Đạo Hữu... Mua Đất Không?

Chương 42 - Vẫn Chưa Đủ Sức

Vòng đấu đầu tiên cũng đã đi đến hồi kết. Có cái gương của những trận đấu đầu tiên, tất cả sau đó đều vô cùng cẩn trọng trong lúc chiến đấu. Bởi vì chỉ cần một chút sơ sẩy thôi là sẽ mất đi tư cách tranh đoạt truyền thừa. Đến lúc đó chắc chắn địa vị của bản thân ở trong thế lực của mình sẽ tụt dốc tệ hại. Chính vì vậy mà những trận chiến tiếp theo đều vô cùng cam go và đặc sắc. Duy nhất chỉ có một trận đấu khiến cho tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc.

“Lạc Hạo đại nhân của ta làm sao có thể thua như vậy được?”

“Lạc Hạo đại nhân làm sao có thể thua một tên phế vật được. Đại nhân chắc chắn sẽ đứng lên cho hắn một bài học.”

“Một kẻ ăn chơi đàn đúm như hắn, làm sao có thể thắng được Lạc Hạo?”

“Chắc chắn là hắn đã giở trò rồi. Từ khi cái màn đêm kia bao phủ lấy võ đài đến khi kết thúc, chúng ta chỉ thấy Lạc Hạo nằm bất tỉnh với thân thể đầy máu dưới đài chứ không được biết tất cả những gì đã xảy ra bên trong.”

“Đúng vậy, Minh gia quả thực quá âm hiểm rồi. Cho một tên phế vật lên để khiến đối thủ khinh thường, sau đó lại giở thủ đoạn để chiến thắng.”

“Hừ! Để ta xem ở vòng tiếp theo tên phế vật kia có thể làm nên trò trống gì.”

Lạc Hạo từ khi gia nhập học viện ma pháp luôn liên tục đánh bóng tên tuổi của bản thân. Bên trong học viện, hắn là một thiên tài luôn khiêm nhường với người xung quanh. Bên ngoài học viện, hắn là một anh hùng chuyên trừ gian diệt bạo giúp đỡ người dân. Chính vì vậy mà khi thấy hắn bại trận, tất cả đều đồng loạt lên tiếng chỉ trích Minh Thần.

“Tiểu tử này che giấu thật sâu. Trận chiến tranh đoạt này đã không thể lường trước được kết quả rồi.”

Ngọc Kỳ Lân thở dài lắc đầu nói, Tần Hạc cũng lập tức gật đầu đồng ý.

Ở nơi này, người biết được chuyện xảy ra bên trong màn đêm kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nguyên do Lạc Hạo trở thành như vậy chính là do bị Minh Thần đánh, hơn nữa lại là bị đánh vô cùng tàn nhẫn. Ngay cả khi tận mắt chứng kiến, bọn họ cũng không dám tin đây chính là tên phế vật cả ngày ăn chơi đàn đúm của Minh gia.

“Khốn kiếp! Ngươi quả nhiên che giấu rất sâu.”

Nhìn cảnh tượng bên dưới lôi đài, Minh Tiên âm thầm nghiến răng nghiến lợi. Lạc Hạo mặc dù không phải đối thủ của hắn, nhưng đánh đối phương thành cái bộ dạng thê thảm như vậy mà bản thân vẫn không có chút thương tích nào thì hắn hoàn toàn không làm được. Minh Thần thể hiện xuất sắc như vậy khiến hắn cảm thấy quyết định của bản thân vô cùng ngu ngốc. Hắn đã tính toán vô cùng kỹ lưỡng nhưng dường như đã quên mất một điều. Nếu Minh Thần trong quyết đấu tranh đoạt thể hiện quá xuất sắc thì kể từ nay về sau, vị trí của hắn sẽ phải nhường lại cho đối phương.

Vì hình tượng tệ hại trước kia, tất cả mọi người đều cho rằng Minh Thần đang thể hiện bản thân để lấy lại lòng tin trong mắt trưởng bối Minh gia, nhưng lý do thực sự lại không phải như vậy. Mất đi sự trợ giúp lớn nhất là Hắc lão, từ nay về sau e rằng hắn khó có thể mà đứng trên đỉnh cao của đại lục được. Đánh Lạc Hạo trở thành ra như vậy có chăng là để xả cơn tức giận trong lòng mà thôi.

Vòng đấu thứ hai ngay sau đó cũng được bắt đầu. Trận đầu tiên của vòng này lại chính là Tần Nhiễm và một nam nhân tiên tộc.

“Quả thực là chủng tộc của sắc đẹp mà.”

Nhìn từng đường nét sắc sảo trên khuôn mặt của đối phương như được điêu khắc tỉ mỉ, Nguyễn Nam âm thầm ngưỡng mộ.

“Tại hạ là Lucas. Trước khi vào trận đấu, ta có một lời đề nghị, mong Tần tiểu thư có thể thành toàn.”

Khi Tần Nhiễm đã sẵn sàng giao chiến thì lúc này đối phương lại ra hiệu dừng lại.

“Ngươi cứ nói.”

Tần Nhiễm cẩn thận thăm dò. Mặc dù nói tiên tộc là chủng tộc trung thực nhưng lòng người khó đoán, Tần Nhiễm không thể không phòng bị.

“Được biết Tần tiểu thư nhận được một cuốn thương kỹ bên trong bí cảnh. Tại hạ cũng là người yêu thương, hy vọng có Tần tiểu thư có thể cùng ta so tài thương kỹ. AI chiến thắng sẽ có được cuốn bí kỹ kia.”

Thái độ thành khẩn của đối phương khiến Tần Nhiễm cũng không còn cảnh giác nữa. Nhưng thương kỹ này là vật vô cùng quan trọng, nàng cũng không thể tùy tiện đem ra đánh cược được.

“Tất nhiên ta cũng không mặt dày lấy không thứ này. Cho dù cô có thắng hay thua, ta cũng nguyện hai tay dâng tặng một cuốn kiếm kỹ huyền cấp này. Tiên Vương ở trên cao chứng giám, Lucas ta tuyệt đối không nuốt lời.”

Lucas đưa tay lên trời tuyên thệ. Vốn Lucas không hề muốn tham gia tranh đoạt, nhưng khi nghe đồng môn nói Tần Nhiễm nhận được một cuốn thương kỹ huyền phẩm thì liền xin thầy để hắn tham gia. Vì để có được thương kỹ này, hắn nguyện ý bỏ ra quyển kiếm kỹ huyền cấp mà mình xém chút nữa bỏ mạng để đổi lấy.

Hành động này của Lucas khiến Tần Nhiễm bất giác phải suy nghĩ lại. Võ kỹ ở đại lục chia thành các cấp nhân, địa, huyền, hoàng, tiên. Cuốn thương kỹ mà nàng nhận được cũng là loại huyền phẩm, thậm chí còn có thể được đến hoàng phẩm. Nhưng nếu muốn truyền dạy cho đệ tử của liên minh tu tiên thì quả thực có chút khó khăn. Chưa kể đến mức độ huyền diệu của nó thì số người dùng thương trong liên minh tu tiên cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi. So sánh thiệt hơn thì quả thực cuốn kiếm kỹ kia có tác dụng cho liên minh tu tiên hơn rất nhiều.

“Nếu ngài đã sảng khoái như vậy thì ta cũng sẽ không từ chối.”

Cho dù thắng hay thua cũng có thể có được quyển kiếm kỹ kia, như vậy quả thực quá hời rồi. Đối với tiên tộc, lời thề với Tiên Vương chính là lời thề tối cao nên Tần Nhiễm cũng không nghi ngờ đối phương sẽ lật lọng.

“Nếu đã vậy thì mời Tần tiểu thư xuất chiêu.”

“Ầm” một tiếng, bên cạnh Lucas lúc này xuất hiện một cây thương dài hơn hai mét. Khi nó vừa xuất hiện, lớp đá của lôi đài liền bị thủng một lỗ lớn.

“Bắt đầu đi!”

Tần Nhiễm không bởi vì khí thế của đối phương mà lo sợ. Tay nắm chặt thương, Tần Nhiễm phi người lao nhanh về phía Lucas đánh tới. Lucas cũng không hề chần chờ, hắn lập tức cầm thương lên nghênh đón.

Thương pháp mặc dù tầm đánh rộng nhưng khi bị áp sát thì lại gặp bất lợi lớn. Chính vì vậy mà mỗi một người dùng thương đều tự thiết lập cho mình một thương vực để có thể thoải mái chiến đấu. Cả Lucas và Tần Nhiễm lúc này đều vừa chiến đấu vừa tìm hiểu thương vực của đối phương.

Liên tục thi triển hơn năm mươi chiêu nhưng không thể chèn ép được Tần Nhiễm, Lucas lại càng trở nên phấn khích hơn. Không biết đã bao nhiêu lâu rồi hắn mới có thể so thương kỹ với một người như Tần Nhiễm. Lucas lúc này liền dốc hết tất cả tài cán để có thể đấu một trận thống khoái với Tần Nhiễm.

“Chết tiệt!”

Tần Nhiễm không biết Lucas đã cắn phải thuốc gì mà lập tức như hóa thành người khác. Dáng vẻ liệp thiệp lúc đầu của hắn cũng biến thành một chiến binh điên cuồng. Trước thế công như vũ bão của đối phương Tần Nhiễm chỉ có thể căng người lên chống đỡ.

Nhưng chênh lệch sức mạnh của cả hai vô cùng rõ rệt. Tần Nhiễm cho dù đỡ được công kích của đối phương nhưng hai tay nàng cũng bắt đầu đau âm ỉ.

Biết nếu cứ cứng đối cứng với đối phương, người thua thiệt sẽ lại là mình. Lúc này, Tần Nhiễm xoay người né sang một bên, mượn thương làm điểm tựa xoay người tung một cước về phía Lucas.

Lucas cũng vô cùng nhanh nhạy, hắn lập tức gồng người đỡ lấy một cước của Tần Nhiễm. Nhưng hắn chợt nhận ra một cước đó dường như không có mấy phần sức lực.

Khi Lucas phản ứng lại thì đã quá muộn, Tần Nhiễm lúc này đã mượn lực từ một cước đó mà lùi về ở phía xa. Không để cho đối phương có cơ hội nghỉ ngơi, Lucas lập tức cầm thương đuổi theo, trong nháy mắt hắn đã có thể tiếp cận được Tần Nhiễm.

Tần Nhiễm kéo dài khoảng cách chính là có ý đồ của nàng. Khi Lucas lao đến, nàng đã có sự chuẩn bị kỹ càng. Hai cánh tay cầm thương của nàng bắt đầu rung lên, xoay cổ tay một vòng, Tần Nhiễm liền đâm thương về phía Lucas.

Chiêu hồi mã thương này của Tần Nhiễm cũng nằm trong dự liệu của Lucas. Hắn cũng lập tức đâm thương về phía Tần Nhiễm.

Tưởng chừng như mũi thương của cả hai sẽ va chạm kịch liệt thì lúc này, mũi thương của Tần Nhiễm giống như một con rắn, lập tức tránh né mũi thương của Lucas nhắm vào phần bả vai cả hắn.

Bất ngờ trước một đòn này, Lucas liền bị đánh bay ngược về sau. Hắn cố gắng ổn định lại cơ thể nhưng Tần Nhiễm nào cho hắn cơ hội đó. Khi Lucas còn đang loạng choạng thì Tần Nhiễm đã tiếp tục lao đến quấn lấy hắn rồi.

Bị đối phương chiếm được tiên cơ, Lucas cố gắng phòng ngự để chờ cơ hội phản công. Nhưng càng đánh hắn càng nhận ra, bản thân càng ngày càng chậm chạp.

Thương kỹ huyền ảo biến hóa khôn lường, kết hợp với loại thương kỹ kỳ lạ khiến Lucas như rơi vào trong vũng bùn.

“Phập… phập… phập…”

Tốc độ ngày càng chậm khiến Lucas không thể nào phản ứng kịp với những đòn tấn công của Tần Nhiễm. Trong lúc bất cẩn, hắn đã bị nàng đâm trúng ba thương.

“Tốt quá rồi. Tần tiểu thư chắc chắn sẽ thắng trận này.”

Ngồi trên đài, Lập Nguyên vỗ tay vui mừng. Nhưng lúc này, Tần Hạc lại lắc đầu nói.

“Muốn chiến thắng được đối phương, Tần Nhiễm bây giờ vẫn chưa đủ sức.”

Bình Luận (0)
Comment