Đảo Hoa Nhài - Lục Bồ Đào Gia

Chương 29

Chương 29: Phá băng

“Anh ơi! Mai em đi chơi với bạn nha!”

Tiếng gọi của Đàm Diệp vang lên trong phòng khách.

Đàm Du vừa viết xong chương mới của tiểu thuyết, lúc này lưng mỏi vai đau, cậu vươn vai ngáp một cái rồi đáp lại: “Được thôi, nhưng đừng có tới mấy chỗ linh tinh là được.” Nói xong, cậu gập laptop lại, đứng dậy đi rót nước.

Hôm nay học sinh được nghỉ, Đàm Diệp vừa về tới nhà là đã ầm ĩ đòi mai đi chơi. Đàm Du đương nhiên không cản, cậu cũng từng trải qua cái tuổi này, hiểu rất rõ lứa tuổi đó nghịch ngợm, không chịu ngồi yên. Tuy vậy, cậu vẫn dặn dò vài câu vì sợ em gái học thói xấu.

“Ai nha, tin em gái anh chút được không?” Đàm Diệp vừa đắp mặt nạ vừa đi về phòng, miệng lúng búng, “Em cũng có chính kiến đàng hoàng nhé, chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm chẳng lẽ em không biết?”

Đàm Du thấy em gái vừa lẩm bẩm vừa đi vào phòng thì thở dài một hơi, trong lòng thầm cảm thán cuộc đời thật trớ trêu. Cậu đặt cốc nước xuống, cầm máy tính rồi cũng trở về phòng.

Từ lần đó đến nay, Đàm Du không còn nghe bất cứ tin tức gì về Giang Hoài Thư, cũng chẳng gặp lại anh. Ngày tháng vẫn lặng lẽ trôi đi, không vì ai mà dừng lại.

Thật ra nghĩ kỹ thì cũng chẳng có gì không vượt qua được. Có lẽ, có những người, có những chuyện, sinh ra vốn chỉ nên tồn tại trong hồi ức.

Đàm Du ngẩn người nhìn bầu trời đỏ rực ngoài cửa sổ một lúc, sau đó thu hồi ánh mắt, mở album ảnh trong tay ra xem. Ttừng cảnh đẹp đến nao lòng. Qua ống kính của Giang Hoài Thư, cậu nhìn thấy một Na Uy đẹp đến cô liêu, những cành cây trụi lá, tuyết tan chảy… mọi thứ đều gợi lên một nỗi buồn man mác.

“Đẹp thật,” Đàm Du lẩm bẩm, “Giá mà mình có thể tận mắt thấy thì tốt biết bao.”

“Chắc hẳn sẽ khác lắm nhỉ?”

Sáng hôm sau, Đàm Diệp dậy sớm hơn bình thường, trang điểm xong còn chưa ăn sáng đã chạy vụt ra ngoài, nói là bạn đang đợi dưới lầu. Đàm Du cũng chẳng nói gì, để mặc cô đi.

Với tính cách của Đàm Diệp thì tối nay chắc chắn sẽ ngủ lại nhà bạn, vậy nên cậu cũng không cần lo bữa tối. Nghĩ đến đây, cậu dọn dẹp chén bát xong thì nằm nghỉ trên ghế sofa đến trưa, sau đó cầm chìa khóa xe rồi xuống nhà.

Đàm Du vừa bước xuống dưới lầu thì nghe thấy tiếng mèo đánh nhau, cậu khựng lại, trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh một con mèo, linh cảm mơ hồ trỗi dậy. Cậu lần theo tiếng động đi tới, quả nhiên, gần bãi rác có hai con mèo đang chực chờ lao vào nhau, miệng gào không ngớt, thỉnh thoảng lại vung vuốt cào đối phương. Trong đó có một con chính là Chuối.

“Chuối!” Đàm Du gọi lớn, cắt ngang cuộc hỗn chiến “Lại đây.”

Chuối nghe thấy tiếng quen thuộc thì quay đầu nhìn về phía cậu, lập tức chạy vội tới, miệng rít lên một tiếng.

“Meo—”

Đàm Du ngồi xổm xuống ôm Chuối vào lòng, phủi bụi trên lưng nó, nhẹ giọng dỗ dành:
“Hôm trước tao đã dặn là đừng gây sự với mấy con khác rồi mà? Nếu đánh thắng thì còn đỡ, chứ đánh thua thì chỉ có mình mày đau thôi đấy.”

Nói rồi, anh bế Chuối bước về phía xe.

“Đi nào Chuối, tao đưa mày đi chơi.”

Khi Đàm Du lái xe tới Mai Thành thì trời đã về chiều. Nơi đây thay đổi rất nhiều, giờ đã trở thành điểm du lịch nổi tiếng, khách du lịch đến lui tấp nập, là vùng phát triển sầm uất.

Mai Thành đối với Đàm Du vừa quen vừa lạ. Cậu ôm Chuối xuyên qua phố xá đông đúc để tới hẻm Hoa Nhài. Tưởng rằng nơi này sẽ là chỗ thay đổi nhiều nhất, nhưng không, hẻm Hoa Nhài gần như vẫn nguyên vẹn như xưa, chỉ là giờ không còn hộ dân sinh sống.

Cậu đi qua đầu ngõ, tới một con đường nhỏ, nơi có bức tường vẫn còn lưu lại hình vẽ cậu từng nghịch ngợm vẽ cùng Đoàn Giai Thành. Những nét vẽ xiêu vẹo giờ đã phai nhạt nhiều, nhưng vẫn mơ hồ nhận ra hình dáng ban đầu.

Sau khi ngắm kỹ từng nét vẽ, ký ức cứ thế ùa về. Trước mắt cậu dường như hiện lên hình ảnh hai đứa trẻ đang cãi nhau, vừa cãi vừa hí hoáy vẽ mấy hình tự cho là đẹp. Khóe môi cậu không kiềm được cong lên, bước chân dừng lại dưới gốc cây xiên cổ thụ.

Cây này đã có từ lâu lắm, còn trước cả khi cậu chào đời. Lúc ba tuổi, mẹ cậu đã làm một chiếc xích đu dưới gốc cây này. Khi đó cậu rất thích chơi ở đây, thấy xích đu là trò thú vị nhất trên đời. Sau này có em gái, anh nhường lại xích đu cho Đàm Diệp, đứng đẩy em từ phía sau. Đàm Diệp từ nhỏ đã hay cười, mỗi lần ngồi xích đu lại cười khanh khách, cả con ngõ đều vang tiếng cười non nớt của cô.

Đàm Du đưa tay chạm vào sợi dây xích đu, trong lòng cảm xúc dâng trào. Anh lại nghĩ đến Diêu Thục Phân, từ nhỏ tới lớn, đồ chơi của cậu đều do bà may. Tay nghề bà rất khéo, đan áo, may mũ, khâu búp bê… cái gì cũng làm được, mà còn đẹp chẳng thua hàng trong tiệm. Nếu bà còn sống, chắc giờ đống len sợi trong nhà đã không còn chỗ để.

Nghĩ đến đây, Đàm Du hít một hơi sâu, định ôm Chuối trong lòng chặt hơn để an ủi, nhưng tay lại vồ vào khoảng không. Cậu sững người, cúi đầu nhìn xuống,  không thấy Chuối đâu cả, trong tay trống rỗng.

Chuối biến mất rồi!

Đàm Du chết lặng, cố nhớ lại xem Chuối nhảy khỏi lòng mình từ lúc nào, nhưng nghĩ mãi không ra. Có lẽ vì quá chìm trong hồi ức nên cậu không để ý. Cảm giác lo lắng bắt đầu xâm chiếm, cậu đảo mắt nhìn quanh, lớn tiếng gọi: “Chuối?! Mày đâu rồi?!”

“Chuối!!!”

Chuối không quen với Mai Thành, nếu thật sự đi lạc thì rắc rối to rồi.

Đàm Du bắt đầu chạy tìm, chân mày nhíu chặt, miệng lại gọi: “Chuối?! Chuối!”

Lúc này mặt trời gần lặn, ánh hoàng hôn nhuộm vàng khắp nơi, đẹp rực rỡ. Nhưng Đàm Du chẳng có tâm trạng mà ngắm cảnh, cậu chỉ lo tìm Chuối cho bằng được.

Cậu đi hết ngõ này sang ngách khác, lục tung mọi góc nhỏ mà vẫn không thấy Chuối đâu. Đúng lúc đang định quay lại tìm lần nữa, ở góc một con ngõ bỗng vang lên một giọng nói quen thuộc đến thẫn người.

“Ăn chậm thôi.”

Là Giang Hoài Thư.

Âm thanh ấy vang lên từ nơi Cuộn Cuộn từng sống. Nghe thấy câu nói đó, Đàm Du bỗng ngây ra, từng bước cứng đờ mà đi về phía phát ra tiếng động.

Cậu bước từng bước đến góc ngõ, dừng lại, ngẩng đầu nhìn sang đối diện.

Giang Hoài Thư mặc đồ giản dị, quỳ một chân trên đất, tay cầm vài miếng đồ ăn khô đang đút cho Chuối. Tóc anh rũ xuống che khuất đôi mắt, ánh chiều tà kéo dài bóng người, như đoạn kết một bộ phim, mang theo một vẻ đẹp u buồn.

Khoảnh khắc ấy như tái hiện quá khứ, Đàm Du cảm giác mình đã quay về thời điểm hai người mới gặp nhau.

“Chuối,” Đàm Du cất giọng khàn khàn, “Lại đây.”

Nghe thấy tiếng cậu, Chuối quay đầu nhìn, còn Giang Hoài Thư thì sững người, sau đó cũng ngoảnh lại.

Hai người đối diện nhau, một người ngẩng đầu, một người cúi mắt, ánh hoàng hôn thiêu đốt đôi mắt Đàm Du, rồi tan ra thành những mảnh vụn, lấp lánh nơi đáy mắt.

Ngay khoảnh khắc ấy, trong lòng Đàm Du chợt dấy lên một nỗi hoảng hốt, Giang Hoài Thư tới Mai Thành làm gì? Lại định nhảy biển sao?

Đúng lúc đó, Giang Hoài Thư mở lời, cắt ngang dòng suy nghĩ hỗn loạn.

“Có đau không?”

Đàm Du ngẩn người.

Thấy cậu không trả lời, ánh mắt Giang Hoài Thư dừng lại ở hình xăm trên tay Đàm Du, hỏi lại một lần nữa:

“Có đau không?”

Lông mi Đàm Du khẽ rung, lắc lắc đầu.

Chuối ăn xong liền chạy về phía cậu. Cậu cúi xuống ôm nó vào lòng. Giang Hoài Thư đứng dậy bước tới gần, một cơn gió nhẹ thổi qua, Đàm Du ngửi thấy hương cam nhè nhẹ len vào cánh mũi, mùi hương từng thuộc về Giang Hoài Thư năm xưa. Dù lần gặp trước cậu không ngửi thấy, nhưng hôm nay, mùi hương ấy lại trở về, khiến cậu cảm thấy như đã cách nhau cả mấy đời.

Giang Hoài Thư đưa tay nâng cằm Đàm Du lên, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cậu, khẽ nói:
“Cậu gạt tôi.”

Ngón tay anh lướt nhẹ qua vết sẹo bị hình xăm che phủ.

“Cắt sâu thế này, làm sao mà không đau?”

Đàm Du không đáp, môi run run, nghẹn ngào hỏi câu mà bao lâu nay cậu luôn muốn hỏi:

“Giang Hoài Thư, có phải cậu rất rất hận tôi không?”

Giang Hoài Thư nhìn anh vài giây, khẽ cười: “Hận chứ, đương nhiên là hận.”

“Hận cậu vô cớ bỏ rơi tôi.”

“Hận cậu đẩy tôi hết lần này tới lần khác.”

“Hận cậu nuốt lời, ích kỷ, vứt bỏ tôi.”

Nói rồi, anh nhẹ nhàng v**t v* má Đàm Du, hỏi:

“Cậu biết vì sao tôi tới trường cậu dạy không?”

Đàm Du mím chặt môi, không nói nổi một lời. Dù trong lòng biết chắc Giang Hoài Thư hận mình, nhưng nghe chính miệng anh nói ra, lòng vẫn đau như ai xé.

Giang Hoài Thư không ép cậu trả lời, tiếp tục nói: “Tôi biết cậu ở đâu, thật sự cũng không hiểu mình phát điên gì mà lại đi dạy gần chỗ cậu.”

“Tôi nghĩ chắc là vì muốn xem cậu sống khổ sở ra sao, để trong lòng thấy dễ chịu hơn chút.” Anh ngừng lại, ánh mắt trở nên mơ hồ.

“Nhưng mà Đàm Du, cậu gầy quá.”

“Cậu chẳng ăn uống gì tử tế, thức đêm thường xuyên. Bao năm qua, chắc ngày nào cũng lo nghĩ làm sao để sống tốt hơn ngày hôm qua, làm sao kiếm nhiều tiền hơn, làm sao chăm sóc tốt cho em gái mình, đúng không?”

“Cậu sống trong lo sợ, hôm gặp lại tôi, nụ cười cậu còn khó coi hơn cả khóc. Không cần hỏi cũng biết, cậu sống chẳng dễ dàng gì.”

“Tôi hận cậu, cậu đi bao lâu tôi hận bấy lâu, nhưng cậu không biết… nhìn thấy cậu sống khổ như vậy, tôi còn đau hơn. Lần đầu tiên gặp lại cậu, tôi chỉ muốn ôm cậu. Nếu em gái cậu tới trễ vài giây, cậu cũng không đi vội, có lẽ tôi đã không nhịn được mà giữ cậu lại.”

“Đàm Du, lần đầu tiên gặp lại cậu, tôi đã biết mình không thể hận cậu nữa rồi.”

Đàm Du nghe xong, lòng dậy sóng, nghẹn ngào hỏi: “Vậy… cậu nhảy xuống biển, cũng là vì hận tôi sao?”

Giang Hoài Thư khẽ lắc đầu: “Không phải.”

“Vậy vì sao?”

“Vì tôi muốn biết… nếu tôi chết rồi, cậu có đau lòng không.”

Câu nói ấy khiến Đàm Du chết lặng.

Lúc này mặt trời đã khuất sau núi, màn đêm buông xuống, sao trời bắt đầu nhấp nháy. Đàm Du như không thể kìm nén thêm, kiễng chân, ngẩng đầu lên hôn lên môi Giang Hoài Thư.

Trong đôi mắt cậu dâng lên cả một đại dương, nước mắt trào ra, lặng lẽ chảy từ khóe mắt xuống tới vành tai. Hàng mi run rẩy của Giang Hoài Thư in bóng trong mắt cậu, đó là hơi thở của biển cả.

Bình Luận (0)
Comment