Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 998 - Chương 998: Biến Hóa Cuối Cùng Của Thế Giới, Cam Lộ Từ Trên Trời Rơi Xuống 1

Chương 998: Biến hóa cuối cùng của thế giới, cam lộ từ trên trời rơi xuống 1 Chương 998: Biến hóa cuối cùng của thế giới, cam lộ từ trên trời rơi xuống 1

Biến hóa cuối cùng của thế giới, cam lộ từ trên trời rơi xuống 1

Xương tay Lục Thủy gãy.

Nắm đấm của hắn dừng lại ở một bên mặt của Mộ Tuyết, không thể nào tiến thêm được nữa.

Sức mạnh to lớn đến mức khiến hắn cảm thấy toàn bộ cánh tay của mình đều bị phế đi rồi.

Cái này…

Có chút không đúng.

Lần này Lục Thủy dùng sức mạnh tam giai, hắn chính là muốn đánh cho Mộ Tuyết trở tay không kịp.

Tại sao vẫn không đánh tới cơ chứ.

Trái với hắn, Mộ Tuyết vẫn không hề dao động, nàng nhìn thoáng qua nắm đấm của Lục Thủy, ngữ khí mang theo sự hiếu kỳ, hỏi:

“Lục thiếu gia, đây là tính đánh ta sao?”

Đối mặt với sự tra hỏi của Mộ Tuyết, Lục Thủy nuốt nước miếng một cái, sau đó dùng giọng điệu vô cùng bình tĩnh nói:

“Là như thế này, do ta thấy mạng che mặt của Thần Nữ thực sự quá đẹp mắt, cho nên sau khi nhìn nó liền không khỏi nghĩ tới vị hôn thê của ta. Nàng ấy chắc chắn cũng rất thích.

Vì thế, ta mới muốn xem thử xem mạng che mặt này làm bằng nguyên liệu gì. Sau đó đi mua một cái để tặng cho vị hôn thê của ta.

Không nghĩ tới việc sẽ làm cho Thần Nữ hiểu lầm.”

“Xương tay gãy.”

“Này là vết thương cũ, nếu như có thể xem qua mạng che mặt để mua được một cái giống như thế, một chút thương tích này chẳng đáng là gì cả.”

“Thật sao?”

Giọng nói lạnh lùng của Mộ Tuyết vang lên.

Tiếp đó, nàng lấy ra một cái tất vốn dĩ định bỏ đi được bao bọc trong khăn tay, nhét vào trong miệng Lục Thủy.

Cuối cùng đấm ra một quyền.

Ầm!

Một quyền này vậy mà lại đánh vào trong không khí.

Điều này khiến Mộ Tuyết cảm thấy có chút không ngờ tới.

Nàng nhìn lại, phát hiện Lục Thủy được không gian tách ra nơi khác.

Lúc này, trong tay Lục Thủy đang cầm một tấm vé bảo hộ.

Là vé không gian bảo hộ phải dùng giá cao mới mua được.

Lục Thủy không hề lỗ mãn, hắn bình tĩnh chờ đợi đối phương, tranh thủ thời gian mở ra cánh cổng không gian, kéo hắn qua nơi khác.

Ma tu này quá chậm.

Mộ Tuyết cũng không hề vội vã động thủ, mà cũng đợi đối phương mở cánh cổng ra.

Quả nhiên, cánh cổng mở ra, dường như đang muốn kéo người rời đi.

Nhưng ngay lúc này, khí tức của Mộ Tuyết lập tức quét tới.

Oanh!

Không gian bị phá vỡ, sức mạnh có thể trấn áp hết thảy lao về phía thông đạo.

Thanh âm lạnh như băng truyền ra từ trong miệng Mộ Tuyết:

“Muốn chết?”

Ầm!

Cổng không gian bắt đầu bị phá vỡ, đối diện truyền tới giọng nói tràn đầy sự hoảng sợ.

“Xin tiền bối thủ hạ lưu tình, vãn bối vô tâm mạo phạm.”

“Lăn”

Oanh!

Cổng không gian biến mất, tất cả mọi thứ cũng theo đó mà sụp đổ.

Lục Thủy:

“...”

Cái vé bảo hộ mà hắn phải dùng một khoản tiền lớn mới mua được, chỉ như thế thôi à?

Chờ cho phong ba lắng lại, Lục Thủy liền thấy nắm đấm của Mộ Tuyết hướng về phía hắn.

Ầm!

Lục Thủy bị đánh bay ra ngoài.

“Ý khi nãy của Lục thiếu gia có nghĩa là, ta thân là Thần Nữ, lại không đẹp bằng một cái mạng che mặt?”

Ánh sáng lóe lên, Mộ Tuyết lại một lần nữa đứng trước mặt Lục Thủy.

Nàng không nhắc tới cái cánh cổng không gian kia, căn bản vì nó không đáng để được nhắc tới.

Đối phương đúng là không biết sống chết.

Lục Thủy bị quăng ngã xuống đất, bây giờ hắn mới kéo cái thứ đang ở trong miệng mình ra, sau đó ném xuống mặt đất.

Hắn nhìn Mộ Tuyết, lạnh lùng nói:

“Cho dù Thần Nữ có xinh đẹp, thì cũng đâu thể nào so được với vị hôn thê của ta?”

Ầm!

Lục Thủy trực tiếp ăn thêm một quyền nữa.

“Ngươi nói lại xem.”

“Vị hôn thê của ta, chính là đẹp hơn Thần Nữ.”

Ầm!

Lại thêm một quyền nữa.

“Nói lại.”

“Vị hôn thê của ta, dịu dàng, lương thiện, mỹ mạo vô song.”

Ầm!

Lại thêm một quyền.

“Nói tiếp đi.”

“Vị hôn thê của ta, từ trước nơi nay chưa bao giờ đánh người, có tri thức, hiểu lễ nghĩa, nấu ăn vô cùng ngon.”

Ầm!

Nắm đấm đúng giờ mà tới.

“Nàng không hề có điểm xấu nào cả?”

“Không có.”

Ầm!

“Có hay không?”

“Chính là không có.”

Ầm!

“Nói ra hai điểm xấu.”

“Được rồi, đừng đánh, ta nói.

Vị hôn thê của ta, biến thái, hung dữ, thích động thủ đánh người, không nói lý, giống y như thùng thuốc nổ vậy, đụng một chút liền nổ.”

Dứt lời, Lục Thủy phát hiện ra rằng nắm đấm đúng là không tới nữa.

Nhưng mà, bão tố tới.

Oanh!!!

Toàn bộ rừng cây đều lên mây cả.

Chiến Thần vốn dĩ đang ở trong lĩnh vực Sát Lục, sau khi cảm nhận được sự biến hóa của thế giới, sự giãy giụa của hắn nhận được sự đáp lại.

Lần này, hắn dù gian nan nhưng vẫn sống tiếp được.

Thân thể cũng có dấu hiệu khôi phục.

Nhưng nếu muốn chạy ra được khỏi nơi này, vẫn còn xa lắm.

Nhưng mà nếu như không trốn đi, hắn sẽ phải vĩnh viễn ở lại nơi này.

Chỉ cần vị Thần Nữ kia trở về, tự do của hắn chắc chắn không còn nữa.

Tại sao trên đời này lại có sự tồn tại đáng sợ tới như vậy?

Trong lòng Chiến Thần có chút tuyệt vọng.

Ngay lúc này, một bàn tay xuyên qua lĩnh vực Sát Lục, bắt lấy hắn.

Giây phút này, vô số sự giết chóc đánh tới.

Cái tay này không ngừng bị công kích, bắt đầu nứt ra, nhưng nó vẫn cứng rắn lôi Chiến Thần đi.

Thái Nhất Tiên Quân.

Đây là người đầu tiên mà Chiến Thần nghĩ tới.

Chỉ có Thái Nhất Tiên Quân mới có bản lĩnh kéo người như này.

Nhưng mà, sự công kích của nơi này không hề yếu một chút nào cả, cái giá mà Thái Nhất Tiên Quân cần phải bỏ ra cũng không nhỏ.

Hơn nữa, còn phải nhân lúc vị kia chưa trở về mới được.

Một khi người nọ quay lại, sẽ thất bại ngay lập tức.

Nhưng mà, bọn họ vô cùng may mắn, đối phương vẫn chưa quay lại.

Chiến Thần được Thái Nhất Tiên Quân lôi đi.

Mặc dù phải bỏ ra một số thứ.

Trong rừng cây truyền ra một tiếng nổ mạnh.

Trong lúc đang đánh Lục Thủy, Mộ Tuyết đột nhiên cảm giác được rằng, có ai đó đang lôi người ra khỏi lĩnh vực Sát Lục của nàng.

“Quả là một năng lực lợi hại.”

Trong đầu Mộ Tuyết lóe lên ý nghĩ này, nhưng nàng cũng không quan tâm lắm, dù sao hiện tại có đi qua đó cũng chẳng kịp nữa.

Vẫn nên chuyên tâm mà đánh Lục Thủy thì hơn.

Còn người thì về sau bảo Lục Thủy đi bắt là được.

Một lúc lâu sau.

Lục Thủy nằm trên mặt đất, vết thương chằng chịt.

Xương sườn cũng gãy gần hết, nhưng mà cũng không có bất kỳ vết thương trí mạng nào cả.

Nhưng mà, trong lòng hắn lại nhận phải đả kích rất lớn.

Mộ Tuyết ngồi xổm bên chân Lục Thủy, mở miệng nói:

“Ta muốn đánh gãy một chân của Lục thiếu gia, Lục thiếu gia cảm thấy chân trái tốt hơn, hay là đùi phải tốt hơn?”

Hai cái chân đều không tốt.

Chỉ có điều, một câu hắn cũng nói không nên lời.

“Nam tả nữ hữu, vậy thì chân trái đi.”

Răng rắc!

Một âm thanh cực kỳ trong trẻo truyền ra từ chân trái của Lục Thủy.

“A!”

Đau đớn khiến cho Lục Thủy không khỏi giật một cái.

Đau quá, đau quá, còn có cả Hỗn Nguyên Chi Khí xen lẫn vào trong đó.

Đây hoàn toàn là hạ tử thủ.

Lục Thủy cảm thấy Mộ Tuyết thật là quá đáng.

Hắn không phải chỉ nói xấu một chút, làm một chút chuyện lôi kéo thù hận thôi sao?

Có cần thiết phải như vậy không hả?

“Xong, 30.000 quyền kết thúc.

Xem ra, mệnh của Lục thiếu gia vẫn chưa đến bước cuối cùng.

Hy vọng lần sau Lục thiếu gia sẽ không rơi vào tay ta nữa.”

Mộ Tuyết đứng dậy.

Hiện tại, việc nên làm đều đã làm rồi.

Nên đánh thì cũng đã đánh rồi.

Trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều.

“Bò đi, tể chủng.”

Lục Thủy âm thầm nghĩ trong lòng.

Ầm!

Một quyền.

Lục Thủy lại xuống sâu thêm ba thước.

Lục Thủy:

“...”

Ta chỉ nghĩ thầm trong đầu thôi mà.

Bình Luận (0)
Comment