Đạo Hữu... Mua Đất Không?

Chương 43 - Sư Phụ, Ta Hận Người

“Tần lão, ông có nhầm lẫn gì hay không. Rõ ràng Tần tiểu thư mới đang là người chiếm ưu thế kia mà?”

Lập Nguyên vô cùng ngạc nhiên trước nhận định của Tần Hạc. Bởi cho dù chỉ dùng mắt thường cũng có thể thấy Lucas đang phải gồng mình lên phòng thủ trước những đòn tấn công của Tần Nhiễm.

“Mặc dù thương pháp của Tần Nhiễm cao thâm hơn Lucas, tốc độ lại càng bỏ xa đối phương nhưng nó vẫn có một vài điểm yếu cố hữu.”

Tần Hạc thở dài rồi nói tiếp.

“Vô Tận đại lục linh khí vô cùng thưa thớt, chính vì vậy mà thời gian chiến đấu càng lâu, tu tiên giả lại càng nhanh xuống sức. Hơn nữa kinh nghiệm thực chiến của Tần Nhiễm quá ít, càng đánh sẽ càng làm lộ điểm yếu của bản thân mà thôi.”

“So về kinh nghiệm thực chiến, đối phương có lẽ cũng không khá hơn Tần tiểu thư là bao đúng không?”

Điểm yếu của tu tiên giả, Tần Lập có thể hiểu được. Nhưng nói về kinh nghiệm thực chiến, Lucas chỉ lớn hơn Tần Nhiễm một hai tuổi, làm sao có thể có nhiều kinh nghiệm thực chiến được.

“Nhìn Lucas trẻ tuổi như vậy thôi nhưng nếu tính theo tuổi của con người thì hắn cũng đã gần 200 tuổi rồi.”

Tần Hạc âm thầm tính toán. Ông nhớ khi còn trẻ, bản thân ra chiến trường đã từng gặp gỡ Lucas, dáng vẻ của hắn vẫn không hề có chút thay đổi nào cả.

“Hơn 200 tuổi? Như vậy không phải gian lận hay sao?”

Lập Nguyên tỏ vẻ bất bình nói. Quy định của trận chiến tranh đoạt chỉ giành cho người từ 20 tuổi trở xuống, bây giờ đối phương lại đưa lên một lão già gần 200 tuổi. Cho dù là thời gian tu luyện hay kinh nghiệm chiến đấu, rõ ràng đối phương cũng có lợi thế hơn tất cả mọi người.

“Lập công tử có điều không biết. Khác với các chủng tộc khác, tiên tộc lấy mỗi 10 năm là 1 tuổi. Vì vậy nếu tính theo cách con người, Lucas cũng chỉ mới hơn 19 tuổi mà thôi.”

Việc tính tuổi thọ của tiên tộc rất ít người biết. Nếu không phải Tần Hạc trước kia từng ra chiến trường với tiên tộc thì ông cũng không biết được những thông tin này.

Đúng như những lời Tần Hạc nói. Sau từng ấy thời gian liên tiếp ra đòn, Tần Nhiễm đã bắt đầu thầm mệt, lượng linh khí bên trong người nàng cũng không còn nhiều nữa. Trong một giây bất cẩn, Tần Nhiễm đã để lộ sợ hở. Nắm bắt thời cơ, Lucas liền vung thương nhắm vào phần eo đối phương. Tần Nhiễm phản ứng vô cùng nhanh nhẹn, nàng lập tức dùng chân đạp vào thân vũ khí của đối phương rồi mượn lực bay sang một bên, không cho đối phương có cơ hội tiếp tục công kích. Nhưng như vậy cũng vô tình khiến cho thế công của nàng bị gián đoạn.

Sau khi quan sát kỹ càng, Lucas liền có thể nhận ra điểm yếu của Tần Nhiễm. Thương pháp của nàng mặc dù vô cùng huyền ảo nhưng kinh nghiệm thực thực chiến của nàng quá ít ỏi, điều đó khiến cho nàng không thể vận dụng chiêu thức một cách chính xác.

Sống gần 200 năm, Lucas quá hiểu nhược điểm cố hữu của tu tiên giả. Với chức nghiệp thương pháp sư của mình, hắn chỉ cần niệm chú ngữ phòng ngự để bảo vệ những nơi yếu hại để chờ cơ hội phản công. Khi hắn đã có thể phản công trở lại, hắn biết lúc đó chiến thắng đã nằm trong tay hắn rồi.

Mặc dù bên ngoài, Lucas có rất nhiều vết thương nhưng lại không có vết thương nào ở chỗ yếu hại trên cơ thể. Thậm chí những vết thương này cũng chỉ là vết thương ngoài da mà thôi. Về phần Tần Nhiễm, tuy nàng không có bất cứ thương tích nào nhưng giờ đây nàng như nỏ mất đà, không còn bao nhiêu sức lực cả.

“Tần tiểu thư, thắng bại đã định rồi. Ta khuyên cô nên đầu hàng để tránh bị thương tích không đáng có.”

Lucas chân thành nhắc nhở. Xuống tay với phái đẹp, đây không phải là tác phong vốn có của hắn. Nhưng đáp lại lời khuyên của đối phương, Tần Nhiễm liền cương quyết từ chối.

“Chỉ cần chưa ngã xuống, ta nhất định sẽ không bao giờ bỏ cuộc.”

“Được làm đối thủ của Tần tiểu thư quả là một vinh hạnh lớn của ta.”

Đối phương có thể kiên trì đến giờ phút này, Lucas cảm thấy vô cùng khâm phục. Nếu như đây là tập luyện, hắn sẽ không ngần ngại nhường chiến thắng cho Tần Nhiễm. Nhưng rất tiếc lúc này hắn không thể làm như vậy.

Để đáp lại ý chí kiên cường của Tần Nhiễm, Lucas lúc này cũng dốc toàn bộ thực lực ra để chiến đấu với nàng.

“Tăng tốc, gia cường, sức mạnh, minh mẫn, xuyên phá, kháng…”

Hàng loạt những vòng tròn ma pháp hiện lên rồi quán chú vào thân thể và vũ khí của Lucas. Sau khi kết thúc niệm chú ngữ, thân thể cùng vũ khí của Lucas lúc này đã được bao bọc bởi một tầng ánh sáng màu đỏ.

“Ầm” một tiếng, Lucas bật nhảy một cái thì đã áp sát được Tần Nhiễm, nơi hắn vừa đứng cũng để lại một cái dấu chân hằn sâu xuống sàn lôi đài.

Linh khí bản thân không còn nhiều, Tần Nhiễm không thể tiếp tục sử dụng võ kỹ nàng nhận được bên trong bí cảnh. Lúc này, nàng chỉ có thể dựa vào bản lĩnh và sức mạnh của bản thân để ngăn chặn đòn tấn công của đối phương mà thôi.

“Tần lão, thực sự Tần tiểu thư sẽ bại trận hay sao?”

Nhìn tình thế trận đấu bên dưới lôi đài, Lập Nguyên lo lắng hỏi. Sau khi nhận được cái gật đầu của Tần Hạc, hắn lại càng cảm thấy lo lắng hơn.

“Vậy tại sao ông còn không bảo nàng ta chịu thua? Chẳng lẽ ông không thương xót cho cháu gái của mình hay sao?”

“Đây là quyết định của nó, ta có thể làm được gì kia chứ?”

Tần Hạc thở dài đáp. Ông rất hiểu tính cách của Tần Nhiễm, khi nàng đã quyết định chuyện gì thì bất kỳ ai cũng không thể ngăn cản được.

“Sư phụ, phải làm sao bây giờ?”

Tần Hạc đã không thể giúp ích được gì, lúc này Lập Nguyên chỉ có cách cầu cứu Nguyễn Nam. Mặc dù sư phụ chỉ là người bình thường nhưng ngài ấy có tầm nhìn vô cùng sâu sắc, nhất định sẽ lại nghĩ ra cách giải quyết như lần trước.

“Muốn Tần tiểu thư thắng được trận này, ngươi phải chịu mất mặt một chút.”

Khi thấy Lập Nguyên lo lắng cho Tần Nhiễm như vậy, Nguyễn Nam cũng có chút cảm động. Sau khi dò hỏi hệ thống, hắn đã tìm ra cách để giúp Tần Nhiễm giành chiến thắng. Tuy nhiên cách này có hơi…

“Chỉ cần có thể giúp Tần tiểu thư, ta chịu mất mặt một chút cũng không thành vấn đề.”

Lập Nguyên không quản đến bộ mặt cổ quái của Nguyễn Nam đang nhìn mình liền lập tức đồng ý. Nếu như có cách giúp Tần Nhiễm giành chiến thắng, mất mặt một chút cũng không phải là chuyện gì quá to lớn.

“Nếu ngươi đã nói vậy rồi thì đeo cái này vào.”

“Đây là…”

Nhìn thấy thứ trên tay Nguyễn Nam, không chỉ Lập Nguyên mà ngay cả Ngọc Kỳ Lân và Tần Hạc cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Nhìn cấu tạo của thứ này hẳn chính là loại bông tua cổ vũ các các đội cổ động.

“Chắc chắn đây là loại binh khí vô cùng mạnh mẽ. Có thứ này, Tần Nhiễm chắc chắn có thể chặn được công kích của đối phương.”

Trong khi Lập Nguyên còn đang đần mặt ra thì Ngọc Kỳ Lân và Tần Hạc liền lập tức khẳng định. Nhưng suy nghĩ của bọn họ lập tức đã bị Nguyễn Nam bác bỏ.

“Đây chỉ là loại bông tua cổ vũ mà các ngươi thường hay thấy mà thôi. Hơn nữa thứ này không phải cho Tần tiểu thư mà là cho hắn.”

“Cho ta?”

Lập Nguyên lại tiếp tục đần mặt ra. Chẳng lẽ bảo hắn đeo thứ này vào cổ vũ để nâng cao sĩ khí cho Tần Nhiễm?

“Bảo ngươi làm thì ngươi cứ làm, đừng hỏi nhiều làm gì.”

Đây là thứ Nguyễn Nam đổi được từ hệ thống, ngay cả hắn cũng không biết thứ này có công dụng hay không. Nhưng đã tốn điểm để đổi rồi hắn nhất quyết sẽ không vứt thứ này đi một cách vô ích.

Lập Nguyên lúc này không còn cách nào khác ngoài tin vào lời của Nguyễn Nam. Hắn lập tức cầm lấy hai cái bông tua rồi đứng lên cổ vũ.

“Tần tiểu thư… cố lên! Ta ủng hộ cô!”

Tiếng hét của hắn vang lên khiến cho tất cả mọi người đều chú ý. Ngay cả hai người phía dưới lôi đài cũng vì hắn mà bị phân tâm.

“Tần tiểu thư, bạn trai của cô quả thực rất quan tâm đến cô đó.”

Sống gần 200 năm, đây là lần đầu tiên Lucas thấy một nam nhân cổ vũ cho người yêu của mình một cách nhiệt tình như vậy. Nhìn khuôn mặt thẹn thùng của Tần Nhiễm, Lucas liền nổi hứng muốn trêu chọc nàng ta.

“Chúng ta chỉ là bằng hữu mà thôi.”

Tần Nhiễm thẹn quá hóa giận vung thương đánh vào Lucas. Nhưng như vậy lại tạo sơ hở cho đối phương khai thác. Lucas nhanh chóng ra một quyền đánh thẳng vào bụng nàng.

“Sư phụ, có phải người lừa ta hay không?”

Mới đây Lucas còn không thể đả thương được Tần Nhiễm, nhưng khi hắn vừa lên tiếng cổ vũ nàng lập tức bị đối phương đánh trúng. Thứ này rõ ràng là làm hại người phe mình mà.

“Là do ngươi quá hấp tấp, còn muốn trách ta?”

Nguyễn Nam hừ lạnh đáp. Hắn không ngờ Lập Nguyên lại hấp tấp đến như vậy. Ít nhất cũng phải nghe rõ hướng dẫn rồi mới sử dụng chứ?

Trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người. Nguyễn Nam lấy ra một cái radio, nhấn nút phát âm thanh. Ngay lập tức, một bài nhạc được phát ra.

“Bà xã tôi number one… number one… number one…”

Những giai điệu cùng lời hát khó hiểu vang lên. Trong khi tất cả còn đang không hiểu chuyện gì xảy ra thì Lập Nguyên liền bắt đầu nhảy múa theo điệu nhạc.

“Sư phụ… đây… đây…”

Thân thể Lập Nguyên cố gắng kháng cự nhưng hoàn toàn không thể. Kể từ khi bài nhạc này được phát ra, hắn liền lập tức nhảy nhót. Thậm chí những điệu nhảy này hắn chưa từng thấy qua nhưng lại có thể thực hiện một cách vô cùng điêu luyện.

Trận đấu bên dưới đang vô cùng kịch tính nhưng điệu nhảy bất ngờ bên trên khán đài lại thu hút được tất cả sự chú ý của mọi người.

“Tiểu tử này là ai vậy? Không phải là fan cuồng của Tần tiểu thư đấy chứ?”

“Vừa rồi ta nghe thấy hắn hét to tên nàng ta như vậy, chắc chắn là không sai đâu.”

“Nhìn động tác của hắn điêu luyện như vậy ắt hẳn đã luyện tập rất lâu rồi.”

Mặc dù tất cả đều không hiểu giai điệu và vũ đạo của bài hát này, nhưng nó mang lại cảm giác vô cùng tươi mới. Lúc này có rất nhiều người cũng bắt đầu tấm tắc khen ngợi Lập Nguyên.

Đứng trước những lời khen ngợi đó, Lập Nguyên không cảm thấy vui một chút nào, hắn bây giờ đang muốn tìm một cái lỗ thật sâu để chui xuống mà thôi. Nhưng bất luận hắn có cố gắng đến đâu, thân thể hắn vẫn tiếp tục nhảy múa.

“Sư phụ, ta hận người.”

Lập Nguyên nước mắt lưng tròng nhìn về phía Nguyễn Nam đầy oán trách.

Nhìn bộ dạng của Lập Nguyên, Nguyễn Nam chỉ có thể che mặt giả bộ không quen biết hắn mà thôi. Nhưng cũng không thể trách hắn được, dù sao hắn cũng đã nhắc nhở Lập Nguyên ngay từ đầu.

Bình Luận (0)
Comment