Cửu nhìn thấu chân tướng 1
Đông Phương Lê Âm nhìn tường vân, cứ cảm thấy có chút kỳ quái.
“Tộc trưởng đại nhân, có phải ta mang thai rồi hay không?” Đông Phương Lê Âm nhìn Lục Cổ, nói.
“Hẳn là vậy đi.” Lục Cổ bắt mạch, nhưng lại không cảm giác được vợ mình có mang thai.
“Tường vân này vừa mới chui vào thân thể của các ngươi, các ngươi không tò mò tường vân là cái gì sao?” Đông Phương Dạ Minh ở bên cạnh tò mò hỏi.
“Có liên quan gì tới con của chúng ta không?” Đông Phương Lê Âm cũng không rõ.
Nàng lờ mờ nghe thấy tiếng trẻ con cười.
Như có như không, không có tiếng gì rõ ràng.
“Ta có một loại cảm giác, tường vân hẳn là vì đứa bé này mà tới.” Lục Cổ nói.
“Thế nhưng dựa vào mạch tượng thì là không có mang thai.” Mộc Cận tiếp tục bắt mạch, nói.
Bốn người đều không hiểu.
Một lát sau, Nhị Trưởng lão xuất hiện trước mặt Đông Phương Lê Âm.
Nàng vừa mới vì những người kia treo hạ mệnh.
Điềm lành vẫn còn, bọn hắn khôi phục rất nhanh.
Cho nên không cần phải trị liệu quá nhiều.
Làm xong những việc này, Nhị Trưởng lão trước tiên đến tìm Lê Âm.
Phải biết, đây chính là nguyên nhân gây ra tất cả, không có ai là không hiếu kỳ.
“Tay.” Nhị Trưởng lão lập tức nói.
Những người khác tự nhiên lui ra đằng sau.
Nhị Trưởng lão bắt mạch, linh khí bắt đầu dò xét mạch đập của Đông Phương Lê Âm.
Sau đó nàng cảm thấy, Lê Âm quả thật mang thai.
Theo kinh nghiệm lâu năm của nàng, đã có hơn nửa ngày.
Cho nên thiên địa dị biến, là vì nhận ra Lê Âm mang thai nên mới bắt đầu?
Vậy tường vân chui vào thân thể Lê Âm để làm gì?
Tường vân đặc biệt hạ xuống, luôn có cảm giác không bình thường.
“Nhị Trưởng lão, tình huống thế nào rồi?” Đông Phương Lê Âm hơi khẩn trương hỏi.
“Buổi trưa nay, ngươi có thai.” Nhị Trưởng lão thu tay lại, nói thẳng.
Nghe được câu này, Đông Phương Lê Âm và Lục Cổ đều vui mừng.
Nhưng rất nhanh sau đó lại trở nên lo lắng.
“Tường vân kia, là có chuyện gì xảy ra? Thiên địa xuất hiện biến hóa như vậy, cứ có cảm giác sẽ có ảnh hưởng rất lớn.” Lục Cổ nói.
Nhị Trưởng lão không lập tức trả lời, mà nhìn sang Cửu đang ở một bên xem xét bụng của Đông Phương Lê Âm.
Loại vấn đề này chỉ có Cửu mới có thể trả lời.
“Có thể hiểu là thiên địa chúc phúc, là một loại bảo hộ.
Đứa nhỏ này có phần kỵ với mệnh lý thiên địa, nếu không có bảo hộ như này sẽ rất nguy hiểm.” Cửu thuận miệng đáp.
“Ngươi thấy rõ sao?” Nhị Trưởng lão hỏi trong lòng.
Đương nhiên, nàng cũng hơi lo lắng, vậy mà tùy thời đều có thể gặp nguy hiểm.
Hai người bình thường này, làm thế nào lại mang thai loại quái vật như vậy?
Sau đó Nhị Trưởng lão nhớ tới Lục Thủy, lại lập tức cảm thấy bình thường.
“Không, ta vẫn đang nhìn, nhưng hẳn là rất nhanh sẽ thấy rõ, vì bản thân đứa trẻ này đã không bình thường.
Người chờ ta một lúc.” Cửu lập tức đáp lại.
Giọng nói của nàng còn có chút hưng phấn.
Nhị Trưởng lão không hiểu Cửu đang nhìn cái gì.
Nhưng nàng biết, Lê Âm muốn an tâm dưỡng thai.
“Tường vân là một loại bảo hộ.” Nhị Trưởng lão nhìn Đông Phương Lê Âm, nói:
“Lần mang thai này sẽ rất nguy hiểm, không thể tùy ý ra ngoài, cứ an tâm ở nhà dưỡng thai.
Khó chịu thì để Lục Cổ dẫn ngươi đến trấn hít thở không khí.
Nghe thấy câu lần mang thai này rất nguy hiểm, Lục Cổ và Đông Phương Lê Âm đều bị dọa không nhẹ.
Đông Phương Lê Âm biết trước đó mình đã bị bệnh rất lâu, nhưng lại không nghĩ sẽ nghiêm trọng như vậy.
Có điều có thiên địa chúc phúc, đứa thứ hai này của nàng lại lợi hại đến vậy sao?
“Vậy chúng ta đi về nghỉ trước đi?” Lục Cổ lập tức đỡ lấy vợ mình, hỏi đương nhiên là hỏi Nhị Trưởng lão.
Lần mang thai thứ hai sẽ nguy hiểm, hắn không dám lơi là cảnh giác.
Nếu không khóc cũng không kịp.
Vì sao con của hắn sinh ra đều long đong như vậy?
Lục Cổ đang định cùng Đông Phương Lê Âm rời đi lại trực tiếp bị Nhị Trưởng lão ngăn cản:
“Đứng đấy đã, để ta nhìn lại.”
Không phải là Nhị Trưởng lão muốn nhìn, mà là Cửu muốn nhìn.
Sắc mặt của Cửu không tốt lắm.
Điều này khiến vẻ mặt Nhị Trưởng lão cũng trầm xuống.
Thấy sắc mặt Nhị Trưởng lão kém đi, Lục Cổ và Đông Phương Lê Âm cũng buồn thiu.
Sẽ không có trở ngại gì chứ?
Đông Phương Dạ Minh và Mộc Cận cũng lo lắng.
Muội muội của hắn mang thai mà lại giống như sắp tận thế vậy.
Thật vất vả mới vượt qua được, bây giờ lại vẫn chưa an tâm nổi.
Nếu không phải đã biết Đông Phương Lê Âm là em gái ruột của mình, Đông Phương Dạ Minh còn cảm thấy nàng liệu có phải có thân phận đặc thù hay không, mà đến con cái cũng toàn người phi phàm.
Mộ Tuyết xử lý đồ vật xong xuôi, liền đưa Chân Thần Duy Nhất trở về.
“Không đủ tư cách nha.”
Lúc này, Chân Thần Duy Nhất đỏ mặt, nàng chính là hơi sốt ruột chút xíu.
“Thân là Chân Thần Duy Nhất Thiên Địa, không có cái gì là không học được.”
Mộ Tuyết nhìn Chân Thần Duy Nhất cười nói:
“Vậy về sau ta đành dựa vào sự cứu vớt của Chân Thần Duy Nhất.”
“Phàm nhân đã có nguyện vọng, vậy ta sẽ thỏa mãn ngươi.” Chân Thần Duy Nhất tản ra uy nghiêm của Chân Thần, nói:
Mộ Tuyết cười cười, sau đó biến mất tại chỗ.
Chân Thần Duy Nhất nhìn Mộ Tuyết rời đi, sau đó cảm thấy có một trận gió thổi tới.
Nàng giật nảy mình.
“Ta trở về đây.”
Vèo một tiếng, Chân Thần Duy Nhất lập tức chạy về.
Đại Trưởng lão đi về tới phía sau núi, hắn bị thương rất nặng, có điều không có suy nghĩ đi chữa thương luôn.
Hắn đang đợi Nhị Trưởng lão thông báo đáp án.
Dị biến lần này vượt qua tất cả những lần khác trong vô số năm qua ở Lục gia.
Bọn hắn muốn biết tình huống đại khái.
Kể cả thật sự là vì mang thai, bọn hắn cũng có thể tiếp nhận.
Hoặc là nói kiểu mở thưởng này thật khiến cho người ta kinh hỉ.
Tam Trưởng lão không ở lại đại điện mà bắt đầu đi thu dọn tàn cuộc.
Bên ngoài đều là vết tích đại đạo, để Lục Cổ đến, Lục Cổ cũng không có cách nào.
Cách nào.
Diệp Tân nhìn về phía Lục gia, thở nhẹ.
“Cuối cùng cũng an toàn, nhà của Lục Thiếu gia quả thật không dễ chọc, uy thế của Lục Thiếu gia cũng đã vượt mức bình thường.
Tiểu trấn Thu Vân may mắn thoát khỏi đại nạn, nhưng có rất nhiều người bị thương.
Cũng không phải là ai cũng có thể bình an vô sự dưới sự vây công của những người này.
Mặc dù không đánh tới, nhưng vô hình chung vẫn có một bộ phận người có thể bị thương.
Lục gia bây giờ đang bề bộn nhiều việc.
“Ông trời của ta, sao A Mãn lại bị thương nghiêm trọng như vậy? Nhanh đưa hắn đi chữa trị đi.”
“A Mãn thế mà còn đi làm thảo dược, hắn điên rồi sao?”
“Đừng nói nữa, mọi người sống sót được cũng không dễ dàng, tranh thủ thời gian đi cứu người đi.”
Nhược Thủy Tam Thiên nhìn Lục gia, nhìn Lục gia một chút, cuối cùng chui vào trong lòng đất, nàng bị thương rất nặng, nhưng có thể sống sót được.
Nàng sở dĩ có thể đến, là bởi vì Cửu nói cho nàng biết.
Cửu nói cho nàng rằng nơi này sẽ có một trận đại kiếp.
Mà nơi ứng kiếp chính là nhà của ân nhân nàng.
Nàng không do dự, lập tức tới.
Vui vẻ nhất không phải là báo được ân, mà là gặp được Cửu.
Nàng nói với Cửu rất nhiều rất nhiều, dường như đã đem hết tất cả những ngày tháng không vui ra nói.
Cửu vẫn nói, sau đó nói với nàng một câu ‘Vất vả rồi’, Cửu vẫn là người ôn nhu như vậy.
Có điều đứa bé vừa mới tới cứu nàng kia khiến nàng có cảm giác kỳ quái.
Không biết tại sao nàng cứ có cảm giác cô bé đó có chút tương tự với Cửu trước kia.
Không phải là vẻ ngoài, cũng không phải khí tức, hoặc là nói hoàn toàn không thể chỉ rõ được tương tự ở chỗ nào.
Nhưng chính là có loại cảm giác này trong lòng.
Cuối cùng, Nhược Thủy Tam Thiên biến mất tại chỗ.
Hôm nay không thấy được đồ đệ của nàng, đợi khôi phục rồi lại đi nhìn xem.
Đồ đệ của nàng thật sự là một tên khiến ngươi ta không chán ghét nổi.
Trên biển, Thạch Quy chở Thiên Cơ Lâu Vũ bị trọng thương chậm rãi rời khỏi Lục gia.
Thân thể Thạch Quy đã nứt ra, đang hấp hối.
Đầu Thiên Cơ Lâu Vũ rủ xuống, sẽ chết đi bất cứ lúc nào.