Cửu nhìn thấu chân tướng 2
“Cứ rời đi như vậy sao?” Giọng nói già nua của Thạch Quy suy yếu bất thường.
“Ừm, thiên cơ đã bắt đầu sáng tỏ, ta không thể ở lại bên trong.
Còn sống, đã rất khó.” Thiên Cơ Lâu Vũ nói, cảm thấy thật may mắn.
“Tử kiếp có còn không?” Thạch Quy hỏi.
Nó có chút để ý.
Lần này sống sót được thật sự đã rất khó, nếu như tử kiếp vẫn còn, vậy sẽ rất khó tránh khỏi.
“Không còn.” Thiên Cơ Lâu Vũ nhìn về phía trước, đột nhiên cười nói:
“Quãng đời còn lại đã không còn cực khổ nữa rồi, thuận lợi đến mức khiến cho người ta kinh ngạc.
Giống như được thiên địa chiếu cố vậy.
Chúc mừng.
Tất cả đã được đền đáp.”
Thạch Quy không nói gì, nó chở Thiên Cơ Lâu Vũ đi xa hơn một chút.
Ngưng Hạ nhìn Lục gia, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Lục gia đã gắng gượng qua được.
“Lão tổ, ngài nên đi chữa thương.” Hồng Tố lập tức nói.
Trong trận chiến này, bản mệnh Đạo khí của Lão tổ đã bị phá, bị thương rất nặng.
Không chữa không được.
“Ừm, nên đi chữa thương rồi.” Ngưng Hạ nhìn Lục gia, đột nhiên nói:
“Hồng Tố, đã bao lâu chúng ta không đến Lục gia rồi?”
Nghe thấy vấn đề này, Hồng Tố sững sờ, nói:
“Hẳn là chưa được bao lâu, lần trước lúc Chân nhi thành hôn đã qua đó.”
“Bản tọa cũng thế.”
Hồng Tố hơi không rõ, sau đó nàng nghe thấy Ngưng Hạ tiếp tục nói:
“Ngày em gái của bản tọa thành hôn ấy, chính là lần cuối cùng bản tọa đến Lục gia.
Đã nhiều năm như vậy rồi, bản tọa chưa từng quay lại Lục gia.”
Hồng Tố hơi bất ngờ, như vậy là rất nhiều năm sao?
Giống như không phải chuyện của cùng một thời đại vậy.
“Mấy ngày nữa qua đó một chuyến đi.” Ngưng Hạ lại đột nhiên nói.
Hồng Tố ngây cả người.
Thậm chí còn không dám tin.
“Không tò mò về dị tượng này sao?” Ngưng Hạ hỏi.
“Tò mò.” Hồng Tố lập tức đáp.
Không có ai là không tò mò, có điều, những người khác muốn biết được đáp án, chắc chắn là rất khó.
Nhưng các nàng thì khác, các nàng có thể biết được.
Nhất là Lão tổ.
“Vậy chờ bản tọa khôi phục xong.” Ngưng Hạ nói.
Ở trong một sân nhỏ của một thành thị, một người đàn ông trung niên nhìn lên bầu trời, cuối cùng tuyên một câu phật hiệu.
Hắn không có đi.
Bởi vì trong tay hắn còn có một đứa trẻ.
Minh Vương Cổ Phật không tham gia vào trận chiến này.
Nếu như không phải vì đứa trẻ trong tay thì hắn đã đi rồi.
Dù có bỏ mình, cũng đều là chiến đấu vì Phật Môn.
Đây là lập trường của bọn hắn, không có đúng sai.
Bất kể ai cũng đều sẽ có lựa chọn, không ai biết lựa chọn này là đúng hay sai, bọn hắn sẽ chỉ cố gắng đưa sự lựa chọn này đến hướng tốt nhất.
Nếu như cuối cùng sai, bọn hắn cũng sẽ không hối hận.
Bất kể kết quả là gì, bọn hắn đều sẽ đối mặt.
Chỉ là, hắn đã không còn là người của Phật Môn.
Minh Vương Cổ Phật nhìn bé gái trong tay, lúc này, bé gái cũng nhìn hắn.
Nàng vươn tay, cười cười.
“Hy vọng có thể nhìn thấy con trưởng thành.”
Hắn không sống được bao lâu.
Tâm nguyện duy nhất, chính là nhìn Tiểu Gia Gia trưởng thành.
Minh Thổ.
U La Cổ Phật dừng lại.
Thất bại.
Phật Môn thất bại, hắn cũng thất bại.
Cuối cùng, hắn vẫn không thể ra khỏi Minh Thổ, không tham gia trận chiến kia.
Hắn dùng Phật Môn thần thông, không có cách nào xuất hiện ở Phật Điện vào lúc thiên địa dị biến xảy ra.
U La Cổ Phật tuyên câu phật hiệu, cuối cùng xoay người lại.
Thất bại, vậy phải chuẩn bị những cái khác.
Cao Viễn nhìn lên bầu trời, nắm chặt hai tay, cuối cùng vô lực rủ xuống, hắn nhận được tin tức.
“Chư vị, kết quả tất cả mọi người đã nhìn thấy, chúng ta họp đi.”
Giờ phút này, nhóm người Cao Viễn lại một lần nữa mở ra hội nghị.
Hội nghị của bọn hắn chỉ thảo luận một điều.
“Toàn lực giúp Đế Tôn thức tỉnh, bỏ phiếu.” Tiền bối chủ trì công việc lập tức nói.
Giờ phút này, không ai nói thêm cái gì.
Năm phiếu thông qua.
Đây chính là cách duy nhất của bọn họ.
Nhất định phải trong lúc đối phương còn chưa trưởng thành, giúp Đế Tôn thức tỉnh.
“Cá nhân ta sẽ tiếp tục tìm bộ phận sau.” Ma Kiếm Trảm Đồ nói.
Chuyện này cũng không có ai dị nghị.
Có lẽ nửa phần sau có thể đối kháng được với nửa phần trước.
“Nhóm người Tiên Quân Thái Nhất sẽ tiếp tục nghiên cứu phần sau của phiến đá, hy vọng có thể có đối sách mới.”
Chuyện xảy ra, Tiên Đình không có ai nói thêm gì khác, việc duy nhất cần làm chính là cố gắng hết sức để đối phó với chuyện này.
Vẫn chưa tới giây phút cuối cùng.
Mộ Tuyết về tới phòng, nhẹ nhàng thở ra.
Cuối cùng cũng qua.
Có điều bây giờ nàng rất muốn trở về Lục gia xem xem.
Bắt mạch cho mẹ, xem rốt cuộc là dạng tiểu gia hỏa nào lại có thể dẫn đến loại dị biến này.
Thế giới nhường đường, thiên kiếp bảo hộ, còn có tử khí dẫn đường.
Lại lợi hại như vậy.
‘Chẳng lẽ bởi vì biết là đệ đệ muội muội của Lục Thủy, cho nên thiên địa mới cố ý mở đường?’
‘Hẳn là không phải, tường vân kia rất kỳ quái, đồ vật chứa bên trong ta không hề thấy rõ.’
‘Là một loại bảo hộ, nhưng cụ thể là cái gì, lại không biết.’
‘Không biết Lục Thủy có thấy rõ hay không.’
Bất kể như thế nào, trước mắt đã không có chuyện gì, đến lúc đó trở về xem là biết.
Mộ Tuyết không nghĩ nhiều nữa, nàng trước đó vẫn luôn không nhịn được ý muốn xuất thủ.
Nhưng trực giác nói cho nàng biết, vẫn chưa tới lúc, uy hiếp thật sự vẫn chưa xuất hiện.
Cuối cùng chờ được những sức mạnh kia.
Nếu như không phải nàng và Lục Thủy, thật sự rất nguy hiểm.
Mộ Tuyết đi ra ngoài.
Ở trong phòng đã lâu như vậy, sẽ khiến dì Đường lo lắng.
“Chị dâu chị dâu, ở bên ta có mấy thùng, chị có muốn lấy một thùng không?”
Vừa đi ra ngoài, Mộ Tuyết liền nghe thấy tiếng Trà Trà gọi.
Dáng vẻ rất vui vẻ.
Không biết tới vấn đề ở Lục gia, Trà Trà đương nhiên sẽ không lo lắng.
“Có một thùng là của ta.”
“Còn có ta, còn có ta.”
Nhã Nguyệt nói, Nhã Lâm cũng nhảy nhảy lên tạo cảm giác tồn tại.
Lúc này, mưa tạnh, thiên địa bắt đầu trở về bình thường.
Loại mưa này căn bản sẽ không có lại.
Hứng được bao nhiêu, sẽ chỉ có bấy nhiêu.
Dì Đường nhìn thấy Mộ Tuyết đi tới, trong lòng nhẹ nhàng thở phào.
Không có việc gì là tốt rồi.
Có một số việc nàng đương nhiên sẽ không nói ra miệng, biết trong lòng là được rồi.
Tạm thời không thể nói với chồng nàng.
Nhỡ đâu ảnh hưởng tới việc Mộ Tuyết lấy chồng sẽ không tốt.
Lòng tốt làm chuyện xấu.
Nàng có thể cảm giác được, Mộ Tuyết thật lòng muốn gả cho Lục Thiếu gia, là cam tâm tình nguyện.
Không phải Lục Thủy sẽ không gả.
“Mộ Tuyết tỷ tỷ còn không thoải mái chỗ nào sao? Nhỡ đâu bị anh rể biết, anh rể sẽ đau lòng khó chịu.” Nhã Nguyệt nói với Mộ Tuyết.
Mộ Tuyết nghĩ nghĩ, hình như trước đây Lục Thủy đã từng nói như vậy.
Nàng không ăn cơm, Lục Thủy đều nói hắn sẽ đau lòng.
Chị dâu không thoải mái, biểu đệ Lục Thủy sao còn quản trong lòng mình khó chịu hay không làm gì?” Đông Phương Trà Trà hiếu kỳ hỏi.
Nhã Nguyệt: “???”
Mộ Tuyết: “???”
Dì Đường: “...”
“Thiếu gia, đã không sao rồi chứ?” Ở địa giới ma tu, Chân Võ mở miệng hỏi.
Trước đó, bọn hắn quả thực rất sợ hãi.
Nhất là lúc đối diện với vị ở biển sâu kia, thật khiến người ta tim đập chân run.
Nếu như không phải Thiếu gia vẫn luôn ở đó, bọn hắn có lẽ đã sớm tan thành mây khói rồi.
Thiếu gia mạnh đến lại một lần nữa thay đổi nhận biết của bọn hắn.
Có điều cuộc đối thoại giữa vị kia và Thiếu gia, bọn hắn nghe không hiểu.
Nó không nằm trong nhận biết của bọn hắn.
“Tạm thời không có chuyện gì làm, về sau hẳn cũng sẽ không có việc gì.” Lục Thủy lấy Thiên Địa Trận Văn ra, nhìn lại.
Bây giờ không cần phải giả bộ nữa.
Đã đồng thiên với Mộ Tuyết rồi.
Còn nhìn những sách khác làm gì.
Có điều Mộ Tuyết không vạch trần hắn, hắn cũng không nói.
Chờ thực hiện kế hoạch lớn cuối cùng.
Thành công?
Không ôm hy vọng.
Chỉ để Mộ Tuyết chờ mong không công thôi.
Đến lúc đó thông đồng với cha vợ diễn kịch, hù chết nàng.
Ai bảo ngươi đánh ta, sẽ có lúc ngươi phải khóc. Lục Thủy suy nghĩ trong lòng.