Đạo Hữu... Mua Đất Không?

Chương 74 - Nữ Nhân Cứng Đầu

Trong một căn phòng xa hoa có mười sáu người đang ngồi hai bên một cái bàn dài. Ở vị trí chủ tọa lúc này, một người đàn ông khuôn mặt nghiêm nghị, ánh mắt sáng quắc, bộ râu dài được chăm sóc kỹ lưỡng càng làm tăng thêm vẻ oai phong của ông. Ông ta đưa ánh mắt nhìn những người trong phòng một lượt rồi mới bắt đầu lên tiếng.

“Các vị, sự kiện lần này ở Tân Kỳ, hẳn các vị cũng đều đã nắm rõ. Lần này các đại môn phái chúng ta tụ họp ở đây cũng là để quyết định xem liệu có nên đưa Tân Kỳ trở thành thành phố cấp cao hay không?”

“Minh chủ, chuyện này ta kiên quyết phản đối!”

“Đúng vậy, ta đồng ý với Hồ chưởng môn. Không phải chỉ là xuất hiện thêm hai Hóa Thần Cảnh thôi hay sao? Các đại môn phái ở đây cũng đều có ít nhất vài Hóa Thần Cảnh tọa trấn. Bọn họ lấy tư cách gì để được chúng ta công nhận?”

Lời nói của người đàn ông kia lập tức bị mọi người đồng loạt phản đối. Vô Tận đại lục được chia làm ba cấp thành phố từ thấp đến cao. Nếu muốn được công nhận thành thành phố cao, ở thành phố đó bắt buộc phải có ít nhất năm đại môn phái hoặc đại gia tộc. Ngoài ra, thành phố đó cũng phải có không ít hơn mười cao thủ Hóa Thần Cảnh tọa trấn. Chưa kể đến Tân Kỳ không hội đủ những điều kiện trên thì việc một thành phố cấp thấp bỗng dưng trở thành cấp cao là điều chưa từng xảy ra.

“Nếu các ngươi chỉ suy nghĩ như vậy thì quả thật quá ngu ngốc rồi.”

Người đàn ông kia thở dài nói. Ông ta biết đề nghị của mình một khi nói ra thì sẽ có rất nhiều người phản đối. Việc xuất hiện thêm một thành phố cấp cao sẽ khiến cho tài nguyên và quyền lực của những nơi khác bị ít đi. Đám người chỉ biết nghĩ đến bản thân này làm sao có thể nguyện ý giao lợi ích của mình ra được kia chứ?

“Khinh minh chủ, ngươi nói như vậy là có ý gì? Bọn ta xem trọng gọi ông một tiếng minh chủ nhưng không có nghĩa ông có quyền xúc phạm chúng ta như vậy?”

Ở đây đều là nhân vật cao cao tại thượng, bọn họ làm sao có thể chịu bị sỉ nhục như vậy được? Nếu câu nói này phát ra từ miệng của người khác, bọn họ không ngại cho kẻ đó có cơ hội đầu thai kiếp khác.

“Hy vọng sau khi nghe xong chuyện này, các ngươi sẽ bớt cứng đầu hơn.”

Biết tiếp tục đôi co cũng chẳng thể nào khuyên giải được đám cứng đầu này, người đàn ông kia liền xoay người về phía cửa. Lúc này, Tương Khuê Tông cũng từ từ bước vào. Ông ta cẩn thận hành lễ với tất cả mọi người có mặt trong căn phòng này.

“Vãn bối Tương Khuê Tông của Thanh Phong Môn, xin chào các vị tiền bối.”

“Tương đạo hữu, mời ngươi tường thuật lại tất cả mọi chuyện xảy ra lúc đó cho mọi người ở đây cùng nghe.”

Lần trước khi xảy ra chuyện ở lôi đài, Tương Khuê Tông sớm đã giả vờ bất tỉnh nên đã may mắn thoát khỏi uy áp của Thuần công tử. Chính vì vậy mà ông ta đã chứng kiến mọi chuyện từ đầu đến cuối. Có lệnh của minh chủ, ông ta cẩn thận kể lại chi tiết toàn bộ sự việc xảy ra lúc đó.

“Ma nhân lại xuất hiện?”

“Tiên Nhân Cảnh xuống hạ giới?”

“Nam nhân bình thường dùng hai chiêu đã đoạt được mạng của Tiên Nhân Cảnh?”

“Ngươi có biết hậu quả khi dám bịa chuyện trước mặt bọn ta là gì không?.”

Ma nhân đã đã mất tích vài trăm năm nay lại bỗng dưng xuất hiện, hơn nữa dường như bọn chúng vẫn còn tham vọng chiếm lĩnh đại lục này. Điều đáng kinh ngạc hơn chính là ma nhân lại là đầy tớ do tiên nhân sai khiến. Hai điều này mặc dù khó tin nhưng chuyện đó vẫn có thể xảy ra. Duy nhất việc một người bình thường không có một chút tu vi lại dùng một cái liềm chém chết Tiên Nhân Cảnh, điều này khiến cho tất cả cảm thấy vô cùng hoang đường.

“Bẩm các vị tiền bối, vãn bối không dám bịa chuyện. Nếu các vị không tin, có thể đến tận nơi để kiểm chứng.”

Đứng trước áp lực của rất nhiều người ở đây, Tương Khuê Tông lập tức run sợ. Có cho mười lá gan, ông ta cũng không dám có nửa lời dối trá.

“Các ngươi cũng đừng làm khó hắn nữa. Ta nghĩ người kia chắc chắn là một vị đại lão nào đó đang muốn lịch luyện phàm trần mà thôi. Hơn nữa ta tin Hùng trưởng môn sẽ có nhìn nhận khách quan trong chuyện này.”

Khinh minh chủ nhìn về phía một lão nhân râu tóc bạc trắng, hàng chân mày của ông dài và rậm đến nỗi che khuất đi đôi mắt của bản thân. Khi được nhắc đến, ông ta lập tức gật đầu tán đồng.

“Chuyện này ta hoàn toàn tin tưởng vào lời nói của Khinh minh chủ. Dù sao tên đồ đệ kia của ta cũng đã tự phế võ công và kinh mạch bị tổn hại nặng nề. Nếu không có cao nhân trợ giúp thì cả đời này cũng khó bước vào Nguyên Anh Cảnh chứ đừng nói đến Hóa Thần Cảnh.”

Chuyện đồ đệ trước kia của lão già này, tất cả mọi người đều biết ít nhiều. Lúc này, tất cả đều tin rằng ở Tân Kỳ thực sự có cao nhân xuất hiện.

“Ta biết các ngươi đang nghĩ gì trong đầu nhưng ta khuyên các ngươi vẫn nên kiềm chế tham vọng của mình lại.”

Lời nhắc nhở của Khinh minh chủ không phải là nói suông. Ai cũng biết những người lịch luyện phàm trần chỉ thích yên ổn, nếu như có quá nhiều người quấy rầy, đến lúc đó không những thu được lợi ích gì lại khiến cho vị cao nhân đó nổi điên lên. Đến lúc đó e rằng tông môn của bọn họ cũng bị dỡ đi mất.

Nhưng nguy hiểm cũng có cái giá của nó. Nếu như có được hảo cảm của vị cao nhân đó, bọn họ chắc chắn sẽ một bước lên mây. Lúc này, tất cả đều đang âm thầm suy tính xem, liệu có nên tranh thủ thời cơ để ra tay tiếp cận vị cao nhân kia trước hay không.

“Vậy bây giờ các ngươi có còn phản đối đề nghị của ta nữa hay không?”

“Tất nhiên là không rồi. Khinh minh chủ đã mở lời thì chúng ta làm sao có thể phản đối được kia chứ?”

Đúng vậy. Ngay từ đầu ta đã tin tưởng vào quyết định của ngài rồi.”

Đám người kia lập tức vui vẻ đồng tình, miệng cũng không ngừng tung hô “Khinh minh chủ anh minh”. Điều này khiến cho ông cảm thấy khinh bỉ. Đám người này nếu như không đưa ra được lợi ích lớn hơn thì còn lâu bọn họ mới chịu bỏ lợi ích của mình xuống.

“Bây giờ, chúng ta sẽ quyết định xem, ai sẽ cùng ta đến Tân Kỳ để hoàn thành nghi thức thăng cấp này.”

Câu nói lần này của Khinh minh chủ lại khiến tất cả thêm một phen nhốn nháo. Để hoàn thành nghi thức thăng cấp, ngoài có sự xuất hiện của minh chủ hiệp hội tu tiên giả ra còn phải có sự chứng giám của năm người đại diện đến từ các đại tông môn và đại gia tộc. Đây chính là cơ hội hiếm có để có thể gặp gỡ và kết giao với vị cao nhân kia. Chính vì vậy mà không một ai muốn bỏ qua cơ hội này cả.

Đúng lúc này, một âm thanh ngọt ngào lại vang lên đánh tan sự ồn ào kia.

“Chuyến đi này, ta nhất định phải có một phần.”

Tất cả đều kinh ngạc nhìn về phía cô gái xinh đẹp ngồi yên lặng từ đầu đến giờ. Không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của bọn họ, nàng ta lại nhẹ nhàng vén lọn tóc mai của mình lên. Chỉ một động tác nhỏ thôi cũng đủ khiến nhiều người ở đây trở nên xao xuyến.

“Ta có nghe nhầm hay không đây? Một trạch nữ như Linh chưởng môn đây lại có hứng thú tham gia mấy chuyện này hay sao?”

Một cô gái khác nhan sắc không hề kém cạnh bước đến gần nàng ta lên tiếng chế giễu. Người này chính là tông chủ của Sắc Vi Tông, Dục Vi Hi. Vốn trước kia nàng ta chính là nữ thần của giới tu tiên giả, chỉ cần một cái nhấc tay nhấc chân cũng đủ khiến đàn ông nguyện ý quỳ gối dưới chân nàng. Nhưng kể từ khi Linh Ấu Cầm xuất hiện, nàng đã chiếm được sự ưu ái của rất nhiều người. Thậm chí có rất nhiều lần, Dục Vi Hi bị đem ra so sánh là thua kém hơn so với Linh Ấu Cầm. Chính vì điều này mà nàng ta ghét cay ghét đắng Linh Ấu Cầm.

“Chuyện nghi lễ, ta sẽ không tham gia, vị cao nhân kia ta cũng không quan tâm đến. Nhưng có một người ta nhất định phải đưa về Thanh Phong Môn.”

Không hề để tâm đến những lời giễu cợt của Dục Vi Hi, Linh Ấu Cầm vẫn điềm nhiên nói.

“Ha ha, bị người ta từ chối nhiều lần như vậy, bây giờ Linh chưởng môn vẫn còn mặt mũi để mời người ta gia nhập Thanh Phong Môn của ngươi hay sao? Ta nghĩ có khi nàng ta sẽ hứng thú với Sắc Vi Tông của ta hơn đấy.”

Dục Vi Hi che miệng cười lớn. Là một đối thủ tự phong của Linh Ấu Cầm, bất cứ hành động nào của nàng hay Thanh Phong Môn, nàng ta đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Việc Thanh Phong Môn hết lần này đến lần khác đem lễ vật đến mời đại tiểu thư của Ngọc gia gia nhập Thanh Phong Môn nhưng bị từ chối, nàng ta sao có thể không biết được kia chứ? Có thể khiến Linh Ấu Cầm mất mặt như vậy, điều này khiến cho Dục Vi Hi vô cùng sảng khoái.

“Nàng ta định sẵn đã là người của Thanh Phong Môn rồi. Nếu ngươi dám có ý đồ với nàng, ta nhất định sẽ khiến Sắc Vi Tông của ngươi phải trả giá.”

Linh Ấu Cầm lạnh lùng nói.

Câu nói này đã hoàn toàn chọc giận Dục Vi Hi. Linh Khí trên người nàng ta bắt đầu tỏa ra ngoài, sẵn sàng xuất chiêu với Linh Ấu Cầm bất cứ lúc nào.

“Đủ rồi! Đây không phải là nơi để các ngươi đánh nhau!”

Khinh minh chủ tức giận quát lớn. Linh khí của ông ta nhanh chóng bao trùm cả căn phòng khiến cho tất cả cảm thấy e dè. Dục Vi Hi cũng ngay lập tức thu lại linh khí của mình.

“Ta sẽ quyết định ai là người đến Tân Kỳ, các vị không có ý kiến gì chứ?”

Khinh minh chủ đưa mắt nhìn khắp xung quanh. Mặc dù bình thường, ông ta vô cùng hiền hòa nhưng một khi đã tức giận thì chắc chắn sẽ ra tay không nương tình. Lúc này, tất cả đều không dám làm trái lời của ông. Dù sao ở đây, ông ta cũng là người có tu vi cao nhất.

Tất cả mọi người đều sợ hãi trước khí thế của Khinh minh chủ, nhưng Linh Ấu Cầm thì không. Nàng vẫn vô cùng cương quyết nói.

“Dù sao thì chuyện này nhất định phải có sự tham gia của ta.”

Đến giờ phút này, tất cả đều phải đầu hàng trước sự cứng đầu của Linh Ấu Cầm. Nếu bọn họ không đồng ý, nàng ta chắc chắn sẽ lật tung mọi thứ lên mất.

Bình Luận (0)
Comment