Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 102 - Chương 102: Mộ Tuyết Mỉm Cười Thiện Ý

Chương 102: Mộ Tuyết Mỉm Cười Thiện Ý Chương 102: Mộ Tuyết Mỉm Cười Thiện Ý

An Ngữ gọi không ít người tới, lúc này bọn hắn đang dùng tay giữ chặt thân thể con Côn kia.

Chủ yếu là do quá lớn, khó có thể vây khốn hoàn toàn.

Mà lúc bọn hắn còn đang bày trận pháp, Vũ Quý đột nhiên nói:

“Nó sắp tỉnh lại rồi.”

Lần này phần lớn người bắt đầu rút lui.

Sau khi người của Lục gia lùi về đằng sau một khoảng, con Côn quả nhiên bắt đầu chuyển động, nó giật giật cái đuôi, sóng lớn theo đó cuồn cuộn dâng lên.

Đến khi những người xung quanh không thể lùi lại được nữa, con Côn đột nhiên há miệng ra.

An Ngữ kinh hãi:

“Mau phòng ngự, cẩn thận nó công kích.”

Con Côn lớn như vậy, mặc dù không biết nó mạnh bao nhiêu, nhưng bọn hắn chắc chắn không thể chống cự được.

Cũng may trong số bọn hắn ở đây còn có một vài cường giả, tuy là đánh không lại nhưng cũng không phải không có chút năng lực đánh trả nào.

Chỉ là rất nhanh sau đó bọn hắn liền phát hiện con Côn này không phải là muốn công kích, mà là đang không ngừng nôn ra một đống người.

“Như vậy là kỳ ngộ đã kết thúc rồi?” An Ngữ suy đoán, sau đó nói với Hoa Quý và Vũ Quý:

“Cảm nhận thử xem có thể thấy được Đông Phương Tiểu thư và Thiếu gia, không, đừng đi tìm Thiếu gia, nhìn xem xem có Chân Võ và Chân Linh ở đó không.”

Hoa Quý và Vũ Quý chưa từng gặp qua Lục Thủy, có thể sẽ cảm nhận sai, về phần Đông Phương Trà Trà ít nhất còn có vài hàng mẫu mang khí tức của nàng.

Nhưng mà Lục Thủy thì không có

Cho nên cảm nhận Chân Võ Chân Linh là thích hợp nhất.

Theo số người liên tục bay ra tăng lên, xung quanh bắt đầu dần loạn lên.

Còn có một vài người vẫn đặt ánh mắt ở trên thân con Côn to lớn kia, phải biết rằng nếu đoạt được nó, thì sẽ có thể đoạt được càng nhiều thứ hơn.

Nhưng người của Lục gia cũng không có ý định này, mục đích của bọn hắn chỉ là tìm người.

Tuyệt đối sẽ không đi kiếm thêm phiền phức cho mình.

Bây giờ quan trọng nhất là tìm được Đại Thiếu gia của Lục gia.

Việc gì cũng không quan trọng bằng việc này.

Khi số người đi ra ít dần đi, Hoa Quý bỗng lên tiếng:

“Hình như có khí tức của Đông Phương Tiểu thư.”

“Vị trí.” An Ngữ lập tức hỏi.

Sau khi có được vị trí rồi, nàng lập tức phái người tới đó, rồi lại tiếp tục chờ đợi.

Đông Phương Trà Trà đã không có việc gì, vậy Thiếu gia của bọn họ hẳn là cũng không có việc gì.

Chỉ là đợi một lúc lâu sau, đến tận khi Côn ngậm miệng lại, An Ngữ cũng không đợi được tin tức gì từ Hoa Quý và Vũ Quý.

Lúc này con Côn kia đã lật mình lại, cuối cùng biến mất trong nước, con Côn to như vậy, một người bình thường căn bản không thể ngăn cản được.

Côn muốn đi, ở đây không có người nào có đủ năng lực để giữ nó lại.

Cho đến tận lúc Côn rời đi, Hoa Quý mới mở miệng nói:

“Không có, chúng ta đều đã cố, nhưng không cảm giác được gì.”

An Ngữ trầm mặc một lát, sau đó nói:

“Ta sẽ nói với Tộc trưởng.”

Lục Thủy không ở bên trong thân thể Côn, điều này cho thấy, khả năng là Thiếu gia không bị mất tích vì chuyện này.

Chờ thu xếp tốt cho Đông Phương Trà Trà và Hương Dụ xong, An Ngữ mới gọi điện thoại báo cáo cho Tộc trưởng.

Nhưng khiến cho An Ngữ kinh ngạc chính là, Tộc trưởng thế mà lại không thèm để ý gì:

“Không tìm thấy thì không cần tìm, trả đứa nhỏ của Đông Phương gia kia về là được rồi.”

An Ngữ đương nhiên không dám hỏi nhiều, lập tức đồng ý.

Chờ An Ngữ cúp điện thoại xong, Hoa Quý và Vũ Quý mới hỏi:

“Tộc trưởng nói thế nào?”

“Tộc trưởng nói không cần phải để ý đến.” An Ngữ hoang mang đáp.

Tộc trưởng cũng không thể mặc kệ sống chết của Thiếu gia như thế chứ?

Hoa Quý và Vũ Quý cũng rất kinh ngạc, đây là xảy ra chuyện gì rồi?

Lục Cổ đương nhiên sẽ không mặc kệ sống chết của chính con trai mình, chủ yếu là do hắn vừa mới nhận được điện báo của thằng con này.

Sau khi báo bình an xong, Lục Thủy liền nói tối này sẽ trở về, hắn định bơi qua biển về Lục gia.

Lục Cổ suýt chút nữa bóp nát điện thoại.

Hắn vậy mà dám để cho cha mẹ lo lắng lâu như vậy.

“Trở về để hắn đến Phong Sương Hà là được rồi.” Lục Cổ tức giận nói.

Đông Phương Lê Âm nhẹ nhàng thở ra:

“Không có việc gì là tốt rồi, nhưng chàng nói thử xem liệu con có phải cũng gặp được kỳ ngộ rồi không?

Theo như báo cáo của An Ngữ, nó đại khái cũng là đi ra từ bên trong thân thể của Côn mà.”

“Đợi đứa nhỏ kia của Đông Phương gia tới, hỏi nó một chút là được rồi, xem xem tình huống cụ thể bên trong là như thế nào.” Lục Cổ đáp..

Đông Phương Lê Âm gật gật đầu, sau đó cười nói:

“Chàng nói xem, lúc con bình an trở về rồi, ta có nên làm một bàn tiệc chúc mừng nó không?”

Lục Cổ nghiêm mặt lại, trả lời:

“Nên chứ, ta sẽ tự mình giám sát nó ăn.”

Đông Phương Lê Âm nhìn chồng mình cười cười không đáp.

Lục Cổ bị nhìn chằm chằm đến toàn thân khó chịu, cuối cùng nói:

“Hay là thôi đi, chuyện vui như vậy, để phòng bếp làm là được rồi, nàng không cần phải tự làm mình mệt mỏi như vậy.”

Đông Phương Lê Âm vẫn như vậy, cười cười không đáp nhìn Lục Cổ.

“...” Lục Cổ bị nhìn đến phát sợ, chỉ có thể gượng cười:

“Chuyện vui vẻ như vậy, là người một nhà đương nhiên phải cùng nhau ngồi ăn rồi.”

Lúc này, Đông Phương Lê Âm mới khẽ cười ra tiếng.

--- ---

Hôm nay Mộ Tuyết đi theo Nhị Trưởng lão trở về, lúc vừa mới về lại nghe nói Lục Thủy đã mất tích, liền giật nảy mình.

Nàng vốn định trực tiếp đi ra ngoài tìm, với năng lực của nàng, hẳn là rất nhanh sẽ có thể tìm được.

Nhưng còn chưa kịp hành động thì đã nghe nói Lục Thủy bình an vô sự rồi.

Lúc này Mộ Tuyết mới an tâm lại.

Trong hai ngày vừa qua, Nhị Trưởng lão đã mang theo nàng đi làm một vài thí nghiệm, có vẻ như đang nỗ lực dò xét nguyên nhân khiến tu vi của nàng hoàn toàn biến mất.

Thật ra cốt yếu không phải là do tác động bên ngoài, mà là do ý nguyện cá nhân.

Mộ Tuyết không cố ý giấu diếm, nhưng cũng không cố ý để lộ ra.

Cứ thuận theo tự nhiên là được rồi, bất kể Nhị Trưởng lão đã có suy đoán gì hay chưa thì nàng cũng không sợ.

Chuyện duy nhất cần lo lắng chính là mình có thể hay không sẽ sớm bị trả về.

Nhưng lúc trở về Nhị Trưởng lão cũng không nhắc tới vấn đề này, hẳn là sẽ không xảy ra vấn đề gì sớm.

“Đại Tiểu thư, nghe nói có một vị thiên kim của Đông Phương gia sắp đến, không biết là tới làm gì, cũng không biết liệu nàng ta có gây khó dễ gì cho người hay không?” Đinh Lương nói với Mộ Tuyết.

Dù sao thì trong mắt nàng, gần như tất cả mọi người đều có khả năng sẽ khi dễ Đại Tiểu thư nhà mình.

Mộ Tuyết khẽ lắc đầu.

Đông Phương Trà Trà, một đứa nhỏ rất, rất đặc biệt.

Cả đời đều chỉ gọi Lục Thủy bằng hai tiếng biểu đệ.

Sau đó Mộ Tuyết nhìn về phía Đinh Lương, nói:

“Giúp ta chuẩn bị một ít sữa chua.”

Đinh Lương hơi cảm thấy kỳ quái, Đại Tiểu thư nhà nàng có bao giờ uống sữa chua đâu?

Mộ Tuyết khẽ mỉm cười, nói:

“Là để mời Tiểu thư Đông Phương Trà Trà của chúng ta.”

Đinh Lương không hiểu, nhưng vẫn tuân mệnh đi chuẩn bị sữa chua.

--- ---

Tiểu trấn Thu Vân.

Đông Phương Trà Trà và Hương Dụ một đường đi về phía Lục gia.

An Ngữ đã đưa các nàng đến tiểu trấn Thu Vân, sau đó để các nàng tự đi lên.

Đông Phương Trà Trà cũng không có ý kiến gì.

Lúc này nàng đang cúi đầu, bẻ ngón tay, lẩm bẩm nói:

‘Phải lễ phép, nhìn thấy trưởng bối thì phải chào hỏi cẩn trọng, không thể như ở nhà mà không kiêng nể gì cả, không được tùy tiện gọi người khác là đệ đệ muội muội, không được nói đùa bừa bãi, không được nói chuyện lớn tiếng.’

Đông Phương Trà Trà cảm thấy muốn tìm Lục Thủy biểu đệ chơi một chút thôi mà cũng thật phiền phức, nhưng mà nàng vẫn muốn tìm Lục Thủy thỉnh giáo xem làm cách nào mới có thể muốn làm gì thì làm như vậy.

Đương nhiên, nàng vẫn phải nhớ kỹ những hạng mục công việc cần làm ở trên.

Nếu không thì sau này không thể đến chơi với Lục Thủy biểu đệ nữa.

Rất nhanh sau đó các nàng đã ra khỏi tiểu trấn Thu Vân, lúc này đang đi trên một con đường nhỏ.

Chỉ là vừa mới đi được nửa đường, Đông Phương Trà Trà và Hương Dụ đột nhiên ngừng lại, hai nàng nhìn thấy ở phía trước có một cô bé mặc áo khoác màu trắng đang đứng nhìn ngó hai nàng.

Đông Phương Trà Trà lập tức nhớ tới lời Đông Phương đệ đệ nói.

Cơ duyên tới rồi sao?

Nhị Trưởng lão ban đầu chỉ là xuống núi để tìm chút đồ vật, nhưng đột nhiên có một vệt ánh sáng hiện lên hấp dẫn lấy nàng.

Rất nhanh sau đó nàng liền phát hiện ánh sáng này là ở trên người một cô gái.

‘Đông Phương Trà Trà của Đông Phương gia à? Lớn như vậy rồi sao?’

Nhị Trưởng lão đương nhiên nhận ra Đông Phương Trà Trà, mười mấy năm trước Đông Phương Trà Trà cũng tình cờ gặp được nàng.

Hồi đó còn xem nàng như đứa nhỏ cùng tuổi mà kéo đi chạy chạy chơi chơi đùa đùa hơn nửa ngày.

------

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment