Lưu Hỏa đi xuống, tiến về phía bọn hắn khiến cho Kiếm Khởi cảm thấy hơi ngoài ý muốn, nhưng cũng có chút chờ mong.
Có thể được tận mắt gặp người như vậy, thật sự cao hứng.
Kiều Càn không giống Kiếm Khởi, hắn muốn rời đi, nhưng bây giờ mà rời đi khả năng cao sẽ khiến cho Kiếm Khởi nghi ngờ, mình rời đi đột ngột như vậy đương nhiên sẽ làm cho người ta cảm thấy bản thân đang trốn tránh Lưu Hỏa.
Hơn nữa hành động như thế cũng không phù hợp với tác phong của thiếu gia phế vật mới này của Kiều gia.
Hắn hẳn là nên ở lại, sau đó khi trở về thì khoe khoang với những người kia, đây mới là chuyện hắn nên làm.
Do dự một chút, hắn quyết định cúi đầu không nhìn Lưu Hỏa.
Có một vài người, có thể không nhìn thẳng thì không nhìn thẳng.
Biết về họ càng ít càng an toàn.
Nhưng trong lòng của hắn vẫn mong muốn có thể trực tiếp gặp mặt người này một lần.
Lưu Hỏa, thiên kiêu số một đương thời.
Có biết bao nhiêu người muốn được một lần gặp mặt hắn.
Lời đồn đại cũng chỉ là lời đồn, chắc chắn sẽ không hoàn toàn là thật.
Bất chợt, Kiều Càn cảm thấy làm rác rưởi trong gia tộc thật ra cũng khá nhẹ nhàng.
Khó trách Lục Thủy luôn một mực không bước ra khỏi cửa.
--- ---
Lục Thủy cầm Tử Lung Mộc đi, những thứ còn lại hắn đều không động vào, bàn cờ kia cũng vẫn giữ nguyên, đây là kết quả của toàn bộ quá trình đánh cờ của hắn và Mặc Vân Tử.
Lục Thủy không có ý định động vào, dù sao thì đạo của Mặc Vân Tử cũng được ghi lại ở nơi đây.
Tương lai nếu có người tới nơi này, có lẽ còn có thể tiếp tục kế thừa đạo truyền thừa hắn giấu ở đây.
Sau đó Lục Thủy xuống núi.
Về phần Lưu Hỏa giả kia, hắn không muốn để mắt tới.
Chẳng qua là khi hắn rời đi, một trận gió bỗng nổi lên, thổi qua người Lưu Hỏa giả.
Ngọn gió này mang theo Lưu Hỏa giả đã hóa thành bột phấn bay đi.
Trong quá trình xuống núi, Lục Thủy đã biết đứa nhóc mà Mặc Vân Tử để lại là cái gì, hắn cũng không từ chối, chủ yếu vì đây là ý nguyện của người khác, hắn không từ chối được.
Nhưng dù sao cũng không quan trọng.
Thông qua đứa nhóc này, hắn biết được một chuyện, có một số lượng lớn cao thủ đã vây quanh chỗ này.
Lục Thủy không để ý, những người này khả năng lớn là đến để tìm hắn và Đông Phương Trà Trà.
‘Nhưng phải chuẩn bị ra ngoài.’
Lục Thủy quyết định đi tìm Chân Võ Chân Linh trước, sau đó đưa đám người ở bên trong kia ra ngoài.
--- ---
‘Tới rồi.’ Kiếm Khởi thầm nghĩ trong lòng.
Hắn có thể nghe được tiếng bước chân, Lưu Hỏa rất nhanh sau đó đã xuất hiện trong tầm mắt hắn.
Kiều Càn cũng nghe thấy, nhưng vẫn cúi đầu, hắn thực sự không dám nhìn.
Thu liễm, thu liễm, giảm cảm giác tồn tại, giảm cảm giác tồn tại.
Hắn cảm thấy với khí phách kia của Lưu Hỏa, hẳn là sẽ không để ý đến hắn, càng không có khả năng đến gây chuyện với hắn.
Bóng người nhanh chóng xuất hiện, Kiếm Khởi dần dần thấy rõ người đang đi đến.
Khi hắn hoàn toàn nhìn rõ người đang đi xuống, thì liền ngây ngẩn cả người, nhưng sau đó cũng dần bình tĩnh trở lại.
Thật bất ngờ nha, nhưng mà cũng hợp lí.
Thảo nào.
Kiều Càn rất muốn nhìn, nhưng cuối cùng vẫn không dám nhìn, ngay lúc này hắn nghe được một giọng nói kinh ngạc vang lên:
“Kiều Dã?”
Giờ khắc này, Kiều Càn sững sờ, giọng nói quen thuộc này, như là tiếng sấm giữa trời quang ầm ầm gào thét trong đầu hắn, cảm giác như não không thể hoạt động được nữa rồi.
Hắn vô thức ngẩng đầu nhìn lên.
Đập vào mắt là một khuôn mặt quen thuộc.
Lục Thủy.
Kiều Càn không thể tin được, Lục Thủy lại là Lưu Hỏa?
Lưu Hỏa lại là Lục Thủy?
Thiên kiêu số một đương thời, người giết chết Hoa Tiên, chém chết Thái Dương Chi Tử, cùng thánh hiền đánh cờ, thiên kiêu đến mức có thể sánh cùng thánh thần, chính là Lục Thủy?
Ở trong mắt Kiều Càn, Lưu Hỏa nào chỉ giống như một truyền kỳ, hắn chính là một bộ truyền kỳ chân chính, thậm chí hai từ truyền kì này cũng không thể diễn tả hết được.
Nhưng hắn dù thế nào cũng chưa từng nghĩ đến, Lưu Hỏa lại chính là Lục Thủy.
Hắn biết Lục Thủy rất mạnh, rất đặc biệt.
Nhưng cũng không nghĩ tới lại đặc biệt đến như vậy, lớn mạnh đến như thế.
Lưu Hỏa chính là Lục Thủy, chuyện này, Lục gia có lẽ cùng không biết đâu?
Hắn, lại biết một chuyện không nên biết.
Nhưng không biết vì sao, trong lòng hắn bỗng cảm thấy nhẹ nhõm.
Nếu đối phương là Lục Thủy, đối với hắn mà nói ngược lại sẽ không có nguy hiểm gì, chỉ cần mình không làm gì ngu xuẩn, Lục Thủy cũng khinh thường phải động thủ với hắn.
Thế giới trong mắt Lục Thủy không giống trong mắt những người khác.
Người khác sẽ để tâm tới Khuynh Thiên Minh Thần Quyết của hắn, sẽ thăm dò hai kiện pháp bảo kia của hắn.
Nhưng Lục Thủy sẽ không.
Nếu như Lục Thủy thực sự muốn, thì hắn cũng nguyện ý dùng hai tay dâng lên.
Cuối cùng Kiều Càn cúi đầu nói:
“Là Kiều Càn.”
Lục Thủy cũng không để ý lắm, hắn chỉ là hơi cảm thấy ngạc nhiên.
Sau đó hắn quay đầu nhìn về phía Kiếm Khởi và con khỉ nhỏ kia.
Trạng thái khỉ nhỏ này nhìn có vẻ rất không tệ.
Thấy Lục Thủy nhìn qua, Kiếm Khởi cúi đầu cảm khích nói:
“Đa tạ Đông Phương đạo hữu.”
‘Đông Phương?’ Kiều Càn có chút bất ngờ, sau đó tự nhắc nhở mình về sau khi có người thì tốt nhất không nên trực tiếp gọi đối phương là Lục Thiếu gia.
Người này rốt cuộc có bao nhiêu cái danh tính giả chứ?
Kiếm Khởi không nói thẳng ra thân phận Lưu Hỏa của đối phương, nếu đối phương đã nói với hắn danh tự của mình là Đông Phương Hạo Nguyệt, vậy thì cứ gọi là Đông Phương Hạo Nguyệt đi.
Lục Thủy gật gật đầu, sau đó nhấc chân rời đi.
Lúc rời đi còn thuận miệng nói:
“Chuẩn bị xuống đi, người nơi này sắp được đưa ra ngoài rồi.”
Kiếm Khởi và Kiều Càn không nói gì, đạo tàng đã được đưa ra, nên giác ngộ thì cũng đã giác ngộ, nên lấy thì cũng đã lấy hết.
Đến lúc nên đi ra rồi.
Lục Thủy rời đi xong, Kiếm Khởi và Kiều Càn cũng lần lượt rời đi.
Một người đi tìm đồ ăn cho khỉ nhỏ, một người đi tụ họp với mấy người của Kiều gia.
--- ---
Rất nhanh sau đó Lục Thủy đã tìm được Chân Võ Chân Linh.
Chân Võ Chân Linh thấy Lục Thủy trở về, nhẹ nhàng thở phào, mặc dù biết là sẽ không có vấn đề gì, nhưng lại vẫn lo lắng sẽ có vấn đề xảy ra.
Thiếu gia tuy là rất rất lợi hại, nhưng chính vì lợi hại quá mức như thế, cho nên việc Thiếu gia làm đều không phải việc mà người bình thường sẽ làm.
Đều vô cùng nguy hiểm.
“Thiếu gia.” Chân Võ gọi một tiếng, nói:
“Trà Trà Tiểu thư còn đang lĩnh hội đạo tàng truyền thừa.”
Lục Thủy gật đầu:
“Vào xem.”
Chân Võ Chân Linh vẫn luôn canh giữ ở ngoài trận pháp, chủ yếu là để Hương Dụ bên trong yên tâm.
Cũng may mà không ai chạy đến chỗ này gây chuyện, nếu không đã phải đánh nhau vài trận rồi.
Sau đó Lục Thủy liền mang theo Chân Võ Chân Linh đi tới trung tâm trận pháp.
Hương Dụ lúc này đang ở gần trông nom Đông Phương Trà Trà.
Nàng nghe thấy động tĩnh, lập tức quay đầu nhìn sang, phát hiện là đám người Đông Phương Hạo Nguyệt trở về.
Mặc dù không có biểu hiện ra ngoài, nhưng Hương Dụ vẫn có chút lo lắng.
“Đông Phương Thiếu gia có thu hoạch được gì không?” Hương Dụ cúi đầu hỏi.
Lục Thủy gật gật đầu, nhưng không nói chi tiết, rồi nhìn sang Đông Phương Trà Trà nói:
“Ta vừa mới điều tra, truyền thừa kia lai lịch không rõ, cho nên ngươi đừng tùy tiện nói chuyện Đông Phương Tra Tra thu hoạch được truyền thừa ra ngoài.”
Đạo tàng truyền thừa là nhờ sự giác ngộ của cá nhân, cho nên hiểu cũng chỉ là hiểu được con đường đến đó, căn bản cũng không biết mình hiểu được cái gì cho đến tận sau này.
Loại chuyện này không phải ai cũng sẽ tin, cho nên nói ra ngoài ngược lại còn có thể mang đến nguy cơ không cần thiết.
Hương Dụ có chút bất ngờ, mặc dù không biết thực hư thế nào, nhưng vẫn gật đầu nói:
“Được, ta sẽ căn dặn Tiểu thư.”
“Còn nữa, sau khi rời khỏi đây các ngươi muốn đến Lục gia đúng không?” Lục Thủy hỏi.
Việc này Hương Dụ cũng không che giấu gì, lập tức gật đầu nói:
“Đúng thế.”
“Đến Lục gia, các ngươi nếu gặp được một cô gái nhỏ đi tới hỏi chuyện, ngươi nhớ kỹ là không cần mở miệng, cứ để Đông Phương Trà Trà nói là được.” Lục Thủy biểu tình nghiêm túc nói.
Hương Dụ hoàn toàn không hiểu, hơn nữa đối phương sao lại cho rằng sẽ có một cô gái nhỏ đến hỏi chuyện hai người họ chứ?
Nhưng nàng cũng chỉ có thể gật đầu đáp ứng:
“Được.”
Sau khi Hương Dụ đồng ý xong, Lục Thủy âm thầm vận dụng một sợi thiên địa chi lực, làm cho tia công đức bên trong Đông Phương Tra Tra mờ ảo hiện ra.
Làm xong những cái này, Lục Thủy ra lệnh cho đứa nhỏ kia.
Sau đó không gian bắt đầu lắc lư.
Một lực hút đột nhiên xuất hiện, như muốn cuốn tất cả mọi người lên không trung, rời khỏi nơi này.
Hương Dụ lập tức bắt lấy Đông Phương Trà Trà, sợ Tiểu thư nhà nàng bay đi mất.
Tiếp đó, khi nàng muốn quay sang nhìn xem mấy người Đông Phương Hạo Nguyệt bên cạnh có sao không, lại phát hiện bọn hắn đã biến đi đâu mất.
Bị cuốn đi rồi sao?
Hương Dụ không nghĩ nhiều nữa, nàng nên trông chừng tốt Tiểu thư nhà mình trước đã.
Lúc này Lục Thủy đã mang theo Chân Võ Chân Linh trốn đi.
Hắn không thể nào đi ra cùng lúc với Đông Phương Tra Tra được, đi ra cùng một lúc cũng có nghĩa là hắn sẽ phải cùng các nàng trở về Lục gia.
Mà nếu cùng trở về, thì Đông Phương Tra Tra sẽ không có cơ hội gặp được cơ duyên nữa.
Lục Thủy không nỡ.
-------
Dịch: MB_Boss