Chương 28: Cậu ấy năm đó như thế nào.
Sáng sớm khi tỉnh dậy, Đàm Du đi vào phòng tắm tắm rửa. Nhìn bản thân trong gương, cậu hít mạnh một hơi lạnh.
Trên người cậu, từ cổ đến chân… đâu đâu cũng chi chít dấu hôn xanh tím.
Kiểu này thì còn ra đường gặp ai được nữa?
Đàm Du ôm đầu, chỉ cảm thấy đau đầu không chịu nổi. Cậu tiện tay lấy đại một chiếc áo thun của Giang Hoài Thư mặc vào rồi bước ra ngoài. Tối qua quá cuồng loạn, quần áo đều bị bẩn, giờ đem giặt thì cũng chưa khô được ngay, đành phải dày mặt mặc tạm đồ của Giang Hoài Thư vậy.
Lúc bước ra khỏi phòng tắm, điện thoại của Đàm Du vừa hay đổ chuông. Cậu đi đến bên giường nhấc máy nhìn thoáng qua, là Hoa Thiếu Khanh gọi tới. Cậu đưa ngón tay lướt qua màn hình, chọn nghe máy.
“A lô? Có chuyện gì vậy?”
Đầu dây bên kia, giọng Hoa Thiếu Khanh đầy lo lắng và gấp gáp: “Cậu ổn chứ Đàm Du? Người đó không làm khó cậu chứ?”
“Không có đâu,” giọng Đàm Du hơi khàn, cậu khẽ ho khan, rồi nói tiếp: “Người ta không làm khó gì tôi cả, cậu đừng lo.”
Nghe vậy, Hoa Thiếu Khanh mới thở phào nhẹ nhõm: “Xem ra Đoạn Đoạn Giai Thành không gạt tôi.”
Đàm Du nghe thế thì bật cười: “Cái miệng nhiều chuyện đó đã nói gì với cậu?”
“Cậu ấy nói cậu quen người kia, sẽ không bị làm khó,” Hoa Thiếu Khanh lẩm bẩm, giọng nhỏ xíu, “Hóa ra là thật à.”
Câu nói sau cùng của Hoa Thiếu Khanh còn chưa dứt thì cánh cửa phòng đã bị đẩy ra. Giang Hoài Thư bước vào, ngẩng đầu liếc Đàm Du đang nghe điện thoại. Khi ánh mắt lướt qua hình xăm trên cổ tay trái của cậu thì khựng lại một chút rồi nhanh chóng dời mắt, đóng cửa lại và đi tới gần.
Những lời tiếp theo của Hoa Thiếu Khanh Đàm Du cũng chẳng nghe rõ nữa. Cậu nhìn thấy Giang Hoài Thư đi tới, rồi khom người vén áo cậu lên. Ngón tay móc lấy lớp vải, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua làn da ở đùi, khiến Đàm Du run lên một trận, cơ thể đổ ngửa ra giường.
Hai chân bị tách ra, cảm giác tê dại và lạ lẫm quen thuộc lại ập tới. Đàm Du rên nhẹ một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Giang Hoài Thư. Hắn hôn lên yết hầu cậu mà không nói một lời, rồi vùi mặt vào hõm cổ, ghé sát tai cậu thì thầm:
“Run dữ vậy, sợ à?”
Nghe vậy, Đàm Du hít sâu một hơi, thầm nghĩ sẽ gọi lại giải thích với Hoa Thiếu Khanh sau, rồi dứt khoát cúp máy. Cậu giơ chân quấn lấy hông Giang Hoài Thư, nhướn người hôn nhẹ lên môi anh, tay phải không biết từ lúc nào đã đan chặt lấy tay anh.
“Chậm chút đi.”
Suốt quá trình cả hai không rời mắt khỏi nhau, ánh mắt chất chứa những cảm xúc mơ hồ, sự căm hận và mập mờ len lỏi khắp không khí. Đàm Du có chút mất kiểm soát, cắn nhẹ lên nốt ruồi bên mép Giang Hoài Thư, để lại một dấu vết mờ ám.
“Đau không?” Giang Hoài Thư hỏi.
Đàm Du th* d*c, khẽ lắc đầu. Nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cậu, Giang Hoài Thư bật cười khẽ, ánh mắt mang theo ý trêu chọc, vừa ph*ng đ*ng vừa dịu dàng.
“Vậy là thoải mái rồi hả?”
Hành động hiện tại của Giang Hoài Thư, trong khoảnh khắc đó, lại trùng khớp với dáng vẻ trước kia. Tim Đàm Du đập thình thịch, cậu di chuyển môi hôn lên cằm anh, sau đó quay lại hôn nhẹ lên môi, từng chút một chạm vào. Giang Hoài Thư không nhúc nhích, để cậu hôn một lúc, rồi bất chợt giữ lấy đầu Đàm Du, hôn sâu hơn.
Nếu tối qua là buông thả để trả nợ bộ quần áo, thì lý do cho hành động hiện tại là gì đây? Một mối quan hệ mập mờ, không rõ ràng, rốt cuộc là gì? Nghĩ vậy, Đàm Du thay đổi tư thế, ngồi lên đùi Giang Hoài Thư, vòng tay ôm cổ anh, khẽ nói: “Giang Hoài Thư, quan hệ của chúng ta bây giờ là gì?”
Giang Hoài Thư nghe vậy không trả lời, mà hỏi ngược lại: “Cậu muốn là gì?”
“Cậu không muốn trả lời sao?” Đàm Du khẽ cười, “Vậy cậu lấy tư cách gì để can thiệp vào chuyện tôi với người khác? Cậu đâu phải người yêu tôi.”
Lời vừa dứt, Đàm Du cảm nhận được động tác của Giang Hoài Thư chợt mạnh bạo hơn. Cảm giác mãnh liệt dâng lên khiến toàn thân cậu khẽ run, hơi thở cũng trở nên gấp gáp. Dẫu là như vậy, Giang Hoài Thư vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh, ánh mắt thản nhiên nhìn cậu, giọng nói trầm thấp vang lên chậm rãi: “Đàm Du, cậu có phải đang tự ảo tưởng quá rồi không…”
Còn chưa nói hết câu, Đàm Du đột ngột ôm chặt anh. Giang Hoài Thư khựng lại, nghe thấy giọng cậu thì thào:
“Tôi với cậu ấy không có gì cả, chỉ là bạn bè bình thường thôi, cậu đừng hiểu lầm.”
“Cậu có thể… dịu dàng với tôi như trước kia không?”
Đàm Du buông cổ anh ra, lùi người lại một chút, cúi đầu nhìn sâu vào mắt Giang Hoài Thư.
“Bạn cùng bàn, cậu thương tôi một chút được không?”
Giọng nói tội nghiệp và ánh mắt đáng thương của Đàm Du khiến Giang Hoài Thư lập tức im lặng.
Vài giây sau, Giang Hoài Thư đưa tay giữ lấy mặt Đàm Du, kéo sát lại gần, hơi thở hai người nhanh chóng quyện vào nhau.
“Đàm Du,” Giang Hoài Thư gọi tên cậu bằng giọng nhẹ nhàng, “Cậu có đang nhầm lẫn điều gì không?”
Đàm Du ngẩn người: “Nhầm… cái gì?”
Giang Hoài Thư nhìn cậu, từng chữ rõ ràng: “Cậu nghĩ chỉ cần giả vờ đáng thương, ngoắc tay gọi một cái, tôi sẽ như chó con quay đầu chạy tới?”
Không khí đột ngột lạnh đi. Đàm Du chết lặng tại chỗ, không biết phải phản ứng thế nào. Giang Hoài Thư khẽ nhếch môi cười, nụ cười dịu dàng nhưng lời nói lại lạnh lẽo như băng.
“Tôi có thể dịu dàng, nhưng không phải với cậu.”
“Nếu cậu hiểu rồi, thì sau hôm nay, chúng ta nên dứt khoát, đường ai nấy đo.”
Sắc mặt Đàm Du lập tức trắng bệch, hơi thở không còn ổn định như trước. Giang Hoài Thư nhìn cậu, lạnh nhạt hỏi: “Khó chịu lắm à?”
Đàm Du không trả lời, chỉ ngồi đó thất thần. Họ đang trong tư thế thân mật nhất, nhưng lại chẳng có lấy chút ấm áp nào. Dường như Giang Hoài Thư vẫn chưa thấy đủ, hắn bật cười, cúi xuống hôn nhẹ lên đôi môi lạnh giá của Đàm Du, rồi nói khẽ:
“Khó chịu mới tốt.”
“Tiểu Du à,”
Đàm Du nghe thấy anh gọi cậu một cách thân mật, thấy anh áp mặt vào tay mình, rồi một giọt nước nóng hổi rơi xuống lòng bàn tay anh.
“Tôi muốn cậu phải đau đớn như tôi.”
…
Đêm đó, bầu trời đầy sao. Đàm Du đứng trên ban công hút thuốc, dưới chân là cả đống đầu lọc vứt bừa bãi. Ngón tay kẹp điếu thuốc, ánh mắt dừng lại trên chậu hoa nhài trước mặt, không biết đang nghĩ gì.
Lúc rời khỏi nhà Giang Hoài Thư như thế nào, cậu cũng không nhớ rõ nữa. Trong đầu chỉ vang vọng mãi câu nói của anh: “Tôi muốn cậu phải đau đớn như tôi.”
Cậu từng nghĩ, Giang Hoài Thư ghen là vì còn yêu. Không ngờ, thì ra chỉ là để trả thù. Nghĩ tới đây, Đàm Du bật cười tự giễu. Thật ra là không hợp nhau thôi. Năm đó cả hai còn quá ngây thơ, yêu quá nhanh, quá mãnh liệt, đến cuối cùng chỉ còn lại một đống tàn tích. Có duyên mà không phận.
Thôi vậy.
Đàm Du dụi tắt điếu thuốc, hít sâu một hơi rồi nhắm mắt lại.
Đến đây thôi, chẳng cần dây dưa thêm nữa.
Đang mải nghĩ ngợi, điện thoại trong túi bất chợt rung lên. Cậu lấy ra xem, là tin nhắn của Đoạn Giai Thành.
ddd: Mày với Giang Hoài Thư sao rồi? Không sao chứ?
Lạc Đàm: Tao không sao.
ddd: Thế thì tốt, tao còn tưởng hai người đánh nhau rồi chứ.
Đàm Du đọc xong, bất giác bật cười. Nếu chỉ là đánh nhau thôi thì tốt quá. Cậu dừng lại vài giây, rồi gõ chữ trả lời.
Lạc Đàm: Đầu óc nghĩ gì vậy?
ddd: Trực giác thôi! Trước đây Giang Hoài Thư nhìn như mê chết mày rồi ấy, nên tao đoán chắc không bắt mày đền tiền đâu, mà mày thì tính khí thế nào ai chẳng biết, thế nào cũng cãi nhau một trận.
Lạc Đàm: … Biến.
ddd: À đúng rồi, Lý Cẩn Trì tới chỗ chúng ta chơi rồi, cậu biết chưa?!
Lạc Đàm: Không biết.
ddd: Lâu rồi không gặp, tôi muốn mời cậu ấy ăn một bữa. Cậu đi không?
ddd: KHÔNG rủ Giang Hoài Thư!
Lạc Đàm: Tao với Lý Cẩn Trì không thân lắm.
ddd: Ấy da, nhưng mày thân với tao mà! Với lại mấy ngày nay tâm trạng mày rõ ràng không ổn, đi ra ngoài dạo chút cũng tốt. Đừng có viết cái truyện chán ngắt của mày nữa. Hẹn trưa mai, nhất định phải tới! Đừng để tao tốn tiền vô ích!
Đoạn Giai Thành không để Đàm Du có cơ hội từ chối, gửi xong là im luôn. Nhưng nghĩ lại thấy cậu ta cũng có lý, ra ngoài đi dạo một chút cũng tốt. Đàm Du thở dài, gửi một tin nhắn thoại:
“Được.”
…
Trưa hôm sau, Đàm Du tới muộn. Đoạn Đoạn Giai Thành bắt cậu uống liền ba ly cola, nói là lấy nước ngọt thay rượu phạt, nhất định phải uống hết. Đàm Du thấy buồn cười, cũng cầm lên uống sạch.
“Hai người cứ nói chuyện trước đi, tôi đi gọi món.”
Đoạn Đoạn Giai Thành cười với Lý Cẩn Trì và Đàm Du rồi đứng dậy đi về phía quầy gọi món.
Lý Cẩn Trì ngẩng lên nhìn theo, cũng cười khẽ: “Vâng, anh đi đi.”
Đàm Du với Lý Cẩn Trì đúng là không thân, lại còn là bạn thân của Giang Hoài Thư, càng thêm khó xử. Cậu nghĩ chắc chẳng có gì để nói, ai ngờ đối phương lại không hề ngại ngùng, còn tự nhiên bắt chuyện.
“Lâu rồi không gặp nhỉ, Đàm Du. Tôi định mời anh ăn cơm, không ngờ lại gặp ở đây,” Lý Cẩn Trì bấm điện thoại vài cái, rồi tắt màn hình đặt lên bàn, cười nói tiếp: “Hình xăm trên tay anh trông ngầu đấy, dạo này sống ổn không?”
Đàm Du lịch sự mỉm cười, giọng khách sáo: “Xăm bừa thôi, tôi cũng bình thường, sống qua ngày. Còn cậu?”
“Công ty bận muốn chết, mệt phát rồ lên được. Lần này đến chơi là tôi lén trốn việc đấy.” Lý Cẩn Trì nhướn mày, bất lực nói.
Thông thường, hai người không thân nói vài câu khách sáo là thôi. Đàm Du theo phản xạ chiến lược cầm ly nước trái cây lên, vừa định uống thì bị Lý Cẩn Trì gọi lại.
“Này, ly khổ qua đó hơi đắng. Anh không thích đắng, đừng uống.”
“A, được,” Đàm Du nghe vậy thì đặt ly xuống, hơi bất ngờ nhìn Lý Cẩn Trì: “Sao cậu biết tôi không thích đắng?”
Lý Cẩn Trì nhìn cậu vài giây, nhẹ giọng đáp: “Giang Hoài Thư nói cho tôi.”
Câu nói ấy khiến Đàm Du khựng lại, nhưng nhanh chóng khôi phục vẻ bình thản, miễn cưỡng cười: “À, ra vậy.”
Không khí giữa hai người trở nên im lặng, chỉ còn tiếng trò chuyện xung quanh.
“Đàm Du,” Lý Cẩn Trì gọi cậu, đợi cậu ngẩng đầu rồi mới hỏi tiếp: “Anh có muốn biết sau khi anh rời đi, Giang Hoài Thư đã sống như thế nào không?”
Lông mi Đàm Du khẽ run, tay nắm lại thành quyền, môi mấp máy: “Cậu ấy… sống ra sao?”
Phản ứng của cậu không thoát khỏi mắt Lý Cẩn Trì. Hắn nhìn cậu, tiếp tục nói: “Nơi anh từng nhắc, Na Uy, anh ấy đã đi rồi.”
“Nơi đó đẹp lắm. Anh ấy chụp rất nhiều ảnh, bảo nếu gặp được thì đưa tận tay cho anh.”
Nói rồi, hắn dừng một chút, lấy ra một quyển album ảnh đưa cho Đàm Du.
“Sau khi ở Na Uy một tháng, anh ấy quay lại Mai Thành. Tôi tưởng anh ấy quay về để chờ anh, nhưng không phải.”
Nghe tới đây, chẳng hiểu sao Đàm Du bỗng thấy căng thẳng. Cậu nhìn Lý Cẩn Trì chằm chằm, giọng khàn khàn hỏi: “Cậu ấy… làm sao?”
Lý Cẩn Trì nhắm mắt lại, như đang nhớ lại điều gì. Mở mắt ra, hắn nhìn thẳng vào mắt Đàm Du.
“Anh ấy đã nhảy xuống biển.”
Đàm Du nghe xong thì đồng tử co rút, tay run rẩy, nhất thời không thốt nên lời.
“Tôi từng rất thắc mắc, hai người rõ ràng mới quen chưa bao lâu, sao lại yêu dữ dội đến vậy, như thể không có nhau thì không sống nổi.”
“Nhưng sau khi nghe Giang Hoài Thư kể chuyện của hai người trong bệnh viện, tôi liền hiểu, anh quá đặc biệt với anh ấy. Gặp nhau đặc biệt, bên nhau cũng đặc biệt. Quá rực rỡ thì sẽ khắc sâu vào tim.”
“Anh có lẽ không biết, anh ấy yêu anh hơn cả tưởng tượng của anh đấy. Anh nói muốn cho anh ấy một mái nhà, anh ấy tin. Khi nhà anh xảy ra chuyện, cần tiền, anh ấy dù hận Trần Văn Khang đến đâu, cũng có thể quỳ xuống trước mặt bao người để xin tiền cho anh”
“Anh là trụ cột tinh thần của anh ấy. Người nâng anh ấy dậy là anh, người đẩy anh ấy xuống cũng là anh. Tại sao,” Lý Cẩn Trì ngừng lại, rồi nói tiếp, “Tại sao anh có thể tuyệt tình đến vậy? Nói không yêu là không yêu nữa. Anh có bao giờ nghĩ, anh ấy thật sự… chỉ còn mỗi anh thôi.”
Đàm Du nghe đến đó thì toàn thân lạnh buốt, rõ ràng trời đang nóng mà cậu lại run lên.
Cậu hít sâu một hơi, môi run run, mãi sau mới thốt ra được:
“Tôi không phải không yêu cậu ấy.”
“Hôm đó chia tay là vì tôi không muốn sống nữa.”
Lý Cẩn Trì im lặng, lắng nghe.
“Hôm đó tôi cắt cổ tay. Tôi khi đó chưa trưởng thành, chỉ nghĩ mình sống không nổi nữa, không muốn kéo theo Giang Hoài Thư xuống, hoàn toàn không nghĩ tới hậu quả,” Đàm Du nắm chặt quyển album, cúi đầu, giọng nghẹn ngào, “Tôi xin lỗi, thật lòng xin lỗi.”
“Vậy…” Lý Cẩn Trì ngập ngừng, “Hình xăm trên tay cậu… là để che sẹo à?”
Còn chưa kịp để Đàm Du trả lời, Đoạn Đoạn Giai Thành đã xồng xộc bước tới, cắt ngang cuộc nói chuyện.
“OK OK OK, gọi món xong rồi, sắp mang ra đấy.”
Thấy Đoạn Giai Thành tới, Đàm Du điều chỉnh lại cảm xúc và biểu cảm của mình, ngồi thẳng người lên. Lý Cẩn Trì khẽ cong môi với Đoạn Giai Thành, rồi giơ điện thoại lên lắc lắc:
“Anh, em ra nghe điện thoại một lát.”
“Được được,” Đoạn Giai Thành phẩy tay, giọng điệu thản nhiên, “Đi đi.”
Lý Cẩn Trì cầm điện thoại bước tới góc khuất gần cửa, hắn bật màn hình lên, giao diện hiện đang trong cuộc gọi, người ở đầu dây bên kia chính là Giang Hoài Thư.
“Nghe hết rồi chứ?” Lý Cẩn Trì hỏi.
Bên kia, Giang Hoài Thư im lặng một lúc mới lên tiếng, giọng trầm thấp.
“Ừ.”
Lý Cẩn Trì thở ra một hơi, ngẩng đầu nhìn về phía xa: “Tôi nói này, sao hai người sống với nhau mà khổ vậy chứ? Toàn là mấy chuyện vớ vẩn gì đâu…”
Giang Hoài Thư không nói gì, chỉ im lặng. Lý Cẩn Trì khẽ thở dài: “Anh vẫn chưa quên được Đàm Du à?”
Đầu dây bên kia vẫn yên lặng, yên lặng đến mức Lý Cẩn Trì tưởng rằng Giang Hoài Thư đã cúp máy. Hắn định lặp lại câu hỏi thì đúng lúc đó, một giây sau, Hắn nghe thấy Giang Hoài Thư cất giọng khàn khàn.
“Tôi vẫn còn yêu cậu ấy.”