Biến hóa cuối cùng của thế giới, cam lộ từ trên trời rơi xuống 2
“Nhịn không được liền đánh một quyền, Lục thiếu gia sẽ không trách ta đánh nhiều hơn một quyền đúng không?”
Mộ Tuyết xoay người nhìn Lục Thủy, hỏi.
Quần áo của Mộ Tuyết là đồ liền thân.
Cho nên, dù nàng có xoay người thì cũng không lộ ra bất cứ thứ gì, Lục Thủy cũng khó mà nhìn thấy được gì.
Nhưng mà, Mộ Tuyết cảm thấy dù có lộ hàng khiến cho Lục Thủy nhìn thấy cũng chẳng sao cả.
Dù sao, vừa nãy…
Đáng tiếc, đang ở ngoài trời.
Không kéo xuống mặt mũi được.
Chờ tới khi về Mộ gia, nhét vào trong phòng Lục Thủy.
Chuyện này cứ thế mà định.
“Ngươi cũng đã đánh thêm 10.000 quyền, hiện tại lại đến hỏi ta đánh nhiều hơn một quyền có được không?
Ngươi đây là đang vũ nhục ta đó à?”
Trong lòng Lục Thủy lóe lên suy nghĩ này.
Nhưng mà, hắn không có nói ra.
Không muốn phí lời với Mộ Tuyết.
“Vậy ta đi đây.”
Lần này, Mộ Tuyết là thực sự muốn rời đi.
Sau đó, thân ảnh của nàng cũng biến mất tại chỗ.
Là về Mộ gia.
Hôm nay nàng cực kỳ vui vẻ.
Thấy Mộ Tuyết rời đi, Lục Thủy nới lỏng cơ miệng.
Một lúc lâu sau, hắn ngồi dậy, trên cơ thể có rất nhiều vết thương, nhưng vẫn có thể chịu được.
“Tiểu nữ nhân âm hiểm ác độc, thật sự cho rằng ta không dám đánh ngươi phải không?”
Lục Thủy âm trầm nói.
“Chờ tới khi ta khôi phục lại về thời kỳ đỉnh phong, chuyện đầu tiên ta làm chính là đánh cho ngươi răng rơi đầy đất, chà đạp tôn nghiêm của ngươi.”
“Còn dám xuất hiện ở trước mặt ta, phun nước miếng chết ngươi.”
“Bổn thiếu gia là người mà ngươi có thể đánh sao?”
Giọng nói của Lục Thủy mang theo sự phẫn nộ.
Ngay lúc này, đột nhiên lại xuất hiện một đạo ánh sáng tím.
Lục Thủy hoảng loạn, suýt chút nữa là không thở nổi.
Rất nhanh hắn lại nhìn thấy Mộ Tuyết.
“Nữ hiệp, còn có chuyện gì sao?”
Lục Thủy lập tức hỏi.
Nói xong còn ho hai tiếng, chủ yếu là do xương sườn bị gãy.
Hơi tổn thương tới phổi.
Mộ Tuyết đúng là quay lại, nàng nhìn thấy bộ dạng hoảng hốt của Lục Thủy liền cảm thấy vô cùng sung sướng.
“Quên một chuyện.”
Mộ Tuyết nói khẽ.
Lục Thủy dùng tay chống đỡ, lùi về sau một chút.
Mộ Tuyết không thèm quan tâm.
Nàng nhìn vào mặt Lục Thủy:
“Không được động.”
Mộ Tuyết ngồi xổm xuống trước mặt Lục Thủy, từng chút từng chút tới gần mặt Lục Thủy.
Sau đó, lướt qua mặt hắn, rơi xuống trên vai hắn.
Thơm quá!
Đây là cảm giác đầu tiên của Lục Thủy, là mùi hương của Mộ Tuyết.
Chẳng qua, suy nghĩ ấy vừa lóe lên trong đầu, thì hắn liền cảm thấy được sự đau đớn truyền tới từ bả vai của mình.
“A”
Hắn không mở miệng, càng sẽ không động thủ.
Một lúc lâu sau, Mộ Tuyết mới rời khỏi bả vai của Lục Thủy.
Lúc này, Lục Thủy mới có thể cảm nhận được rõ ràng, trên bả vai của hắn có lẽ đã xuất hiện một dấu răng.
“Lần sau mà còn rơi vào tay của ta nữa, sẽ cắn ngươi.”
Mộ Tuyết ngồi xổm trước mặt Lục Thủy, nhìn chằm chằm vào hắn, trong giọng nói không khỏi mang theo ý cười.
Sau đó, ánh sáng tím lại xuất hiện, Mộ Tuyết biến mất tại chỗ.
Nhìn thấy Mộ Tuyết biến mất, một lúc lâu sau Lục Thủy mới nằm xuống, hắn không khỏi lăn lộn.
Đau quá, đau quá.
Chỉ lăn một chút, hắn mới phát hiện việc này sẽ tác động với các vết thương khác, sau đó càng đau hơn.
Tuyệt vọng.
Không chờ được Trị Liệu Thuật.
…
Không biết qua bao lâu, Chân Võ và Chân Linh mới tỉnh lại từ trong hôn mê.
Lúc họ tỉnh lại, phát hiện rừng cây đã bị san thành bình địa.
Trái với chúng, bọn họ vậy mà lại bình an vô sự.
“Thiếu gia.”
Bọn họ lập tức đứng lên.
Nơi này bị đánh thành như thế, khẳng định là đã phát sinh sự giao đấu của những lực lượng vô cùng đáng sợ.
Nếu vậy mà bọn họ vẫn có thể lông tóc vô thương, chắc chắn là nhờ thiếu gia che chở.
Vậy thì, thiếu gia của bọn họ đâu?
Trong lòng hai người rối như tơ vò.
Rất nhanh, bọn họ liền nhìn thấy một cái cây, dưới cái cây có một cái ghế, có người đang ngồi trên đó.
“Là thiếu gia.”
Chân Võ và Chân Linh liếc nhìn nhau, sau đó đi về phía Lục Thủy.
Ngẫm lại mới thấy, thiếu gia sao có thể xảy ra chuyện gì được chứ?
Người khác có thể không biết, nhưng hai người bọn họ chính là người đã thấy qua nhiều thần tích của thiếu gia nhất.
Thiếu gia đã vượt qua khỏi sự nhận biết của Tu Chân Giới.
Muốn đánh bại thiếu gia của bọn họ, đối phương phải dùng đến sức mạnh khủng bố tới mức nào cơ chứ?
Không lâu sau, bọn họ đã đi tới cái cây đó, đi đến trước cái ghế kia.
Chỉ có điều, khi vừa tới, bọn họ đột nhiên bị dọa lùi một bước.
“Thiếu, thiếu gia?”
Chân Võ mở miệng hỏi.
Chân Linh lập tức cúi đầu.
Trong mắt bọn họ, Lục Thủy lúc này, mặt mũi bầm dập, nhất là con mắt, sưng đến mức không biết đang nhắm hay mở.
Đây là thiếu gia của bọn họ?
Nhìn qua thì không phải, nhưng cảm giác thì đúng rồi.
“Có chuyện gì?”
Giọng nói của Lục Thủy vô cùng nhẹ nhàng và bình tĩnh.
Hắn đã thay quần áo rồi, cho nên Chân Võ và Chân Linh không nhìn thấy được những vết thương ở trên người hắn.
Bọn họ đương nhiên cũng không nhìn thấy được dấu răng kia.
Hắn không khỏi hoài nghi rằng liệu Mộ Tuyết có khi nào thuộc giống chó hay không, vậy mà còn cắn hắn.
Nhưng dù là thế nào đi nữa, hắn đều cảm giác không đúng.
Mộ Tuyết hoàn toàn không hề che giấu tung tích mà đánh hắn, đây là quang minh chính đại mà đánh hắn.
Cho nên, thực ra thì hắn đã bị bại lộ rồi ư?
Sao có thể như thế được?
Nhưng nếu mà hắn không bại lộ, sao Mộ Tuyết dám cưỡi lên người hắn, đánh hắn?
Dám dùng đồ của mình để nhét vào trong miệng hắn?
Thậm chí còn cắn hắn.
Tất cả những tín hiệu này đều đại biểu cho một việc, trước đó Mộ Tuyết chỉ là đang diễn với hắn mà thôi.
Thế nhưng là từ lúc nào?
Ngay từ đầu, Mộ Tuyết chắc chắn không thể nào biết được.
Lục Thủy vẫn không nghĩ thông.
Lúc này, Chân Võ cúi đầu.
“Thiếu gia, sao lại thế này?”
Thiếu gia bị thương, nhưng vết thương lại vô cùng kỳ quái.
Trước kia cũng không phải thiếu gia chưa từng bị thương, nhưng lần này có hơi khác so với những lần trước.
Trước kia là lực lượng bị tổn thương, thân thể nứt ra.
Lần này, cảm giác như là bị đánh.
“Bị ngã một cái mà thôi.”
Giọng nói của Lục Thủy vẫn vô cùng bình tĩnh, lại hỏi:
“Có pháp bảo nào thay cho việc đi bộ không?”
“Pháp bảo thay cho việc đi bộ?”
Chân Võ và Chân Linh có chút không hiểu.
Tại sao thiếu gia lại cần pháp bảo thay cho việc đi bộ?
“Lúc ngã, không cẩn thận ngã gãy một cái chân và một cái tay.”
Lục Thủy giải thích, thanh âm vô cùng từ tốn.
Chân Võ và Chân Linh cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng cũng không dám hỏi nhiều.
Hiện tại, việc mà bọn họ cần làm chính là thỏa mãn thiếu gia.
Sau đó, Chân Võ và Chân Linh mỗi người lấy ra một cái xe lăn.
Của Chân Võ là xe lăn bằng kim loại, trông khá là bình thường.
Của Chân Linh là xe lăn bằng gỗ, nhìn qua hình như là pháp bảo.
“Thiếu gia muốn dùng cái nào?”
Chân Linh hỏi.
Lục Thủy:
“...”
Tại sao phải có thứ như thế này?
“Pháp bảo đi”
Lục Thủy tùy ý nói.
Chân Linh lập tức đẩy cái xe lăn cực kỳ độc đáo kia tới bên cạnh Lục Thủy, để tiện cho thiếu gia đổi xe.
Chờ tới khi Lục Thủy đổi xe xong, cái ghế kia liền bị Chân Võ thu vào.
“Thiếu gia muốn đi đâu?”
Thực ra bọn họ rất ngạc nhiên, té một cái không phải chỉ cần dùng Trị Liệu Thuật là xong rồi sao?
Vết thương của thiếu gia vậy mà lại trị không được?
Vết thương của Lục Thủy thật sự là trị không được.
Có Hỗn Nguyên Chi Khí gia cố.
Nếu như Lục Thủy muốn chữa trị, cần phải vận dụng không ít Thiên Địa Chi Lực.
Hiện tại không phải là lúc để sử dụng thứ này.
Mặc dù thân phận này có khả năng bị phát hiện, nhưng chỉ cần hắn đủ mạnh.
Kế hoạch lớn vẫn có thể thực hiện.
Không được, lúc đó có thể làm bộ một chút, dọa Mộ Tuyết.
Cùng lắm thì lại bị đánh một trận, hiện tại đã có kinh nghiệm, không sợ.
“Đi tới nơi tu luyện của Ma Tu Chí Tôn đi.”
Lục Thủy lấy mặt nạ ra, đeo lên mặt.
Vẫn là mẫu thân của hắn tốt nhất, chuẩn bị cho hắn rất nhiều mặt nạ.
Sau khi đeo mặt nạ lên, khí chất trên người Lục Thủy cũng thay đổi.
Tuy hắn ngồi trên xe lăn, nhưng thấy thế nào cũng không phải là một người đơn giản.
Mà nói thật thì, cái ghế này ngồi đúng là thoải mái thật.
Chân Võ và Chân Linh cũng mặc áo bào đen vào.
Thiếu gia đeo mặt nạ rồi mà bọn họ còn không mặc, vậy chẳng phải là việc mà thiếu gia làm sẽ trở nên vô nghĩa sao, nhất định phải phối hợp với thiếu gia.
Chân Võ lên tiếng, sau đó đẩy Lục Thủy tiến về phía trước.
Mặt trời sắp xuống núi, trời cũng bắt đầu đen rồi.
…