Biến hóa cuối cùng của thế giới, cam lộ từ trên trời rơi xuống 3
Nam Thành.
Sơ Vũ và Kiếm Lạc đi ra khỏi trường học.
Nhưng mà, khi vừa mới bước vào cánh cổng, người xung quanh liền biết mất.
Bọn họ biết như này có nghĩa là chú bảo vệ sắp đi ra.
Sơ Vũ đi vào trong phòng an ninh, phát hiện chú bảo vệ đang ăn mì tôm dưa chua.
Lần trước mới nói ăn dưa chưa, bây giờ lại ăn mì tôm dưa chua?
“Chú ơi, lần này lại có việc gì vậy?”
Sơ Vũ tò mò hỏi.
Kiếm Lạc im lặng đứng ở bên cạnh.
Chú bảo vệ ăn một miếng mì tôm, bình tĩnh nói:
“Lần sau đừng tùy tiện nhắc tới ta.”
“Tại sao?”
Sơ Vũ có hơi tò mò.
“Chỉ cần nhắc tới ta, ta sẽ nghe được nội dung mà các ngươi nói chuyện.”
Chú bảo vệ uống một muỗng nước canh, nói.
“Ví dụ như là, chú bảo vệ nghèo hèn?”
Xung quanh đột nhiên truyền tới giọng nói của Kiếm Lạc.
Kiếm LẠc lập tức che miệng lại.
Sơ Vũ và chú bảo vệ căn bản là không có nhìn Kiếm Lạc.
Loại người nói chuyện không dễ nghe như Kiếm Lạc, chỉ cần không nhìn là được rồi.
“Chú không phải tới chỉ để nói chuyện này phải không? Có phải có liên quan tới vị kia không?”
Sơ Vũ hỏi.
Vị tiền bối này rất dễ nói chuyện, nhưng mà nhất định vẫn phải có sự cung kính khi nói chuyện.
Dù sao, cũng còn phải trông cậy vào việc người này nói tốt cho hắn đó.
“Lần này không liên quan gì tới vị tồn tại kia cả. Chủ yếu là tìm tiểu tiên tử Kiếm Lạc muốn một món đồ.”
Chú bảo vệ nhìn về phía Kiếm Lạc.
Kiếm Lạc giật mình, sau đó trốn sau lưng Sơ Vũ.
Sơ Vũ cũng có chút ngoài ý muốn.
“Chú muốn cái gì?”
Là muốn, không phải mượn.
Chênh lệch rất lớn.
“Lá bài Cực Hạn Nhất Đao kia, để trao đổi, ta có thể cho tiểu tiên tử Kiếm Lạc ba cẩm nang cứu mạng.
Chỉ cần không liên quan tới vị kia, ba cái cẩm nang này sẽ có thể giúp cho các ngươi tìm ra đường sống.”
Chú bảo vệ mở miệng nói.
Nói xong, hắn nhìn Kiếm Lạc đang đứng ở sau lưng Sơ Vũ hỏi:
“Được không?”
Sơ Vũ cũng nhìn Kiếm Lạc.
Kiếm Lạc có chút không hiểu.
“Vì sao?”
Chú bảo vệ nói:
“Thiên địa ở trong biên giới thất tự. Ta không nhìn thấy, tất cả mọi chuyện đều tồn tại theo nhân quả. Ta nhìn thấy, có lẽ sẽ lập tức chết đi.
Nhưng mà, trực giác nói cho ta biết rằng, nguy cơ sắp tới, ta cần phải chuẩn bị sẵn sàng.
Cực Hạn Nhất Đao có lực lượng Minh Nguyệt của Nguyệt Tộc, tăng thêm năng lực của ta, ta có thể làm cho Cực Hạn Nhất Đạo vặn vẹo thành thứ mà ta cần.”
“Thiên địa ở trong biên giới thất tự?”
Sơ Vũ có chút ngoài ý muốn.
“Hôm nay, phần lớn địa phương đều không có tín hiệu, triều tịch xảy ra vấn đề, lỗ đen xuất hiện tân cao phong.
Các ngươi nhiều ít đều cảm nhận được đi.
Theo như cách nói của Tu Chân Giới chúng ta, chính là linh khí đại phục.”
Chú bảo vệ đặt mì tôm trong tay xuống, giải thích cho bọn Sơ Vũ.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Sơ Vũ tò mò.
“Không biết, cũng không có ai biết. Nhưng chắc chắn rằng, Tu Chân Giới rất nhanh sẽ phát sinh một việc trọng yếu nhất từ trước cho tới nay.
Theo điệu bộ như này, việc này chưa từng xuất hiện bao giờ.”
Chú bảo vệ tiếp tục ăn mì.
Dáng vẻ của chú bảo vệ khiến cho bọn họ cảm thấy rất thong dong.
Không hề cảm thấy rằng ngày tận thế đang tới.
Nhưng mà, những tình huống kia bọn họ đều đã từng gặp qua.
Cuối cùng, Kiếm Lạc lấy ra lá bài kia.
Nàng biết năng lực của vị tiền bối này, nếu như đối phương thật sự muốn nó, nàng không có tư cách để từ chối.
Chú bảo vệ nhận lấy lá bài, nói:
“Chờ tới khi chuyện này qua đi, ta sẽ chuẩn bị thật kỹ ba cái cẩm nang kia cho ngươi.”
Có cái này, hắn có thể thong dong hơn rất nhiều.
“Đúng rồi, nếu thế giới thất tự, tốt nhất là chạy khỏi Kiếm Nhất Phong.”
Chú bảo vệ nhắc nhở một câu.
Còn làm sao để trốn thì hắn không nói.
Sơ Vũ có năng lực để dẫn theo Kiếm Lạc trốn đi.
Sau đó, Sơ Vũ và Kiếm Lạc liền thấy ở cửa có không ít người.
Hai người biết, đây là bị chú bảo vệ đá ra ngoài.
Bọn họ cũng không nói gì thêm nữa, rời khỏi đây.
Trên đường đi, Sơ Vũ nhìn lên bầu trời, có làm cách nào đi nữa, hắn cũng không thể nhìn ra thất tự.
Cảnh giới quá thấp.
Trong lúc đó, Kiếm Lạc nhận được một cuộc điện thoại.
Sau khi cúp máy, Kiếm Lạc nói với Sơ Vũ:
“Anh ta bảo chúng ta tới Kiếm Nhất Phong.”
Sơ Vũ không hề do dự, lấy thẻ bài ra.
Hắn có thể sử dụng 3 lần.
Chỉ có điều, hắn vừa mới lấy ra liền có một giọt nước mưa rơi xuống lá bài.
Việc này khiến cho Sơ Vũ cảm thấy có chút kỳ quái.
Mặc dù mặt trời đã sắp xuống núi rồi.
Nhưng mà, thời tiết hôm nay cực kỳ tốt, hoặc là nói, trời vô cùng trong xanh, vạn dặm không một bóng mây. Trong tình huống như thế, tại sao trời lại đột nhiên đổ mưa?
Sơ Vũ nhìn lên bầu trời, phát hiện bên không trung quả thực là không có mây.
“Giọt nước mưa này ở đâu ra?”
…
Lục gia.
Lục Cổ tiếp đón Đông Phương Lê Âm.
Bọn họ đi trên con đường nhỏ ở trong sân.
Hắn bồi Đông Phương Lê Âm đi dạo một vòng, dù sao thì ngày nào cũng bị giam ở trong sân.
Hôm nay, bọn họ đi tìm Nhị trưởng lão, xác định là thân thể không có bất luận vấn đề gì cả.
“Ta còn tưởng rằng sẽ mang thai, không ngờ lại mừng hụt.”
Đông Phương Lê Âm kéo tay Lục Cổ, cảm thấy có chút tiếc nuối.
Nàng cảm thấy mình hẳn là nên mang thai mới đúng.
“Sẽ có là tốt rồi, trễ một chút cũng không sao.”
Lục Cổ an ủi nàng.
“Cũng đúng.”
Đông Phương Lê Âm cười lộ lúm đồng tiền:
“Tộc trưởng đại nhân, có con gái rồi, có thể nào sẽ xem nhẹ phu nhân tinh nghịch của ngươi hay không?”
“Vạn nhất không để ý tới, thì phu nhân tinh nghịch sẽ như thế nào?”
Lục Cổ nghiêng đầu hỏi.
“Sẽ đánh con gái bảo bối của ngươi.”
Đông Phương Lê Âm giả bộ tức giận nói.
“Vậy thì thật đáng tiếc, phu nhân sẽ không có cơ hội này rồi.”
Lục Cổ nhìn Đông Phương Lê Âm, dịu dàng nói:
“Bởi vì, sự chú ý của ta, từ đầu tới cuối cũng đều chỉ ở trên người phu nhân mà thôi.
Tiểu nha đầu cùng lắm cũng chỉ là ánh sáng của đom đóm, sao có thể so sánh được với ánh sáng liệt diễm của phu nhân?”
“Tộc trưởng đại nhân không sợ bản thân bị bổng hay sao?”
Thanh âm của Đông Phương Lê Âm mang theo sự yếu ớt.
“Tộc trưởng phu nhân nỡ sao?”
“Không nỡ, sẽ không để tộc trưởng đại nhân bị thương đâu.”
“Nhưng mà khi sinh con gái ra, chắc chắn sẽ xuất hiện mâu thuẫn.”
“Vậy chúng ta liền đánh con trai.”
Lục Cổ và Đông Phương Lê Âm nhìn nhau, ẩn ý đưa tình.
Nhưng ngay lúc này, bọn họ lại thấy được ánh sáng ở trong mắt đối phương.
Ánh sáng này không phải chợt lóe, mà là không ngừng khuếch tán.
“Đây là?”
Hai người đều có chút giật mình.
Nhưng mà, chỉ trong phút chốc, trên người họ cũng đã bị ánh sáng bao trùm lấy.
“Không cần phải khẩn trương, nó không tạo nên bất kỳ tổn thương nào, mà là…”
Lục Cổ mở miệng an ủi, hắn cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
“Giống như là sắp có chuyện tốt gì đó phát sinh vậy.”
Đông Phương Lê Âm bổ sung.
Đúng thế.
Bọn họ không cảm giác rằng sẽ có bất kỳ chuyện xấu gì xảy ra cả, ngược lại, cảm giác sắp phát sinh chuyện gì đó khiến cho người ta cực kỳ vui vẻ.
Mà ngay lúc này, Lục Cổ và Đông Phương Lê Âm lại cảm giác được có giọt nước mưa từ trên trời rơi xuống.
“Trời mưa?”
Lục Cổ và Đông Phương Lê Âm nhìn về phía chân trời, phát hiện hôm nay trời không hề có một áng mây nào cả.
…
Trời mưa, mưa rơi xuống Lục gia, rơi xuống Nam Thành, rơi xuống Lam Dạ Quốc, rơi xuống Phật Môn, rơi xuống Địa Giới của Ma Tu, rơi xuống Thần Chúng, rơi xuống Minh Thổ, rơi xuống Tịnh Thổ,...
Giờ phút này, bất kể là trần thế hay là bí cảnh, toàn bộ thế giới đều đang đổ mưa.
Tiểu trấn Thu Vân, có người va quẹt khiến tay bị thương, nước mưa rơi xuống tay hắn, vết thương dùng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, khôi phục lại.
Nam Thành, một đứa bé té ngã xuống mặt đất, trên chân xuất hiện vết thương, nước mưa rơi xuống người hắn, vết thương liền biến mất.
Tu Chân Giới, hai người vốn dĩ đang chém nhau, hai người vốn dĩ đang muốn đồng quy vu tận, đột nhiên bị nước mưa xối xuống.
Thương thế trên cơ thể hai người nhanh chóng khôi phục.
Bọn họ chấn kinh, nhất thời đều thối lui.
Liếc nhau một cái, bắt đầu chạy đi.
Cam lộ từ trên trời rơi xuống, tẩm bổ cho đại địa.
Lúc này, Chiếc Thần vốn dĩ sắp chết, dần dần khôi phục, đứng bên cạnh hắn là một nam tử có khí chất phi phàm.
Thái Nhất Tiên Quân.
Hắn nhìn lên bầu trời, nhìn trận mưa này.
Chậm rãi đi tới ngọn núi biên giới.
Ở bên cạnh hắn còn có một vị nam tử trung niên, trên người mặc đế bào, trong tay cầm Tử Vi Kiếm.
Hai vị Cổ Phật của Phật Môn cùng nhau đi ra khỏi Phật điện, nhìn khổ hải không trung.
Nơi này cũng đang mưa.
Bọn họ nhìn nước mưa, chỉ đơn giản là an tĩnh mà nhìn chúng.
Mấy vị Chủ Thần của Thần Chúng cũng xuất hiện.
Băng Hải Nữ Thần đứng trên mặt hồ, cảm nhận nước mưa đang rơi vào trong hồ, có thể rõ ràng nhận thấy được điểm tốt mà nước mưa này mang lại cho nàng.
Lục gia.
Cửu nhìn lên bầu trời, nói với Nhị trưởng lão đang dùng tay tiếp mưa:
“Tiểu Tiểu Đình, bắt đầu.
Ngươi muốn liều mạng.
Cam lộ từ trên trời rơi xuống, lại là cái này.”