Đạo Hữu... Mua Đất Không?

Chương 73 - Thứ Hấp Dẫn Với Công Tử

“Sư…”

Siren vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy bé gái này. Hắn vừa đang muốn lên tiếng chào hỏi thì đã bị đối phương ngắt lời.

“Ngươi im lặng đứng qua một bên cho ta!”

Siren bình thường làm việc vô cùng tùy ý, cho dù là Sophia cũng không thể ra lệnh cho hắn. Nhưng đứng trước bé gái này, chỉ một câu nói thôi đã khiến hắn ngoan ngoãn im lặng đứng sang một bên nhìn.

“Không biết các vị yêu tộc đại nhân đây đến tiên tộc chúng ta với mục đích gì?”

Bề ngoài bé gái tiên tộc này vô cùng điềm tĩnh, nhưng tinh thần nàng lại đang căng thẳng hơn bao giờ hết. Đây là lần đầu tiên mà nàng gặp được tồn tại đáng sợ đến như vậy.

“Có thể phát hiện ra chân thân của chúng ta, Minh Tiên Nhãn của ngươi quả thực tu luyện cũng có chút thành tựu đó.”

Sư Đần gật đầu tán thưởng. Lớp ngụy trang của bọn hắn, cho dù là Thần Cảnh cũng không thể phát hiện được bất cứ điểm khác thường nào. Tiểu nha đầu này có thể phát hiện được có lẽ là nhờ nhãn thuật độc nhất của tiên tộc, Minh Tiên Nhãn.

Loại nhãn thuật này mặc dù không có chút sức tấn công nào nhưng lại có thể giúp cho chủ nhân của nó nhìn ra được sự thật của mọi thứ trên đời này. Trong ký ức của Sư Đần, tiên tộc sở hữu nhãn thuật này cũng chỉ có một mình vị bằng hữu kia của mình mà thôi.

Bé gái tiên tộc kia không ngờ hai đại yêu trước mặt lại có thể dễ dàng nhìn ra bí mật của mình như vậy. Nàng không tin đối phương chỉ là ngẫu nhiên đến đây. Lúc này, nếu không ra tay trước, nàng chắc chắn sẽ không còn cơ hội nào để chống trả cả.

Nàng ta lén lấy ra một quyển trục muốn ra đòn bất ngờ thì lúc này, Tần Nhiễm đột nhiên chạy đến trước mặt nàng, khuôn mặt vô cùng mừng rỡ nói.

“Bé gái, em biết một người tên Aria không?”

Tần Nhiễm bỗng nhiên xuất hiện trước mặt khiến cho bé gái tiên tộc kia trở nên kinh ngạc.

“Tại sao một bán tiên tộc lại đi chung với nhân tộc và yêu tộc?”

Nhưng điều khiến nàng kinh ngạc hơn chính là sau khi dùng Minh Tiên Nhẫn kiểm tra Tần Nhiễm, nàng phát hiện ra nàng ta mang trong mình dòng máu Tiên Vương vô cùng thuần khiết.

“Ta có biết người đó.”

Cảm nhận nhóm người của Tần Nhiễm không có địch ý, bé gái tiên tộc kia đã không còn căng thẳng như trước, nhưng nàng ta vẫn luôn trong trạng thái đề phòng.

“Ta biết ngay mà, ngươi quả thực rất giống với Aria.”

Tần Nhiễm vui mừng nói. Trong đống ảnh cũ của Tần Hạc có một bức hình rất thân mật cùng một người phụ nữ tiên tộc nên không khó để Tần Nhiễm đoán được thân phận của nàng. Khi bé gái tiên tộc này xuất hiện, Tần Nhiễm đã cảm thấy nàng vô cùng giống với người đó.

Gặp được hậu nhân của người đó ở đây khiến Tần Nhiễm rất vui, nhưng đồng thời nàng cũng lo lắng cho ông nội của mình. Dù sao, người tình mà ông hằng mong nhớ bây giờ đã có gia đình, đối với một người si tình thì đây quả là một đả kích rất lớn.

“Nếu đã là khách thì xin mời ghé tệ xá của ta nghỉ ngơi một chút.”

Bé gái tiên tộc mỉm cười đáp. Trên người Tần Nhiễm có một mùi hương khiến nàng cảm thấy vô cùng thân thuộc. Hơn nữa nàng cũng muốn tìm hiểu xem, rốt cuộc Tần Nhiễm có lai lịch như thế nào.

“Được! Đi thôi nào.”

Tần Nhiễm nắm lấy tay bé gái tiên tộc đi về phía trước. Cách nói chuyện của bé gái này hoàn toàn khác với những tiên tộc khác, đây rõ ràng là cách nói chuyện của các tu tiên giả với nhau. Điều này khiến cho Tần Nhiễm càng cảm thấy yêu thích bé gái này hơn.

“Ông nội, tại sao ông lại ngồi ở đây?”

Khi vừa bước đến căn nhà, Tần Nhiễm đã thấy Tần Hạc ngồi buồn bã ở bậc cửa trước nhà. Theo suy nghĩ của nàng, giờ này có lẽ ông ấy phải ngồi ôn lại chuyện cũ với cố nhân mới phải chứ?

“Chẳng lẽ sau khi biết chuyện đối phương đã lập gia đình, tâm tình của ông nội lập tức suy sụp?”

Chỉ có cách giải thích này mới có thể tình trạng của Tần Hạc lúc này. Tần Nhiễm muốn bước đến an ủi ông nội của mình, nhưng nàng vừa bước đi thì đã bị bé gái kia kéo lại hỏi.

“Ngươi vừa gọi ông ta là gì?”

“Đúng rồi, ta quên giới thiệu với muội. Ta tên là Tần Nhiễm, là cháu nội của ông ấy.”

Vì quá nông nóng trở về mà Tần Nhiễm quên mất chưa giới thiệu tên cho bé gái này. Nhưng khi nàng vừa dứt lời, khuôn mặt bé gái kia bỗng nhiên đanh lại, giọng cực kỳ phẫn nộ nói.

“Ta vì lời hứa năm xưa mà chờ ông suốt mấy chục năm nay, ông lại có người mới? Còn có cả cháu nội lớn như vậy? Tốt… tốt lắm… Tần Hạc… Ta… giết… ông…”

Trước ánh mắt sững sờ của tất cả mọi người, trên tay bé gái kia xuất hiện một thanh đại kiếm to gấp hai lần cơ thể của nàng. Một tay nàng nắm chặt chuôi kiếm lao nhanh về phía Tần Hạc chém xuống.

Khác với tưởng tượng của mọi người, Tần Hạc không hề né tránh mà dang rộng hai tay để đón lấy một kiếm kia. Thanh đại kiếm khi chém xuống cách mặt Tần Hạc chỉ vài milimét thì liền dừng lại.

“Khốn kiếp! Tại sao ông lại không tránh?”

Bé gái tiên tộc quát lớn.

“Nếu như một kiếm này có thể bù đắp được khoảng thời gian mà nàng đã chịu khổ thì ta hoàn toàn cam lòng.”

Tần Hạc giọng đầy chua xót nói.

“Hu oa… khốn kiếp… lão khốn kiếp… ông rõ ràng là đang bắt nạt ta…”

Vứt thanh đại kiếm trong tay xuống đất, bé gái tiên tộc kia ngồi bệt xuống đất khóc lớn. Ngay lập tức, Tần Hạc liền tiến lên ôm lấy nàng vào lòng và vỗ về.

“Xin lỗi… là ta không tốt… để bà phải đợi lâu rồi.”

Cái ôm này của Tần Hạc không những khiến cho bé gái kia ngừng khóc, mà trái lại nàng lại càng khóc lớn hơn. Nhưng tất cả đều cảm nhận, đây không phải là đau buồn mà là nước mắt của hạnh phúc.

Nhìn cả hai lúc này, Tần Nhiễm há hốc mồm kinh ngạc. Nàng quay sang Siren rồi chỉ tay về phía bọn họ như muốn oán trách hắn rằng tại sao không nói rõ thân phận của nàng ta cho nàng.

Lúc này Siren chỉ biết nhún vai cười khổ. Ngay từ đầu, sư phụ đã không cho hắn lên tiếng. Tiếp sau đó, hắn lại càng không có cơ hội để nói với nàng. Bây giờ có oán trách hắn cũng vô dụng mà thôi.

“Đừng tưởng nói vài lời đường mật là ta có thể dễ dàng tha thứ cho ông. Nói mau, rốt cuộc ả hồ ly tinh đó có điểm gì hơn ta mà khiến ông phản bội lại lời thề năm xưa?”

Tâm tình đã tốt hơn trước rất nhiều nhưng không thể khiến Aria nguôi giận được.

“Chuyện này cháu có thể giải thích với bà.”

Tần Nhiễm lúc này lên tiếng để giải vây cho Tần Hạc, dù sao chuyện hiểu lầm này một phần cũng do nàng mà ra.

Sau khi cẩn thận nghe Tần Nhiễm giải thích, Aria cũng đã giải tỏa được uất ức trong lòng của mình. Bây giờ nàng chỉ cảm thấy bản thân có chút lỗ mãng vì chưa kịp hỏi đầu đuôi mọi chuyện đã ra tay rồi. Cũng may là bà vẫn không nỡ xuống tay, nếu không thì đến lúc đó ân hận cũng đã muộn rồi.

“Cảm ơn mọi người đã giúp cho chúng ta có cơ hội trùng phùng ngày hôm nay.”

Aira biết quy định của tiên tộc nghiêm ngặt đến mức nào, nếu không phải nhờ dòng máu Tiên Vương trong người Tần Nhiễm và quyền uy của hai đại yêu đây thì có lẽ đến hết kiếp, Tần Hạc cũng không thể bước chân vào lại nơi này.

“Em dâu không cần khách khí, đều là người một nhà cả.”

Mặc dù đã xác định rõ ràng quan hệ của mình nhưng bị trêu đùa như vậy cũng khiến cả hai cảm thấy ngại ngùng không thôi.

“Bà Aria, tại sao dáng vẻ bây giờ của bà lại như thế này?”

Đây là điều mà Tần Nhiễm vô cùng băn khoăn. Phải biết rằng, nàng bị nhầm lẫn cũng chính bởi vì điều này.

“Đây vốn là hình dạng thật của ta.”

Tiên tộc ở mỗi độ tuổi nhất định sẽ phát triển hình dạng bên ngoài của mình. Nhưng Aria cho dù trải qua bao nhiêu năm tháng cũng vẫn giữ dáng vẻ của một đứa trẻ. Cho dù nàng nghiên cứu bao nhiêu năm nay nhưng vẫn không thể tìm ra nguyên nhân khiến nàng trở thành như vậy. Hình dáng bên trong ảnh là do khi gặp Tần Hạc, nàng cùng hắn tu tiên và học được một môn đạo thuật mà biến thành.

“Đó là do Minh Tiên Nhãn mà ngươi sở hữu.”

“Đại ca, người thực sự biết nguyên nhân khiến nàng ấy trở thành như vậy sao?”

Tần Hạc vội vàng nắm lấy vai Sư Đần hỏi. Việc có một đạo lữ trẻ trung là điều ai ai cũng muốn nhưng giống như Aria lại là một vấn đề khác. Thử nghĩ mà xem, nếu như bọn họ ở bên ngoài tình tứ một chút, ông ta không bị bắt lại mới là lạ.

“Ta cũng chỉ nghe một vị bằng hữu kể lại mà thôi. Nàng ta nói, Minh Tiên Nhãn một khi thức tỉnh thì người đó sẽ mãi giữ dáng vẻ lúc đó.”

“Vậy huynh có nhớ làm thế nào để giải quyết hay không?”

Không chỉ Tần Hạc mà ngay cả Aria cũng vô cùng mong chờ. Hình dạng bé nhỏ này của nàng quả thực đã khiến nàng chịu không ít rắc rối.

“Chỉ khi đạt đến Thần Cảnh, hình thành thần thể thì mới có thể tự nặn lại cơ thể của chính mình.”

Câu nói này của Sư Đần khiến cho Tần Hạc và Aria lập tức suy sụp. Linh khí ở nhân giới vô cùng hạn hẹp, muốn tu luyện đến Tiên Nhân Cảnh cũng là điều không tưởng chứ đừng nói đến Thần Cảnh.

“Chuyện này ta cũng chỉ nghe kể lại mà thôi. Nhưng các ngươi có thể thử đến tìm vị bằng hữu kia cả ta, biết đâu nàng ta lại có biện pháp khác thì sao?”

Sư Đần vỗ vai Tần Hạc an ủi. Mặc dù nó có thể giúp Aira thăng lên Thần Cảnh nhưng như vậy sẽ vi phạm vào điều cấm kỵ. Đến lúc đó, cho dù trả bằng tính mạng của nó e rằng cũng không đủ.

“Không biết vị tiền bối kia là cao nhân nơi nào, ta nhất định sẽ đến tận nơi bái phỏng.”

Mặc dù chỉ có một chút hy vọng nhưng Aria không thể bỏ lỡ được. Cho dù là núi đao biển lửa, để có thể ở bên cạnh Tần Hạc, nàng quyết không từ.

“Nếu ngươi gặp nàng ta thì e rằng phải nhờ tiểu Nhiễm ra tay mới được.”

Sư Đần thở dài. Hiện giờ Thanh U đang làm cây liễu trong vườn của chủ nhân, chỉ có cách dụ chủ nhân đi nơi khác thì mới có thể khiến nàng hiện thân được.

“Con?”

“Đúng vậy!”

Sư Đần gật đầu khẳng định. Lúc này, hắn lại ghé vào tai Tần Nhiễm thì thầm. Khi nghe xong, Tần Nhiễm tỏ vẻ lúng túng nói.

“Ông cả chắc như vậy sẽ có thể dụ công tử ra được chứ? Nếu như bị phát hiện, Ngọc tỷ tỷ nhất định sẽ giận cháu mất.”

“Tuyệt đối không có vấn đề.”

Sư Đần tự tin đáp. Trên đời này, thứ có thể hấp dẫn công tử lúc này chỉ có nữ nhân kia mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment