Chỗ Lục Thủy nói, chính là sát lục chi địa 1
Đại Trưởng lão chém một kiếm, vạch ra chiến trường.
Đại đạo chi lộ lấy một địch nhiều.
Ầm!
Tiếng nổ chói tai vang lên, chỉ trong nháy mắt, tất cả mọi công kích đều bị một kiếm của Đại Trưởng lão ngăn lại.
Một kiếm này xuyên qua vạn cổ, trảm được vạn vật trong thiên địa.
Người cầm kiếm toàn diện, có vô địch chi tâm.
Một người một mảnh đất, đầu đội một mảnh trời.
Mà đối diện hắn, có người triển khai Pháp Tướng Thiên Địa, có người mở rộng đại đạo, có người tản ra Chân Long ý.
Còn có người triệu hồi Pháp Tướng Cổ Phật, phá thiên địa vạn pháp.
Tất cả bọn hắn đều đang lao về phía Đại Trưởng lão bên kia.
Hoặc là nói, mục tiêu của tất cả mọi người chỉ có một.
Tia sáng phía sau lưng Đại Trưởng lão kia.
Chỉ có hủy diệt tường vân bảy màu, tương lai mới có thêm nhiều khả năng.
“Ngươi quả thật rất mạnh, so với tất cả chúng ta còn mạnh hơn.
Sợ rằng tất cả chúng ta cộng lại cũng không thể giết chết được ngươi.
Thậm chí còn không thể khiến ngươi trọng thương, thế nhưng…” Nữ Thần Băng Hải nhìn Đại Trưởng lão, lạnh lùng nói:
“Tia sáng phía sau ngươi kia, nó chống đỡ được sao?”
Ánh sáng đại đạo chiếu rọi trời đất, gần như có thể đánh xuyên được sức mạnh Tu chân giới ngưng tụ thành.
Bọn hắn không công kích Đại Trưởng lão, tất cả đều muốn thử vòng qua Đại Trưởng lão để đánh tới tia sáng kia.
Cả nhóm tách ra.
Người nào chết thì coi như hiến thân, tạo ra cơ hội cho những người còn lại.
Chỉ cần một người, một người vượt qua được tồn tại vô địch này.
Bọn hắn sẽ thắng.
Đại Trưởng lão đứng ở nơi đó, trong tay cầm kiếm.
Sau đó, một trận gió thổi qua.
Hắn biến mất tại chỗ.
Tiếp đó, trận gió thổi về phía tất cả mọi người.
Ầm!
Sức mạnh đại đạo vô tận bắt đầu nở rộ trên bầu trời.
Người bình thường căn bản không có tư cách quan sát.
“Bằng bất cứ giá nào, phá vòng vây.”
Có người trầm giọng nói.
Rất vô sỉ, cũng rất bất đắc dĩ.
Vô sỉ ở chỗ mười mấy hai mươi người bọn hắn lại đi vây công một người, bất đắc dĩ ở chỗ, mười mấy hai mươi người bọn hắn lại bị một người bao vây.
Đối phương không rảnh đánh giết từng người một, nhưng tất cả bọn hắn thế mà lại không cách nào phá được vòng vây.
“Lục Vô Vi, ngươi cho rằng ngươi có thể chống cự được bao lâu?
Ngươi cho rằng chúng ta chỉ có từng này người thôi sao?
Còn không bằng ngươi từ bỏ phòng ngự, chủ động công kích, dựa vào thực lực của ngươi, tìm được cơ hội để chém chúng ta đến tàn nửa người cũng không khó.
Kiếm của ngươi là để công kích, cũng không phải để phòng ngự.
Xuất kiếm đi.”
Chiến Thần gào thét.
Thời gian của bọn hắn có hạn, một khi bị ngăn lại ở nơi này, cũng tức là bọn hắn thua.
Nhưng đáp lại những người này lại chỉ có một trận gió.
Đây là gió đại đạo, sức mạnh đại đạo đánh thẳng vào bọn hắn.
Đại đạo đọ sức hủy thiên diệt địa, nếu không phải một kiếm trước đó kia đã mở ra thiên địa, thì lúc này Lục gia căn bản đã không còn chịu nổi mức công kích này.
Không gian đang sụp đổ, nhưng dưới điềm lành, lại khôi phục bằng tốc độ nhanh nhất, điềm lành dường như chính là tới để chữa trị thế giới.
Bọn người Tiên Quân Thái Nhất dùng toàn bộ sức mạnh với mong muốn có thể phá được vòng vây.
“Vô dụng, ngươi dùng toàn lực để ngăn chặn chúng ta, vậy những người khác thì sao?
Ngươi sẽ không cho rằng chúng ta chính là chủ lực đấy chứ?
Tia sáng kia, công kích lớn nhất mà nó có thể chịu được là gì, ngươi biết không?”
Ầm!
Một đạo kiếm quang hiện lên, Đại Trưởng lão đang nỗ lực phản kích.
Phụt, có người bị thương.
Nhưng không một ai để ý, chỉ cần tập trung dốc hết toàn lực là được.
Sức mạnh đại đạo, uy lực quyền năng bắt đầu va chạm không ngừng.
Nhị Trưởng lão đứng giữa không trung, quan sát toàn bộ.
Nàng không biết cuối cùng Đại Trưởng lão có thể giữ vững được hay không.
Nhưng bây giờ, nàng cũng muốn xuất thủ.
Tam đại thế lực cũng không chỉ có những người kia.
Bên người còn rất nhiều Cửu giai sẽ tới, nếu thật sự dốc toàn sức, e là không còn bao nhiêu sức lực.
Tất cả lực lượng của Tiên Đình, Chư Thần của Thần Chúng, Phật quang của Phật Môn, toàn bộ đều tới.
Lục gia đã trở thành mục tiêu công kích.
“Giữ vững nơi này.”
Nhị Trưởng lão nói với Tam Trưởng lão một tiếng, rồi bước ra một bước.
Có người đã đến ngoại vi tiểu trấn.
Nàng cần phải đi nghênh đón.
Lúc này, trời đang đổ mưa, đồng thời lại bắt đầu có tuyết rơi.
Có điều chỉ qua mấy hơi thở, tuyết đã lớn đầy trời.
Tất cả mọi người đều không biết có chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng không cần phải hoài nghi gì.
Lục gia thật sự gặp phải đại nạn.
Diệp Tân nhìn về phía chân trời, có chút khó tin, tam đại thế lực đang vây công Lục gia.
Cái này…
“Thông báo cho Lục Thiếu gia.”
Thứ Diệp Tân nghĩ tới đầu tiên chính là tranh thủ thời gian thông báo cho Lục Thủy biết.
Cuộc gọi kết nối, nhưng đáp án hắn nhận được lại là, Lục Thiếu gia tạm thời không về được.
Tại sao lại như vậy?
Diệp Tân không phải là không muốn hỗ trợ, mà là hắn không thể hỗ trợ.
Nơi này có người của Phật Môn là một chuyện, quan trọng là, thực lực của hắn không đủ.
Lúc này, Diệp Tân ôm Thanh Điểu lên bảo vệ, trận chiến này, không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Tam đại thế lực vây công một nơi.
Ở thời kỳ Viễn Cổ, chuyện này chỉ xảy ra đúng một lần.
Vây công Đạo Tông.
Chuyện kia thật sự là sinh linh đồ thán.
Mấy người An Ngữ nhìn lên bầu trời, thực lực của các nàng yếu, căn bản không thể tham gia vào trận chiến này.
Các nàng ngay cả ngẩng đầu cũng chỉ dám tùy tiện nhìn một chút những chỗ khác.
Dư chấn của sức mạnh đã đủ khiến các nàng sợ hãi.
Khô Thụ lão nhân cắn răng, cuối cùng không hề động.
Động là đi tìm chết.
“Gâu gâu, lúc nào thì động thủ?” Cẩu Tử đã rục rịch.
Đám cháu trai này thật quá phận, thật sự coi trọng bản thân đến thế sao?
Chờ nó xuất thủ sẽ cho những người kia biết thế nào là chênh lệch, thế nào là khí thế.
Khô Thụ lão nhân không trả lời được vấn đề này, Lục gia cũng không có mấy người có thể tham gia trận chiến này.
Khoáng cổ tuyệt kim.
“Vẫn chưa tới lúc.” Đau Răng Tiên Nhân nhìn về chân trời, bình tĩnh nói:
“Phía trên chiến trường đã bị rạch ra, chúng ta cũng không có năng lực gì để tham dự vào trong đó, đành phải nhìn những chỗ khác.”
Bọn hắn đều chưa khôi phục đến đỉnh phong, cho nên muốn can thiệp vào trận chiến phía trên, gần như là không thể.
Mà phía trên trước mắt cũng không cần bọn hắn hỗ trợ.
“Tới rồi.” Đau Răng Tiên Nhân nhìn về phía trước, nói.
Ở bên ngoài Lục gia, gần trăm đạo khí tức hướng về phía Lục gia.
Tuyết lớn vẫn quét ngang.
Toàn bộ Lục gia bị vây quanh trong tuyết lớn.
Trận pháp của Lục gia cũng đã được mở ra.
Tam Trưởng lão ngồi ở phía trên cùng trên đại điện, hắn nhìn chằm chằm vào phia trước.
Hắn chính là phòng ngự cuối cùng của Lục gia, nếu như Lục gia bị phá, cũng tức là hắn đã bỏ mình.
Giờ phút này, sức mạnh trên người Tam Trưởng lão và đại điện dung hợp lại với nhau.
Hắn chính là đại trận của Lục gia.
‘Lục Thủy không có ở nhà cũng bớt lo hơn một chút.’ Tam Trưởng lão tự nhủ.
Ở ngoài tiểu trân Thu Vân, một nhóm người đáp xuống.
Bọn họ không bay qúa cao vì trên không trung là chiến trường cấp bậc Đại Đjao kia.
Đi lên chính là tìm chết.
Khí tức đại đạo thôi đã có thể trực tiếp giết được bọn họ.
Đây chính là chênh lệch của Đại Đạo và Cửu giai.
Những người này là mấy người cầm đầu của Tần Chúng.
Bọn họ không có thần cách của Chủ Thần, không có quyền năng của Chủ Thần.
Nhưng bọn họ có chiến lực của Đại Đạo Giả.
Đây chính là đặc điểm của Thần Chúng.
Mặc dù vị trí bị kẹt chết rồi, nhưng lại tấn thăng dễ dàng hơn so với những người khác.
Lúc bọn họ chạy tới thì là lúc tuyết lớn rơi đầy trời, mặt đất còn phủ đầy băng sương.
“Chỉ là băng tuyết mà có thể trở ngại được con đường của ta sao?”
Một người toàn thân là lửa trong Thần Điện Thái Dương trực tiếp bộc phát sức mạnh lửa.
Là quyền năng của Thần Vương cửu giai.
Chẳng qua lúc sức mạnh lửa bùng phát, tuyết lại rơi càng lớn, ngọn lửa còn có dấu hiệu bị dập tắt.
Tiếp đó, bọn họ nhìn thấy một cô bé đi ra từ đằng trước.
“Không phải Đại Đạo Giả, tiến lên.”
Lập tức có người kêu lên.
Thật ra cho dù có là Đại Đạo Giả, bọn hắn cũng không sợ hãi.
Dù là không có sức mạnh đại đạo mạnh như vậy, nhưng trong số bọn hắn, không phải là không có người đã tới gần mức Đại Đạo Giả.
Liều mạng mà thôi, ai không biết chứ.
Có người vọt tới, mang theo sức mạnh đại đạo, gào thét tiến lên.
Không cần bọn hắn ở phía trên hay phía dưới, bọn họ đều dùng sức mạnh đại đạo.
Cho nên công kích, tất cả căn cơ của sức mạnh, đều là từ đại đạo mà ra.
Nhưng người đầu tiên xông lên đã trực tiếp bị đánh bay về.