Ở trong sân, Đông Phương Lê Âm nhìn Hương Dụ đang bất an cúi đầu phía trước, không nói gì.
Thật ra Trà Trà là do nàng gọi tới, Nhị Trưởng lão lúc đó đáng nhẽ là nên tìm nàng.
Nhưng xét thấy nàng chỉ là một đứa con gái yếu ớt, Nhị Trưởng lão sẽ không động thủ.
Cuối cùng chồng nàng vẫn là người phải gánh chịu tất cả.
Mà chồng nàng thì đương nhiên sẽ không trách tội nàng, chàng cuối cùng lại quay mũi nhọn về phía ca ca của nàng là Đông Phương Dạ Minh, cũng chính là cha của Trà Trà.
Nàng cũng rất khó chịu.
Anh của nàng dường như đánh không lại chồng nàng.
Thảm thực sự.
Thôi kệ, cứ coi như không biết đi.
Nhưng khi nghe thấy Đông Phương Trà Trà nói thầm, Đông Phương Lê Âm ngược lại rất tò mò.
Nàng nhìn Hương Dụ, hỏi:
“Đông Phương đệ đệ?”
Hương Dụ lập tức trả lời:
“Là Đông Phương Hạo Nguyệt, chúng ta ở bên ngoài gặp được hắn, hắn còn tự xưng là đệ tử của Đạo Tông.
Ta đã kiểm tra danh tự của từng Thiếu gia ở Đông Phương gia, thật sự không có người nào tên như vậy.
Nhưng Trà Trà Tiểu thư lại cứ muốn gọi là Đông Phương đệ đệ.”
“Chuyện trêu chọc Nhị Trưởng lão kia, cũng là do hắn xúi giục?” Đông Phương Lê Âm lại hỏi.
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hóa ra là Nhị Trưởng lão của Lục gia, Hương Dụ có nằm mơ cũng không ngờ rằng đối phương thế mà lại là Nhị Trưởng lão của Lục gia.
Vị này, đừng nói tới các nàng, ngay cả toàn bộ Đông Phương gia cũng không dám đắc tội.
Cũng may đây là Trà Trà Tiểu thư, nếu đổi thành người khác, thì hình phạt sẽ không chỉ có như vậy.
Hồi tưởng lại... nghĩ thôi cũng đã thấy đáng sợ.
“Ta không rõ lắm, nhưng mà Đông Phương Hạo Nguyệt có nói là, lúc tới Lục gia nếu thấy một cô bé đến thì ta đừng có nói gì cả, để tự Trà Trà Tiểu thư nói chuyện là được rồi.
Là lỗi của ta, ta không nên tin người như thế.” Hương Dụ đã sợ đến mức muốn quỳ xuống.
Đông Phương Lê Âm nhăn mày lại, chuyện này không bình thường.
Người này thế mà lại biết tình huống của Nhị Trưởng lão nhà bọn họ.
Hơn nữa làm sao lại chắc chắn rằng Nhị Trưởng lão nhất định sẽ đáp lời?
Trùng hợp?
Vận khí của đứa nhỏ Trà Trà kia cũng thật kém.
Nhưng người này vẫn nên đề phòng một chút thì hơn.
Mục đích của hắn là gì?
Mượn đao giết người?
Trên lý thuyết, đắc tội với Nhị Trưởng lão của một gia tộc, đây thật sự là chuyện không thể làm.
“Ngươi còn nhớ hắn ta trông như thế nào không?” Đông Phương Lê Âm hỏi.
Hương Dụ gật đầu.
“Ngươi vẽ ra đi, người kia không biết có mục đích gì, không cẩn thận đề phòng, nói không chừng sẽ mang đến nguy cơ khó lường.” Đông Phương Lê Âm nói.
Hương Dụ không dám không nghe theo, cuối cùng nhỏ giọng hỏi một câu:
“Còn Trà Trà Tiểu thư thì sao?”
“Cứ để nó đứng đấy cho ta.” Đông Phương Lê Âm nói.
Hương Dụ không dám nói gì nữa.
Nhưng nàng thật sự không hiểu tại sao Đông Phương Hạo Nguyệt lại làm như thế, tuy lời nói của hắn lúc đó nói không có chủ đích gì thì cũng không phải, nhưng nói bọn hắn có ác ý với các nàng thì cũng không đúng lắm.
Chẳng lẽ là muốn tạo ra mâu thuẫn giữa Đông Phương gia với Lục gia?
Việc này căn bản là không cần thiết, Đông Phương gia làm sao có thể chọc vào Lục gia được chứ.
Nàng trước tiên phải nghĩ cách vẽ lại được Đông Phương Hạo Nguyệt đã, hy vọng là có thể có manh mối.
--- ---
Lục Thủy rời khỏi hải vực rồi, liền để Côn tự chạy đi chơi.
Côn lại có chút không nỡ, còn muốn chạy theo chủ nhân thêm một đoạn đường nữa.
Nhưng lại bị Lục Thủy trừng trở về.
Chủ nhân mới này có chút hung nha.
Cuối cùng Côn trốn xuống dưới đáy biển.
Đương nhiên, không cần biết là cách bao xa, chỉ cần chủ nhân triệu hoán nó, nó sẽ có thể lập tức biết được mà chạy tới.
Vì chủ nhân làm trâu làm ngựa.
Chân Võ Chân Linh nhìn con Côn rời đi, trong lòng cảm thán.
Cả đời này bọn hắn cũng khó mà có thể có được một con thú cưỡi khoa trương như vậy.
Mà Thiếu gia bọn hắn không cần làm gì, đã có thể khiến cho đối phương trực tiếp nhận chủ.
Quả thực là mạnh không biên giới.
Chỉ là cho đến bây giờ bọn hắn vẫn chưa biết được tu vi thật của Thiếu gia nhà mình rốt cuộc là gì.
Nhìn qua thì mới chỉ có nhị giai Khải Linh, nhưng trên thực tế thì hẳn đã là tam giai Thông Thức.
Nhưng những chiêu thức kia, lại giống như thuộc phạm trù của tứ giai Minh Thần.
Nhưng một tứ giai có thể làm được những chuyện mà Thiếu gia bọn hắn đã làm sao?
Rõ ràng là không thể nào, cho nên tu vi của Thiếu gia bọn hắn vẫn là một ẩn số.
Rất nhanh sau đó bọn người Lục Thủy đã trở về tiểu trấn Thu Vân, Lục Thủy cũng không dừng chân, nghĩ đến chuyện nên xảy ra lúc này cũng đã xảy ra, nếu mà còn không xảy ra thì chỉ có thể nói Đông Phương Trà Trà phúc vận tề thiên mà thôi.
Lúc trở lại Lục gia, Lục Thủy liền trực tiếp đi về chỗ của mẹ hắn bên kia, có một số việc cần phải lập tức xử lý một chút.
Là việc liên quan đến Tử Lung Mộc.
Mộ Tuyết thích không có nghĩa là hắn sẽ tự đưa, hắn mà tự đưa thì khác gì đang cùng nàng xoát độ hảo cảm chứ?
Thứ hắn muốn xoát chính là độ thù hận.
Chỉ là vừa mới đến gần sân nhỏ của mẹ hắn, hắn đã nghe được một tiếng khóc thút thít truyền đến, nghe rất là thương tâm ủy khuất.
Lục Thủy hơi kinh ngạc, vốn định để Chân Võ Chân Linh đi qua nhìn trước một chút, thế nhưng Chân Võ Chân Linh đã rời đi từ lúc hắn trở về Lục gia rồi.
Tuy hơi do dự, xong Lục Thủy vẫn tới gần ngó ngó một chút..
Đông Phương Trà Trà cũng vừa vặn quay sang.
Lục Thủy: “...”
Đông Phương Trà Trà: “...”
Đông Phương Lê Âm vốn đang ngồi bên trong suy nghĩ lại đột nhiên nghe thấy tiếng hô to từ bên ngoài vọng đến:
“Đông Phương đệ đệ, là Đông Phương đệ đệ, tiểu di, tiểu di, người mau ra đây nhìn đi.”
Đông Phương Lê Âm hơi kinh ngạc, đối phương còn phách lối đến mức trực tiếp chạy thẳng tới Lục gia cơ à?
Sau đó liền đứng dậy đi ra ngoài.
Chỉ là vừa đi ra ngoài thì nàng lại ngây ngẩn cả người.
Nàng không thấy người nào khác, chỉ thấy mỗi đứa con trai vừa mới trở về của mình.
Đông Phương Trà Trà vẫn đứng nguyên tại chỗ, gương mặt vô cùng kích động, nước trong thùng lắc lư lắc lư như muốn trào ra ngoài.
“Tiểu di, đó chính là Đông Phương đệ đệ, là hắn bảo ta trêu chọc cô bé kia.”
Đông Phương Lê Âm híp mắt nhìn về phía con trai bảo bối của mình.
Lục Thủy nhìn nhìn mẹ mình, sau đó lại hơi liếc nhìn Đông Phương Trà Trà, tò mò hỏi:
“Mẹ à, đây là ai vậy?”
Đông Phương Trà Trà sửng sốt.
“Đông Phương đệ đệ, ngươi sao lại có thể giả vờ như không biết ta chứ? Ta... A, ngươi vừa gọi tiểu di là cái gì?”
Đông Phương Trà Trà bỗng bừng tỉnh đại ngộ:
“Hóa ra ngươi chính là Lục Thủy biểu đệ, ngươi không những đánh ta mà còn lừa ta, còn hại ta bị tiểu di phạt đứng.”
Lục Thủy nhìn nhìn mẹ ruột của mình, biểu cảm vô cùng hoang mang, dáng vẻ như hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đông Phương Lê Âm cười như không cười nhìn con trai mình.
Cuối cùng, Lục Thủy xách theo mấy thùng nước đứng bên ngoài viện.
Lục Thủy: “...”
Mẹ thật quá đáng, lại còn phong tu vi của hắn lại chứ.
Sau đó không lâu thì Hương Dụ trở về, nàng đem tờ giấy vẽ chân dung của Đông Phương Hạo Nguyệt kia tới, này là do nàng nhờ một tu chân giả có chút năng lực đặc thù vẽ giúp.
Dù sao thì nàng cũng không biết vẽ.
Chẳng qua là khi nàng trở về, liền trực tiếp ngây ngẩn cả người.
Nàng nhìn thấy Đông Phương Hạo Nguyệt cũng đang đứng phạt ở bên ngoài viện.
Chuyện gì đây?
Nhưng nàng cũng không dám hỏi nhiều, mà lập tức đi thẳng vào trong gặp phu nhân tộc trưởng.
Đông Phương Lê Âm nhìn thấy Hương Dụ đi vào, cũng không nhìn chân dung mà trực tiếp hỏi:
“Tên Đông Phương Hạo Nguyệt mà ngươi nói có phải là người đang đứng phạt ở bên ngoài kia không?”
Hương Dụ lập tức gật đầu:
“Đúng vậy, chi ít là giống nhau như đúc.”
“Bên cạnh hắn có phải còn có hai người đi theo không? Người biết hai người kia gọi là gì không?” Đông Phương Lê Âm hỏi.
Đông Phương Lê Âm ngay từ đầu đã biết bên người Đông Phương Hạo Nguyệt còn có người, nhưng chưa từng để ý tới.
“Chân Võ Chân Linh.” Hương Dụ trả lời.
Đông Phương Lê Âm thở dài, đến cuối cùng, người hố chồng nàng, vẫn là con trai của bọn họ.
--- ---
Ngày hôm sau.
“Quỳ xuống.” Lục Cổ ngồi trên xe lăn nói với Lục Thủy.
Lần này Lục Cổ có chút nghiêm túc.
Lục Thủy không nói gì, lập tức quỳ gối xuống trước mặt cha hắn.
Hắn thật ra chỉ muốn hố Đông Phương Tra Tra mà thôi, ai mà biết được người bị hại sau cùng lại là cha hắn.
“Đông Phương Hạo Nguyệt? Họ Lục gia của ta khiến cho ngươi cảm thấy rất mất thể diện sao?”
-------
Dịch: MB_Boss