Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 103 - Chương 103: Để Cho Lục Thủy Phách Lối Thêm Ba Năm?

Chương 103: Để Cho Lục Thủy Phách Lối Thêm Ba Năm? Chương 103: Để Cho Lục Thủy Phách Lối Thêm Ba Năm?

Đại dương mênh mông bao la, Côn đang thong thả du động trên mặt nước.

Mà ở trên thân nó có ba người đang đứng.

“Thiếu gia, thứ này là Côn sao?” Chân Võ có suy đoán, nhưng không dám xác định.

Đúng vậy, đứng trên Côn là ba người Lục Thủy.

Lục Thủy cúi đầu nhìn xuống con Côn dưới chân, nói:

“Mặc Vân Tử để thằng nhóc này lại cho ta, nó lại có vẻ như cũng rất nguyện ý, cho nên ta đành để mặc nó như vậy.”

Thằng, thằng nhóc?

Chân Võ và Chân Linh liếc nhìn nhau một cái, Thiếu gia bọn hắn có phải có hiểu nhầm gì với từ thằng nhóc này rồi không?

Nhưng bọn hắn vẫn có chút kiêu ngạo, Linh thú Viễn Cổ Côn, lại là thú cưỡi của Thiếu gia nhà mình?

Mặc kệ là bằng cách gì, đây vốn không phải chuyện mà bất kì người nào có thể làm được.

Ngừng một chút, Chân Võ nói:

“Thiếu gia định lúc nào thì trở về?”

Lục Thủy sờ vào chiếc túi đựng lung ngọc màu tím phía dưới, hắn thật ra rất nóng lòng muốn trở về.

“Từ từ bơi về thôi.” Lục Thủy nói.

Không thể gấp được.

“Thiếu gia định mang Côn về Lục gia?” Chân Linh hỏi.

Nếu như mang về, nàng phải đi dò hỏi một chút xem cách nuôi như thế nào.

“Không mang theo.” Lục Thủy trả lời.

Khi Lục Thủy vừa mới nói ra câu này, Chân Võ Chân Linh bỗng như cảm giác được sự mất mát thất vọng của Côn.

Một loại cảm giác như kiểu bị vứt bỏ ấy.

Lục Thủy đương nhiên cũng cảm giác được, tiếp tục nói:

“Để lại ở vùng hải vực này đi, khi ra ngoài có thể sẽ cần, đến lúc đó có thể lập tức gọi nó đến.”

Nghe thấy mình vẫn còn hữu dụng, Côn liền cảm thấy hơi hơi hào hứng, không bị vứt bỏ là tốt rồi.

Chân Võ Chân Linh cảm giác con Côn này cũng thật khó khăn, giờ mới thấy nó đúng thật như một đứa nhóc vậy.

Lục Thủy đương nhiên không thể mang Côn về, mặc dù Côn có thể thu nhỏ, hắn cũng có thể giúp nó giấu đi khí tức.

Nhưng cũng chỉ giấu giếm được người khác, chứ không gạt Mộ Tuyết được.

Hiện tại Mộ Tuyết thế nhưng còn đang cố gắng xoát độ hảo cảm với hắn, nếu như bị Mộ Tuyết phát hiện được, còn xoát hảo cảm nữa sao?

Không, đến lúc đó hắn chính là đã trực tiếp xoát đầy điểm thù hận của Mộ Tuyết.

‘Nhắc đến mới nhớ, nhiều ngày như vậy, Mộ Tuyết hẳn là cũng đã trở về.’ Lục Thủy nghĩ thầm trong lòng.

Bây giờ lại càng muốn trở về sớm một chút, đến chỗ Mộ Tuyết tiếp tục xoát độ hận thù.

Dáng vẻ giận mà không dám nói gì của Mộ Tuyết, thật sự rất đẹp mắt.

--- ---

Mộ Tuyết ngồi ngay ngắn trong phòng, nàng đang tự hỏi làm sao để tới gần Lục Thủy, làm sao để nhắc nhở hắn mua cho nàng một chiếc điện thoại.

Sau đó Mộ Tuyết nhìn tay của mình một chút, bắt đắc dĩ nói:

‘Nhưng mà ngay cả tay cũng chưa từng nắm, chưa gì đã tặng quà như vậy có phải hơi nhanh không?’

Mộ Tuyết cảm thấy siêu phiền phức, ở kiếp trước nàng cũng không cần phải để ý những thứ này.

Hai người bọn họ từ lúc bắt đầu quen biết đã là vợ chồng, làm cái gì cũng không tính là quá phận.

Ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu gặp, tìm cảm nóng lên siêu cấp nhanh.

Nào giống như hiện tại, mình mới chỉ là vị hôn thê của người ta.

Chỉ là vị hôn thê như thế, đây còn không phải là để cho Lục Thủy phách lối thêm ba năm nữa à?

Mộ Tuyết cảm thấy mình quá thua thiệt, nếu mà trùng sinh vào hai ngày trước ngày thành thân thì tốt rồi.

Như vậy sẽ không có tiếc nuối gì, cũng sẽ không phải phiền não như vậy.

‘Lại nói, ta làm thế nào mà lại trùng sinh? Một chút xíu ấn tượng về việc này ta cũng không có.’

Suy ngẫm một chút, Mộ Tuyết cuối cùng chỉ lắc đầu:

‘Được rồi, không nghĩ nữa, sau này lại nói sau.’

Ngay lúc này, Đinh Lương mang theo một chút sữa chua trở về.

Nhìn thấy sữa chua, Mộ Tuyết cũng có chút nóng lòng muốn gặp Trà Trà.

Nhưng cũng không gấp được, cứ từ từ là được rồi.

--- ---

Chân núi Lục gia.

Đông Phương Trà Trà nhìn cô bé đứng trước mặt, nàng nhớ tới lời dặn dò của Đông Phương đệ đệ, sau đó định tiến lên bóp mặt cô bé này một chút.

Hương Dụ rất kinh ngạc, Đông Phương Thiếu gia vậy mà lại nói trúng, thật sự có một cô bé đến.

Nàng thật ra còn muốn làm rõ một điểm nữa, nhưng cuối cùng cũng không mở miệng nói gì.

Bốp!

Tay Đông Phương Trà Trà vừa mới chạm vào Nhị Trưởng lão, đã lập tức bị gạt đi.

Đông Phương Trà Trà giật nảy mình, đau quá.

“Cha ngươi không dạy ngươi phải kính già yêu trẻ sao?” Nhị Trưởng lão nhìn Đông Phương Trà Trà nói.

Nhị Trưởng lão vốn không trông mong câu trả lời từ Đông Phương Trà Trà, dù sao thì cũng chưa từng có ai thật sự trả lời loại vấn đề này bao giờ.

Không nghĩ tới Đông Phương Trà Trà lại lập tức gật đầu, nhỏ giọng nói:

“Cha ta thật sự không có dạy ta.”

Nhị Trưởng lão: “...”

Sau đó, Đông Phương Trà Trà lại nhẹ giọng nói tiếp:

“Nhưng mà mẹ ta có dạy, mà ta cũng rất yêu trẻ con mà, ngươi còn nhỏ như vậy, ta chắc chắn sẽ không ỷ lớn mà bắt nạt ngươi đâu.

Đúng rồi, ngươi gọi ta một tiếng tỷ tỷ đi, về sau chúng ta sẽ là tỷ muội với nhau.”

Nhị Trưởng lão nhìn Đông Phương Trà Trà trầm mặc không nói.

Đông Phương Trà Trà cũng chớp chớp mắt nhìn Nhị Trưởng lão.

“Không nên chỉ nhìn bề ngoài như vậy, ta trông nhỏ, chứ thực ra lớn tuổi hơn ngươi nhiều.” Nhị Trưởng lão bình tĩnh nói.

Nàng ngược lại càng để ý đến tia sáng kia trên người Đông Phương Trà Trà hơn.

Ánh sáng công đức.

Đứa nhỏ này của Đông Phương gia, thế mà lại có thể đeo trên lưng công đức lớn như vậy.

Đáng tiếc đầu óc lại không được tốt.

Đông Phương Trà Trà tò mò hỏi:

“Lớn tuổi hơn ta? Vậy sao ngươi lại thấp hơn ta vậy?”

“Bởi vì ta chưa lớn.” Nhị Trưởng lão mở miệng nói.

“Chưa lớn?” Đông Phương Trà Trà có chút ngạc nhiên, rồi như nghĩ tới cái gì đó, lập tức mở miệng nói:

“Lúc còn nhỏ ngươi đã nhìn thấy chuột chết bao giờ chưa? Ta nghe nói khi nhìn thấy chuột chết, nếu nhảy qua, trong lòng mặc niệm cao lên cao lên, thì sẽ cao lên đó.”

Nhị Trưởng lão: “???”

Nhị Trưởng lão còn chưa kịp nói gì, thì đã thấy Đông Phương Trà Trà ngồi xuống vẽ hình một con chuột chết trên mặt đất, sau đó ở trước mặt nàng nhảy qua 3 lần.

Đông Phương Trà Trà làm xong, thấy Nhị Trưởng lão đang nhìn mình liền nói:

“Đến đây cùng làm với ta đi, nói không chừng ngày mai thực sự có thể trở nên cao lớn.”

Nhị Trưởng lão: “...”

Xem ra lần sau trước khi ra ngoài cần phải nhìn hoàng lịch.

Dù vậy nhưng Nhị Trưởng lão vẫn nhẹ nhàng đi về phía con “Chuột chết” kia, sau đó “bịch bịch bịch” nhảy qua ba lần, trong lòng mặc niệm cao lên cao lên cao lên.

“Được chưa?” Nhị Trưởng lão nhìn Đông Phương Trà Trà nói.

Đông Phương Trà Trà một mặt vui vẻ gật đầu.

Sau đó Nhị Trưởng lão bảo Đông Phương Trà Trà cúi người xuống, rồi điểm vào mi tâm Đông Phương Trà Trà một cái.

Làm xong liền quay người biến mất ngay tại chỗ.

Đông Phương Trà Trà ngây ngẩn cả người, nàng dụi mắt, phát hiện cô bé kia đã không thấy đâu nữa.

Hương Dụ cũng cảm thấy kỳ quái, chuyện này, rõ ràng là không bình thường mà.

--- ---

Sân nhỏ chỗ Lục Cổ.

Hiện tại Lục Cổ đang cùng phu nhân của mình thảo luận về chuyện bàn tiệc ngày mai.

Chỉ là càng nói thì sắc mặt hắn càng kém.

Một lát sau hai người bỗng thấy Nhị Trưởng lão đột nhiên xuất hiện ở trong sân nhỏ của mình.

Nhìn thấy Nhị Trưởng lão, Lục Cổ sắc mặt vốn không tốt trong nháy mắt lập tức trở nên trắng bệch.

Càng đáng sợ hơn chính là, hắn nghe thấy Nhị Trưởng lão điểm danh đến mình:

“Lục Cổ, ngươi đến đây, đứng trước mặt ta.”

Lục Cổ sợ sệt, nhưng vẫn chỉ có thể đứng dậy đi qua, vừa đi vừa nhanh chóng giải thích cho mình trước:

“Nhị Trưởng lão, ta cảm thấy ngài có phải hiểu lầm cái gì rồi hay không? Lục Thủy vẫn chưa trở về mà!”

Nhị Trưởng lão gật đầu:

“Ta biết, ừm, ta nói một câu này ngươi nhắc lại theo ta.”

Lục Cổ: “...”

Không bao lâu sau, Nhị Trưởng lão đã rời khỏi sân nhỏ chỗ Lục Cổ.

Bị Đông Phương Trà Trà làm cho tâm phiền ý loạn như thế, Nhị Trưởng lão quyết định hôm nào cần phải đi làm một chuyện này.

--- ---

Không lâu sau đó.

Từ bên ngoài viện truyền đến một tiếng nức nở yếu ớt:

“Hức hức, Đông Phương đệ đệ rõ ràng đã nói là cơ duyên mà, hức hức hức, tay tê quá, cổ đau quá.

Hu hu hu hu.”

Ở bên ngoài viện, Đông Phương Trà Trà hai tay xách theo hai thùng nước, phía trên cổ còn đang đỡ lấy một thùng, đứng bên cạnh tường.

Tu vi toàn thân của nàng đều bị phong lại, sức lực bây giờ chỉ giống như một cô gái trưởng thành bình thường.

Nàng đứng ở đó rất lâu, khóc đến thương tâm.

Hu hu hu hu, Đông Phương đệ đệ không chỉ từng đánh nàng, còn lừa nàng nữa.

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment