An Ngữ khống chế pháp bảo phi hành, nhìn xuống đại dương mênh mông phía dưới.
Hai ngày nay nàng vừa nhận được một tin tức mới, Thiếu gia cũng mất tích, nếu không phải tạm thời không có nguy hiểm gì, thì có trời mới biết Lục gia sẽ còn phái bao nhiêu người nữa đi tìm.
Bọn họ nghi ngờ rằng sự mất tích của Thiếu gia có liên quan đến việc Đông Phương Tiểu thư mất tích.
Hoặc là nói hai người đều đang ở cùng một chỗ.
Mà cái chỗ kia bọn họ cũng đã tra ra được.
Là bên trong một Linh thú khổng lồ, Côn.
“Không cảm giác được gì sao?” An Ngữ hỏi hai vị chuyên cảm tri* bên cạnh.
( *cảm tri: nhận biết, sự nhận biết (sự vật khách quan thông qua giác quan phản ánh trực tiếp vào trí não con người). )
Là hai cô gái nhỏ tuổi, một cặp chị em sinh đôi.
Hai người này tách ra thì không có gì đặc biệt, nhưng liên thủ với nhau thì trực giác sẽ trở nên cực kì nhạy bén, thủ đoạn ẩn nấp bình thường hoàn toàn không thể che mắt các nàng.
À, thực ra còn thiếu một người nữa, ba đứa là sinh ba, chỉ là đứa nhỏ nhất kia hôm nay lại phát sốt, đang phải điều trị.
Đứa lớn nhất gọi là Hoa Quý, đứa thứ hai gọi là Vũ Quý, đứa út gọi là Tuyết Quý.
Hoa Quý lắc đầu nói:
“Không có, lại nói, Thiếu gia hẳn là sẽ không có chuyện gì đâu?”
Trên thực tế, cả ba nàng đều chưa từng thấy qua Lục Thiếu gia bao giờ, nhưng thường xuyên nghe nói về danh tiếng của Lục Thiếu gia.
Các nàng cũng không chán ghét gì người này, dù sao các nàng cũng không ngốc, nghe được nhiều nhất, chính là việc thiếu gia thường thích làm vài chuyện mất mặt.
Nhưng chưa từng nghe nói Thiếu gia ngược đãi thuộc hạ, càng không có những chuyện như cường thế bắt nạt trêu ghẹo con gái nhà lành.
Ngẫm lại Thiếu gia ngoại trừ tâm trí chưa đủ thành thục, tư chất tu luyện không cao, thật ra cũng rất tốt.
An Ngữ lắc đầu:
“Không biết nữa, nhưng nghe nói nếu như Thiếu gia có việc gì nguy hiểm đến tính mạng, thì ba vị Trưởng lão trong tộc sẽ lập tức cảm nhận được.
Nếu chuyện này thực sự xảy ra, đại khái cũng sẽ không cần chúng ta đi tìm.”
Vũ Quý cảm nhận xung quanh, hiếu kỳ nói:
“An Ngữ, ngươi đã gặp Thiếu gia rồi, ngươi cảm thấy Thiếu gia là người như thế nào?”
An Ngữ suy ngẫm trong lòng, sau đó nói:
“Ừm, cảm giác như vẫn còn là con nít.”
Hoa Quý và Vũ Quý gật gật đầu, quả là như vậy, Thiếu gia mới có 20 tuổi, quả thực vẫn còn là con nít.
Ngay khi Hoa Quý còn muốn nói gì đó, nàng đột nhiên quay đầu nhìn về phía bên trái.
Sau đó, Hoa Quý và Vũ Quý đồng thanh nói:
“An Ngữ, bên trái, nhanh.”
An Ngữ không chần chừ, lập tức chuyển hướng, sau đó nói:
“Tất cả nâng cao cảnh giác, lập tức hỗ trợ nếu cần thiết.”
Lúc này không người nào dám lơ là, hai ngày đã trôi qua, cuối cùng cũng tìm được manh mối.
Rất nhanh sau đó An Ngữ liền nhìn thấy một con Côn vô cùng to lớn, nhưng nó hoàn toàn không nhúc nhích, trôi nổi trên mặt nước, nhìn qua có chút đáng ngờ.
“Nó làm sao thế?” An Ngữ nghi hoặc nói, từng chút xích tới gần.
Lúc nàng tiếp cận Côn, đột nhiên nghe thấy âm thanh đại đạo.
Không chỉ riêng nàng, tất cả mọi người đều nghe được.
Tiếp đó càng nàng nhìn thấy bên trên Côn xuất hiện hai bóng người, hai người này ngồi ở đó, nhìn giống như đang đánh cờ.
Mà theo từng lần đặt cờ xuống của bọn hắn, âm thanh đại đạo cũng từng tiếng từng tiếng vang lên, tạo nên một loại đạo uẩn khiến cho người ta bỗng nhiên có cảm giác thông suốt.
“Này là?” An Ngữ khó tin thốt lên.
Ngay sau đó nàng lập tức ra lệnh:
“Gọi mọi người tới đây.”
Đây thực sự là chuyện không thể tưởng tượng nổi, tu vi của An Ngữ không cao, nhưng nàng có thể nhìn ra chuyện này phi thường đến mức nào.
Nếu như Thiếu gia bọn họ và Đông Phương Tiểu thư vì chuyện này mà mất tích...
Như vậy khả năng là đã gặp được kỳ ngộ.
Nhưng kể cả có là kỳ ngộ thì điều kiện tiên quyết vẫn là sự bình an vô sự của hai người họ, cho nên vẫn cần toàn lực cứu người về.
Mà ngay lúc này, một trong hai người kia đặt quân cờ trên tay xuống, thở dài nói:
“Ta thua, vốn nghĩ rằng bản thân có thể thắng.”
Trên đạo sơn, Lục Thủy nhìn Mặc Vân Tử, ban đầu không nói gì.
Hắn ở chỗ này đánh cờ đại khái đã ba ngày rồi, mà thứ bọn hắn đánh thật ra chính là đạo.
Cho nên, Mặc Vân Tử chắc chắn sẽ thua.
Lục Thủy là đã nương tay rồi, tuân theo quy tắc mà không lạng lách phá luật chơi theo ý mình, cũng không xa rời hay phản lại đạo, hắn hoàn toàn chỉ dựa theo lý giải thô thiển của mình về đạo mà hạ cờ.
Đối với Mặc Vân Tử mà nói, trận này thắng thua công bằng, cũng thể hiện sự tôn trọng của hắn dành cho Mặc Vân Tử.
Mặc Vân Tử đứng dậy, hắn nhìn đạo sơn đã bị móc sạch, cảm khái nói:
“Qua không biết bao nhiêu năm, ngươi là người thứ hai đã nương tay rồi mà vẫn thắng ta.”
Mặc Vân Tử mặc dù chỉ là một sợi tàn hồn, nhưng hắn cũng không phải vì già mà hồ đồ.
Đối phương chơi quá theo quy củ, mà nhìn theo hành động trước đó của hắn thì rõ ràng không phải loại người này.
Lục Thủy ngược lại hơi bất ngờ, Mặc Vân Tử không phải là dạng mà người bình thường có thể đánh bại, mà lại còn nương tay thì...:
“Người đầu tiên là ai?”
Mặc Vân Tử không trả lời vấn đề này, hắn nói với Lục Thủy:
“Nếu ngươi đã không cần cái đạo tàng này, vậy thì giao đứa nhỏ này cho ngươi đi.
Nó sẽ nguyện ý.”
Cuối cùng, Mặc Vân Tử thoải mái nói:
“Mặc dù ngươi không kế thừa đạo tàng của ta, nhưng đạo của ta chung quy cũng đã tồn tại bên trong một niệm kia của ngươi, huống hồ, người có thể kế thừa đạo tàng của ta cũng không phải là ít.”
Mặc Vân Tử nhìn ba đạo liên kết sáng lên, hơi xúc động nói:
“Thiên kiêu đương thời thì vô số, thời đại của chúng ta trước kia cũng không thua kém bao nhiêu.”
Mặc Vân Tử có thể nhìn ra được, ở trên đạo sơn, số người có thể lĩnh ngộ đạo tàng của hắn không chỉ có ba người, chỉ là hai trong số đó là cố ý không cần.
Mỗi người đều có ý nghĩ của riêng mình.
Lúc này, Mặc Vân Tử biến mất ngay tại chỗ, hắn ở nơi này vốn là để chờ người hữu duyên, mặc dù người hữu duyên thì chưa chờ được, nhưng lại chờ được một vị thiên kiêu tuyệt thế.
Thật may mắn.
“Lão phu còn một vấn đề cuối cùng, tiểu hữu nếu đã không cần đạo tàng, vậy vì sao còn đi lên đỉnh núi?” Mặc Vân Tử biết đối phương là đột nhiên đi lên, cho nên có chút tò mò.
Lục Thủy mỉm cười:
“Thiên cơ, không thể nói.”
Mặc Vân Tử nhìn Tử Lung Mộc đặt trong tay Lục Thủy, đột nhiên cười ha hả:
“Thì ra là vậy, thì ra là vậy à.”
Cuối cùng, Mặc Vân Tử biến mất không còn tung tích.
Thời điểm rời đi lại cao hứng ngoài ý muốn.
Lục Thủy thuận tay thu Tử Lung Mộc vào, phòng ngừa bất trắc.
Ngoại trừ Mặc Vân Tử, nhưng người khác khẳng định không nhìn thấy động tác của hắn.
Về phần Mặc Vân Tử, nhìn thấy thì nhìn thấy, dù sao người cũng đã không còn.
Mặc Vân Tử đã biến mất, nhưng rất nhiều người đều không biết chuyện này, bọn họ vẫn đang ở yên bên trong đạo tàng.
Kiều Càn nhìn đỉnh núi, hắn biết rõ chuyện vừa xảy ra nhưng cũng không chạy đi kế thừa đạo tàng, thứ này không thuộc về hắn, hắn không cần.
Hắn hiểu rõ mình nên lấy hay bỏ.
Kiếm Khởi đang đi trên đường xuống núi, hắn tu kiếm, truyền thừa không thích hợp với hắn.
Về phần tại sao Lưu Hỏa lại muốn đi lên, hắn không hiểu, cũng không có ai hiểu.
Mặc Vân Tử đến cuối cùng cũng không hiểu được, không một ai có thể hiểu.
Chỉ là vừa mới xuống núi, quả đào của khỉ nhỏ liền rớt xuống đất, sau đó bắt đầu lăn xuống phía dưới.
Kiếm Khởi bất đắc dĩ tăng tốc đuổi theo.
Kiều Càn vốn đã định rời đi, nhưng đột nhiên thấy một quả đào lăn đến chỗ chân hắn.
Tiếp đó có một người từ trên núi chạy xuống.
‘Kiếm Khởi của Kiếm Nhất Phong?’ Kiều Càn kinh ngạc.
Hắn cũng không để ý nhiều, bản thân nhận ra đối phương, nhưng đối phương chắc chắn không biết mình là ai.
Kiều Càn cúi người nhặt quả đào lên, rồi đưa cho khỉ nhỏ trên vai Kiếm Khởi.
Kiếm Khởi thật ra cũng rất bất ngờ, không nghĩ tới ngoài mình ra vẫn còn có người tỉnh dậy, không tiếp tục tu luyện ở trong đạo tàng.
“Đa tạ.” Kiếm Khởi mở miệng cảm ơn.
Kiều Càn gật gật đầu, Kiếm Khởi là thiên kiêu, hắn lại chỉ là phế vật, đối với hắn bây giờ mà nói Kiếm Khởi chính là sự tồn tại xa vời không thể chạm tới.
Lúc hai người Kiều Càn, Kiếm Khởi muốn tiếp tục đi xuống núi thì lại đột nhiên phát hiện Lưu Hỏa cũng bắt đầu đi xuống.
Mà điều khiến cho hai người ngạc nhiên chính là, Lưu Hỏa giống như đang đi về phía bọn hắn.
Cả hai đều giật mình.
------
Dịch: MB_Boss