Đảo Hoa Nhài - Lục Bồ Đào Gia

Chương 30

Chương 30: Tin tức tốt cùng tin tức xấu

Tối hôm đó trước khi về nhà, Đàm Du giao lại Chuối cho Giang Hoài Thư, dù sao có một mái nhà vẫn hơn là lang thang ngoài đường, hơn nữa Chuối dường như cũng rất thích Giang Hoài Thư.

“Vậy… vậy tôi về trước đây.” Đàm Du nói khẽ.

“Ừ,” Giang Hoài Thư khẽ cong môi, “Đi đường cẩn thận.”

Không hiểu sao, Đàm Du cứ cảm thấy sau khi hai người hóa giải hiểu lầm, việc ở bên nhau lại trở nên gượng gạo hơn cả trước đó. Cậu ngồi vào xe, ngẩn người trong vài giây rồi hạ kính xe xuống, thò đầu ra ngoài và mỉm cười với Giang Hoài Thư.

“Cảm ơn, cậu cũng đi đường cẩn thận nhé.”

Về đến nhà, Đàm Du lăn qua lộn lại mãi mà vẫn không sao ngủ được, cứ trằn trọc trên giường. Cảm giác hôm nay trôi qua cứ như một giấc mộng. Ban đầu cậu nghĩ mình với Giang Hoài Thư thật sự sẽ kết thúc như vậy, không ngờ lại có được ngày hôm nay. Dù bây giờ cả hai vẫn chưa là gì của nhau, nhưng việc hóa giải hiểu lầm chính là một bước tiến lớn nhất rồi.

Cậu nằm ngửa nhìn chằm chằm trần nhà, đầu óc trống rỗng, im lặng hồi lâu rồi ngồi dậy lấy điện thoại, mở WeChat và nhấn vào khung trò chuyện với Đoạn Đoạn Giai Thành.

Lạc Đàm: Tao với Giang Hoài Thư làm hòa rồi.

Tin nhắn vừa gửi đi, cậu liền tắt màn hình, cũng chẳng thèm để ý Đoạn Giai Thành có trả lời hay không, chỉ khẽ cong môi rồi đổ người xuống ngủ.

Đêm đó, Đàm Du ngủ rất ngon, thậm chí không mơ mộng gì cả.

Sáng hôm sau, Đàm Du bị chuỗi tin nhắn làm phiền mà tỉnh dậy. Điện thoại reo liên tục khiến cậu cau mày, mắt còn chưa mở đã đưa tay mò lấy điện thoại. Đến khi mở màn hình, cậu mới lờ mờ mở mắt.

Là Đoạn Giai Thành.

Đoạn Giai Thành nhắn cho Đàm Du một tràng dài, không biết lên cơn điên gì. Đàm Du nhếch miệng cười khổ, vừa lướt qua một loạt “A a a a a” và “WTF” thì bắt gặp một câu trọng điểm, chính câu này khiến Đàm Du lập tức tỉnh hẳn, ngồi bật dậy trên giường.

ddd: Lão Đàm…

ddd: Tao tiêu rồi, tao với Lý Cẩn Trì… ngủ với nhau rồi…

Đàm Du nghe như sét đánh ngang tai, ngón tay liên tục gõ vào màn hình điện thoại, gửi tin nhắn sang.

Lạc Đàm: Cái gì cơ?!

Lạc Đàm: Hai người ngủ với nhau?! Mày đừng đùa tao?

Phía bên kia, Đoạn Đoạn Giai Thành trả lời rất nhanh, dù cách một cái màn hình mà Đàm Du vẫn cảm nhận được sự tuyệt vọng và sụp đổ của cậu ta.

ddd: Ừm…

Lạc Đàm: Tao không tin, thề đi.

ddd: Giờ này tao còn hơi đâu mà đùa với mày? Đùa cũng chẳng có ai đùa kiểu đó!

ddd: Tao… tao thẳng mà…

ddd: Hơn nữa, hơn nữa…

Lạc Đàm: Đợi đã, mày tìm một chỗ đi, tụi mình gặp rồi nói cho rõ.

Địa điểm được hẹn là một công viên vắng người. Khi Đàm Du đến nơi thì thấy Đoạn Giai Thành trông rất thê thảm. Trời thì nóng nực mà cậu ta lại quấn kín mít người. Nhìn bộ dạng đó, Đàm Du dù không muốn tin cũng phải tin.

“Mày…” Đàm Du nhìn kỹ sắc mặt Đoạn Giai Thành, ngập ngừng hỏi, “Sao mày lại lên giường với Lý Cẩn Trì?”

Đoạn Đoạn Giai Thành ánh mắt ngây dại, giọng yếu ớt như người sắp chết.

“Hôm qua tao đến nhà cậu ấy chơi, thèm quá nên uống ít rượu Tây trong nhà cậu ta. Nhãn toàn tiếng Nga, tao nhìn cũng không hiểu. Mới đầu uống thấy chẳng giống rượu mấy, ngọt như nước trái cây, ai ngờ nồng độ lại cao vậy. Tao uống ba bốn ly là bắt đầu mơ hồ rồi, chuyện sau đó chẳng nhớ gì nữa.”

“Sáng hôm sau tỉnh dậy, tao thấy…” Đoạn Giai Thành nói đến đây thì nghiến răng, như thể rất khó mở lời, “Tao thấy tao với Lý Cẩn Trì nằm tr*n tr**ng trên một cái giường, đầy vết bầm tím, cả q**n l*t cũng không còn, mà eo với mông tao thì đau ê ẩm…”

Nghe đến đây, Đàm Du cũng phần nào đoán được tình hình, liếc nhìn sắc mặt Đoạn Giai Thành rồi nói: “Chuyện này nghe như là… mày bị cậu ta ‘đỉnh’ rồi.”

“Mày nói cái gì đấy?!”

Đoạn Giai Thành gầm lên, trong giọng nói đầy ăn năn với Lý Cẩn Trì và căm ghét bản thân.

“Chắc chắn là tao ‘đỉnh’ cậu ấy! Cậu ấy nhỏ tuổi hơn tao, suốt ngày gọi tao là anh, ngoan như vậy làm sao mà đè được một thằng thẳng như tớ chứ?! Chắc chắn là tao say quá rồi nổi thú tính mà ép buộc cậu ấy… ép buộc… ép buộc cái đó rồi!”

Câu này vừa dứt, Đàm Du trố mắt: “Chậc chậc chậc, không ngờ đấy, Đoạn Giai Thành, mày… cũng ghê gớm phết…”

Nhưng nói được nửa câu, Đàm Du bỗng cảm thấy kỳ lạ, dừng lại rồi nhíu mày: “Không đúng. Nếu là mày ‘đỉnh’ người ta, thì sao mông mày lại đau?”

“Chắc là lúc cậu ấy phản kháng thì đạp tao một cú,” Đoạn Giai Thành càng nói càng thấy mình khốn nạn, đưa tay ôm đầu, vẻ mặt đau khổ tuyệt vọng, “Cậu ấy còn phản kháng dữ vậy mà tao vẫn làm ra chuyện đó…”

“Tao… tao đúng là cặn bã! Cậu ấy coi tao là anh em tốt, mà tao lại làm ra cái trò đó với cậu ấy!”

“Tuy tao công nhận là cậu ấy rất đẹp trai, nhưng tao vẫn luôn là thẳng mà, chưa bao giờ có ý định gì với cậu ấy cả. Có khi nào là tại chai rượu đó không? Nghe nói bên nước ngoài có nhiều gay, biết đâu uống xong rượu đó tớ cũng biến thành gay?!”

Cậu ta kể mà như đang diễn tuồng, một tràng không dứt khiến Đàm Du nghe mà choáng váng, nhưng rồi lại phản ứng kịp, nhìn Đoạn Giai Thành đầy khinh bỉ: “Làm gì có loại rượu nào kỳ dị vậy. Chắc là tâm lý mày thôi. Theo tao thì mày thấy người ta đẹp trai, từ lâu đã để ý rồi, nên mới xảy ra chuyện tối qua.”

“Không thể nào!” Đoạn Giai Thành ngẩng đầu nhìn Đàm Du một lượt, giọng ỉu xìu, “Mày cũng đẹp trai mà, ở với mày lâu như thế tao có thấy rung động gì đâu? Hay là mình thử hôn một cái xem?”

Đàm Du nghe xong, môi giật giật: “Cút.”

Đoạn Giai Thành bĩu môi, đang định trêu Đàm Du mấy câu thì điện thoại bỗng reo lên. Đàm Du im bặt, liếc nhìn màn hình.

Là Lý Cẩn Trì gọi tới.

Đoạn Giai Thành giật bắn mình, không dám nghe máy, vội vàng đứng bật dậy, giọng hoảng loạn:

“Không được! Tao  quyết định rồi! Tao phải trốn vài ngày, đợi đầu óc tỉnh táo rồi mới nghĩ cách giải quyết chuyện này.”

Nói rồi quay sang nhìn Đàm Du, dặn dò: “Lão Đàm, nếu cậu ấy tìm cậu hỏi tao ở đâu, mày cứ nói là không biết nhé, tuyệt đối đừng bán đứng tao!!!”

Đàm Du há miệng định nói gì đó, nhưng chưa kịp thì Đoạn Giai Thành đã quay đầu chạy mất như thể trốn nợ, để lại mình Đàm Du ngồi lại.

Chuyện này đối với Đoạn Đoạn Giai Thành đúng là quá sốc. Dù gì cậu ta cũng luôn cho rằng mình là thẳng, giờ đột nhiên lại ngủ với một thằng con trai thì đúng là khó nuốt trôi. Bình thường cậu ta cục tùy tiện bốc đồng, hay hành động theo cảm tính, nhưng mỗi khi gặp chuyện lớn lại chọn cách tránh né, đợi bình tĩnh rồi mới xử lý. Đàm Du rất hiểu cậu ta, nên cũng không trách việc cậu trốn tránh, vì rõ ràng đây không phải chuyện nên giải quyết trong lúc nóng đầu.

Nhìn bóng Đoạn Giai Thành bỏ chạy, Đàm Du vừa thấy buồn cười lại vừa sốc, không ngờ lần đầu tiên của Đoạn Giai Thành lại là với con trai, đúng là cả đời khó quên.

Đàm Du ngồi chơi điện thoại một lúc rồi ghé siêu thị mua đồ, trong nhà cũng chẳng còn đồ ăn gì.

Gần vào thu, siêu thị có nhiều đồ ăn mới. Đàm Du mua vài món quen thuộc rồi cứ thế đi dạo quanh. Khi đến khu đồ dùng nhà bếp, cậu bất chợt dừng lại, cầm lên một khuôn bánh ngắm nghía. Trong đầu lại hiện ra hình ảnh Giang Hoài Thư.

Cậu nhớ trước đây Giang Hoài Thư hay làm bánh ngọt cho mình ăn, có lúc cậu còn đứng bên cạnh xem nữa, trông có vẻ cũng không khó lắm. Nghĩ đến đây, Đàm Du thấy hơi ngứa tay, muốn thử làm thử xem sao.

Đàm Du là người hành động nhanh hơn suy nghĩ, thuộc dạng nói làm là làm. Không chần chừ, cậu mua luôn khuôn bánh, mua thêm vài nguyên liệu cơ bản.

Về đến nhà, anh mở điện thoại lên xem hướng dẫn làm kem tươi. Mới đầu do đánh quá nhanh nên kem bị loãng, không phết được lên bánh, thế là làm lại từ đầu. Tới lần thứ ba mới coi như ra được bát kem tạm chấp nhận được.

Quá trình làm bánh quy thì dễ hơn, tỷ lệ thành công cao. Không lâu sau, Đàm Du đã làm xong mẻ bánh quy bơ việt quất đầu tiên trong đời. Nhìn tổng thể khá ổn, ít ra thì hình thức bắt mắt, trông khá ngon miệng.

Anh xếp bánh thành hình, chụp ảnh gửi cho Đoạn Đoạn Giai Thành, rồi nhắn tin.

Lạc Đàm: Khi nào mày giải quyết xong chuyện với Lý Cẩn Trì thì đến nhà tao ăn bánh quy.

Phía bên kia trả lời sau nửa phút, như dự đoán, lại là chọc quê.

ddd: Xấu vãi.

ddd: Mày cho nhiều kem quá, lát nữa ruồi ăn xong cũng thành ong mất.

Lạc Đàm: Biến.

Lạc Đàm: Ăn hay không thì tùy.

Gửi xong tin nhắn, Đàm Du cũng lười đáp lại, cậu đăng ảnh bánh quy lên vòng bạn bè khoe một chút rồi đi ăn bánh, vui vẻ vô cùng.

Bánh hơi cháy chút, nhưng được cái kem che được vị khét, cũng coi như tạm chấp nhận. Cậu ăn sạch bánh quy trong vài phút, sau đó lại làm thêm một mẻ đợi Đàm Diệp về ăn cùng.

Nằm xuống giường nghỉ ngơi, câki mở điện thoại xem bình luận bạn bè. Ngoài Đoạn Giai Thành ra thì nhiều người khen lấy khen để, nhưng thứ đầu tiên đập vào mắt Đàm Du lại là bình luận đầu tiên.

Là Giang Hoài Thư.

H: Rất lợi hại.

Bình Luận (0)
Comment