại số điện thoại, bao nhiêu tiền chúng tôi đều sẽ đền.”
Trong suốt lúc nói, cậu vẫn luôn cúi đầu, không hề ngẩng lên. Giang Hoài Thư chậm rãi liếc qua hai người họ, ánh mắt là sự bình tĩnh đến lạnh lùng. Dù đeo kính gọng vàng, khí thế trong mắt anh không hề dịu lại. Không khí ngưng trệ vài giây, Đàm Du nghe thấy tiếng cười khẽ của anh.
“Nghĩa là, cậu muốn thay cậu ta bồi thường?”
Đàm Du ngẩng lên, ánh mắt cuối cùng cũng chạm vào ánh mắt Giang Hoài Thư. Dù đã chuẩn bị tâm lý, cậu vẫn thấy bị vẻ mặt lạnh lùng kia đâm thẳng vào tim.
“Nếu anh muốn vậy, thì cũng được thôi.”
Đoạn Giai Thành đứng sau đập tay lên trán, nhắm mắt bất lực.
Sao lại là Giang Hoài Thư?! Đúng là oan gia ngõ hẹp!
“Được,” Giang Hoài Thư đứng dậy chậm rãi, ném áo khoác vào thùng rác, hạ mắt nhìn thẳng Đàm Du: “Nếu đã vậy thì đi với tôi.”
Đàm Du sững người.
Đi đâu chứ?
Hoa Thiếu Khanh cũng không ngờ mọi chuyện lại căng thẳng vậy, vội ngăn họ lại:
“Anh gì ơi, thật sự xin lỗi, anh đừng làm khó bạn tôi, tôi sẽ bồi thường…”
Giang Hoài Thư vẫn giữ nét mặt bình tĩnh nhìn Hoa Thiếu Khanh, nhưng thực ra đã mất hết kiên nhẫn. Không đợi đối phương nói hết câu, anh lạnh lùng cắt ngang:
“Cút.”
Đàm Du không hiểu tại sao Giang Hoài Thư lại tuyệt tình đến vậy, trong đầu thậm chí còn nghi ngờ liệu có phải Hoa Thiếu Khanh từng đắc tội anh không. Cậu hít sâu, sau đó mỉm cười với Hoa Thiếu Khanh: “Không sao đâu, chắc anh ấy chỉ muốn tôi đi mua lại áo mới thôi, đừng lo.”
Nói xong liền đi theo Giang Hoài Thư rời khỏi nhà hàng. Đám người hóng chuyện cũng dần tản đi. Đoạn Giai Thành bước đến vỗ vai Hoa Thiếu Khanh, an ủi:
“Đi thôi, người cậu đụng phải thật ra có quen biết với Đàm Du, sẽ không sao đâu.”
Nghe vậy, Hoa Thiếu Khanh ngơ ngác: “Đã quen biết thì sao còn làm khó xử như vậy?!”
Đoạn Giai Thành cười gượng, giọng đầy ẩn ý: “Về sau cậu sẽ biết thôi.”
Trên xe, cả hai đều im lặng. Giang Hoài Thư lái rất nhanh, thậm chí vượt cả tốc độ cho phép. Đàm Du căng thẳng tới mức không dám thở, lòng bàn tay đầy mồ hôi.
Xe dừng trước một căn biệt thự nhỏ. Giang Hoài Thư mở cửa, chân dài chạm đất, tay áo xắn cao tới khuỷu, tóc hơi rối, tăng thêm vài phần ngông cuồng. Anh bật lửa châm thuốc, đi vòng qua mở cửa phụ, kéo Đàm Du xuống rồi dẫn cậu vào biệt thự.
“Giang Hoài Thư, cậu dẫn tôi tới đây làm gì?” Đàm Du hỏi.
Cậu bị kéo đi, bước chân loạng choạng, suýt té mấy lần.
Giang Hoài Thư kéo Đàm Du đến trước cửa phòng, đá một cú làm cửa bật mở, đập mạnh vào tường.
“Không phải muốn thay cậu ta đền à?”
Anh hút thuốc, thổi khói vào mặt Đàm Du, cười lạnh.
“Cởi ra.”
Mặt mày thì nho nhã, hành xử thì khốn nạn. Đàm Du chết sững, không thể tin nổi đây là Giang Hoài Thư mà cậu từng biết.
“Cái áo đó mười sáu vạn,” Giang Hoài Thư cúi mắt nhìn cậu, giọng thấp, “Cậu cởi, hay trả tiền?”
“Cởi rồi thì sao?”
Đàm Du hỏi.
“Ngủ với cậu một đêm? Nực cười.”
Giang Hoài Thư không đáp, dụi thuốc, nâng cằm Đàm Du lên.
“Làm không?”
“Không làm thì cút.”
Khí thế áp đảo, Giang Hoài Thư ép Đàm Du đến nghẹt thở. Người trước mặt xa lạ đến mức đau lòng, cậu cảm thấy tim đang rỉ máu. Đàm Du cười gượng, hất tay anh ra, quay lưng định rời đi. Nhưng chân vừa bước một bước, tay đã bị kéo lại, môi lập tức bị chặn.
Lần này, ánh mắt hai người thật sự đối diện nhau.
“Cậu ghét tôi chạm vào vậy sao?”
Giang Hoài Thư cười khẩy, gỡ kính ra. Cả hai đứng rất gần, hàng mi gần như quấn vào nhau.
“Đáng tiếc thật.”
Ngón tay anh bắt đầu dò xuống. Đàm Du run lên, nghiến răng không lên tiếng.
“Cậu bảo vệ cậu ta vậy, chắc không đơn thuần là bạn bè chứ?”
Giang Hoài Thư cúi sát tai Đàm Du, thì thầm từng chữ.
“Cậu ta biết cậu thích hôn không?”
“Biết chạm vào eo cậu thì cậu sẽ run không?”
Tiếng mở khóa thắt lưng vang lên, rõ ràng và chói tai. Giang Hoài Thư giữ eo Đàm Du, ấn xuống, cơn đau truyền đến khiến cậu nhíu mày, miệng hơi hé ra, không nói nên lời.
“Hay là…” Ngón tay Giang Hoài Thư đặt lên bụng cậu, cười khẩy, “Cậu ta đã từng đến đây chưa?”
Lời này tuy khó nghe, nhưng Đàm Du cũng chẳng phải hạng tốt lành gì. Nói lời cay nghiệt, cậu cũng không thua ai. Thế là hai người bắt đầu làm tổn thương lẫn nhau.
“Giang Hoài Thư,” Đàm Du ngẩng lên, môi gần như sát vào nhau, cười nhẹ, “Cậu cứ nhắc tới người ta mãi, phản ứng thế này… tôi còn tưởng cậu đang ghen.”
Sự đối đầu gay gắt hòa cùng ái muội cuồng loạn, như thể muốn xé toạc cả lý trí. Rõ ràng chỉ cần tiến thêm một chút nữa là có thể hôn nhau, nhưng cả hai lại không ai làm điều đó.. Một người ngẩng lên, một người cúi xuống, chỉ nhìn nhau.
“Cậu cũng xứng?” Giang Hoài Thư cười khẩy.
“Á…” Đàm Du hút một hơi lạnh, dựa cả người lên vai anh, “Đau.”
Giang Hoài Thư đáp lạnh nhạt: “Đau là được rồi.”
Đau quá. Đàm Du muốn phân tán sự chú ý, nên chủ động hôn anh. Nụ hôn cuồng nhiệt, vừa như khao khát, vừa như một sự trả đũa. Giang Hoài Thư gỡ từng cúc áo Đàm Du, cuối cùng quẳng áo xuống đất.
…
Nửa đêm, sàn nhà bừa bộn, áo quần và bao rơi đầy dưới đất. Giang Hoài Thư hôn lên mặt Đàm Du, rồi cắn nhẹ tai cậu.
“Đàm Du, tôi hận cậu đến chết.”
Đàm Du mệt đến mức chẳng buồn nhúc nhích, nhưng vẫn quay đầu, nhìn thẳng vào mắt anh. Nhìn vài giây, cậu lại cong môi, giọng khàn khàn vẫn mang nét cợt nhả:
“Giang Hoài Thư,”
“Cậu thật sự hận tôi… hay là không quên được tôi?”