Cửu nhìn thấu chân tướng 3
“Thiếu gia có muốn trở về không?” Chân Võ hỏi.
Lục gia xảy ra chuyện lớn như vậy, Thiếu gia khả năng cao là muốn trở về đi.
Bây giờ Lục giờ cũng không phải dạng như Thái Nhất.
Người có tu vi mạnh một chút ở tu chân giới cũng không dám gây chuyện với Lục gia.
Chỉ có một vài người tu vi không đủ, không biết địa điểm, mới không biết tới sự cường đại của Lục gia.
Chi ít Tứ giai là có thể thấy được tình huống đại khái.
Nhưng bọn hắn không nhìn thấy vị trí.
Có điều biết được nơi đó là nơi nào.
“Không được, tiếp tục đi tìm ma tu Huyết Trần.” Lục Thủy nói.
Trở về cũng không giúp được cái gì.
Khả năng còn bị mắng.
Vì sao?
Vì bọn hắn tâm tình không tốt, bắt hắn để xả giận?
Về phần Thiên Sinh Thần, Lục Thủy không để ý, đối phương thế mà lại cảm thấy quyền năng của mình lợi hại.
Đợi hắn khôi phục tốt rồi, lại đi một chuyến.
Hỏi đối phương một chút, còn muốn phách lối nữa hay không.
Còn.
Thì sẽ cho đối phương biến mất vĩnh viễn.
Kiếp trước đại khái là đối phương chạy nhanh, nếu không hắn cũng có thể có chút ấn tượng.
Sau đó Lục Thủy không nói thêm gì nữa, tiếp tục xem sách.
Về phần làm sao để đến thành Huyết Hoa, đương nhiên là được Chân Võ đẩy đi.
Chân của hắn chưa khôi phục, tay ngược lại đã khôi phục khá tốt.
Dù sao thì tay cũng là do chính mình giảm giá, chân là do Mộ Tuyết giảm giá, không giống nhau.
Trên mặt cũng có một vài ấn ký.
Dấu răng thì một lời khó nói hết.
Trở về rồi hẵng nói đi.
Mộ Tuyết nhìn là thấy, hắn không sợ.
Sớm biết Mộ Tuyết đã biết hắn là người trùng sinh, hắn đã dùng sức mạnh thiên địa chạy rồi.
Uhm.
Vậy đệ đệ muội muội của hắn sẽ gặp nguy hiểm.
Muốn khóc chết.
Có điều tam đại thế lực đã lui về sau, Dự Ngôn Thạch Bản hẳn là đã hoàn thành nửa phần trên.
Nhìn bộ dạng này, tam đại thế lực muốn bắt đệ đệ muội muội của hắn cũng không có cách nào.
‘Tiếp theo, đại khái chính là ngồi đợi bọn hắn thò đầu ra.
Cũng không biết bao lâu bọn hắn mới có thể khôi phục được.’
Lục Thủy có chút hiếu kỳ trong lòng.
Dù sao loại chuyện này cũng phải phòng bị một chút, đối phương xác thực rất mạnh, không cẩn thận sẽ rất dễ lật thuyền.
‘Trên lý thuyết hẳn là sẽ không quá nhanh, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.
Nếu không.’
‘Cũng không biết Mộ Tuyết có đồng ý hay không.’
Lục Thủy đương nhiên cũng lập tức nghĩ lại.
Những người này dù có khôi phục nhanh thế nào, thì có thể so với hắn được sao?
Chờ hắn thành hôn xong, hắn nói cái gì sẽ chính là cái đó.
Chờ đệ đệ muội muội của hắn sinh ra, liền trực tiếp đánh một trận.
Yêu tinh gây chuyện.
Đặc biệt như vậy, đánh một trận hẳn là cũng có thể sinh long hoạt hổ nhỉ?
Hẳn là vậy đi.
— —
“Nhị Trưởng lão, đã rất lâu rồi.” Lục Cổ nhìn Nhị Trưởng lão, nói.
Mà Nhị Trưởng lão vẫn luôn nhìn chằm chằm Cửu.
Nàng nhìn thấy vẻ mặt Cửu không ngừng biến đổi.
Nghiêm trọng, nghi ngờ, ngạc nhiên, chấn kinh, vui mừng, khó tin, hiểu ra.
Tóm lại là thay đổi không ngừng, Nhị Trưởng lão hoàn tòan không biết Cửu nhìn thấy cái gì.
Nhưng nhìn thế nào cũng thấy không đơn giản.
Một hồi lâu sau, Cửu đứng bên cạnh Nhị Trưởng lão, cười nói:
“Ta thấy được.
Ta cũng đã hiểu ra tất cả.
Ta hiểu tại sao Lục Thủy và Mộ Tuyết lại mạnh như vậy, cũng hiểu vì sao con gái của Lê Âm lại đặc biệt như thế.
Lại càng hiểu vì sao trên người Mộ Tuyết lại có khí tức hủy diệt thế giới.
Tất cả, ta đều hiểu.
Ta từng tưởng tượng ra rất nhiều thứ, nhưng tiểu khả ái à, ngươi biết không?
Ta chưa bao giờ nghĩ tới chân tướng lại hoàn toàn vượt ra khỏi tưởng tượng của tata.
Chân tướng này quá kinh người.”
Nói xong nàng liền nhéo nhéo mặt Nhị Trưởng lão, vô cùng hưng phấn, giống như vừa mở ra cánh cửa dẫn tới thế giới mới vậy.
“Ta cũng đã hiểu vì sao Lục lại lựa chọn chết đi, hắn đã tìm được cách giải quyết tất cả.” Cửu lại nói.
“Cho nên ngươi rốt cuộc đã nhìn thấy cái gì? Còn Lê Âm, rốt cuộc là có vấn đề gì hay không?” Nhị Trưởng lão nói chuyện với Cửu trong lòng.
Nàng không phải ở đây để nghe Cửu cảm thán.
Nàng muốn biết rõ chân tướng.
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Còn có Lục là ai?
Không đúng, rốt cuộc ai là ai?
Được rồi, chân tướng là gì?
“Lê Âm không có bất cứ vấn đề gì, chỉ là mang thai một đứa bé mà thôi, đứa bé này được thiên địa tường vân hộ thể, vấn đề cũng không lớn.
Cứ bình thường sinh ra là được.” Cửu nói.
Lúc này, mấy người Lục Cổ nhìn Nhị Trưởng lão, luôn có cảm giác Nhị Trưởng lão không đúng lắm.
“Các ngươi trở về đi.” Nhị Trưởng lão nhìn Đông Phương Lê Âm, nói:
“Không cần quá lo lắng, không có vấn đề gì.
Cứ như lúc mang thai Lục Thủy là được.
Chỉ là ra ngoài ít hơn.”
Ít ra ngoài hơn, cái này nhất định phải làm.
Nếu không ai biết liệu có giống với lúc sinh Lục Thủy hay không.
Lục Cổ và Đông Phương Lê Âm yên tâm hơn không ít.
Có điều bọn hắn chắc chắn sẽ không ra ngoài.
Quá nguy hiểm.
Tình cảnh vừa rồi bọn hắn cũng không phải không nhìn thấy, đơn giản khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.
Lần này dù có nói gì, Lục Cổ cũng sẽ không để vợ mình rời khỏi Lục gia.
Quá nguy hiểm.
Chờ mấy người Lục Cổ rời đi rồi.
Nhị Trưởng lão mới nhìn Cửu, hỏi:
“Nói đi, ngươi đã nhìn thấy cái gì?”
“Thấy được chân tướng người bình thường chắc chắn không thể nào biết được.
Chân tướng đặc biệt tàn khốc.
A, bị phát hiện rồi.” Cửu đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Có điều trên mặt nàng không có chút lo lắng nào.
“Bị phát hiện rồi?” Nhị Trưởng lão hơi bất ngờ.
Bị ai phát hiện?
“Ừm, bị phát hiện, có điều đối phương chỉ nhìn thông qua mệnh lý, tiểu khả ái đến đây chào hỏi nào.”
Cửu giơ tay Nhị Trưởng lão lên, sau đó để Nhị Trưởng lão vẫy vẫy tay với không trung.
“Vì sao lại muốn ta vẫy tay? Ai phát hiện ra ngươi rồi?” Nhị Trưởng lão vung tay hai lần, hỏi.
“Cái này về sau ngươi sẽ biết, khi đó có thể nhớ tới ta là được rồi.” Cửu cười hì hì nói.
Nàng ngồi ngay giữa không trung, đạp chân, tâm tình tình rất tốt:
“Nhất thời ta không muốn rời bỏ ngươi sớm như vậy, ta định ở lại đây một đoạn thời gian nữa.
Ta muốn nhìn thấy kết quả cuối cùng.”
Nhị Trưởng lão thả tay xuống:
“Cho nên ngươi không có ý định nói cho ta biết ngươi đã nhìn thấy cái gì?”
Nhìn bộ dạng này của Cửu, nàng liền biết, Cửu không có ý định nói.
Vừa rồi vẫy tay cứ có cảm giác không đúng lắm.
“Không phải là không muốn nói, mà là không thể nói.” Cửu xoa xoa đầu Nhị Trưởng lão, nói:
“Đây là chuyện kinh người nhất ta từng gặp.
Thật sự là nét bút của thời đại.
Nhưng nét bút này cũng rất yếu đuối.
Một khi ta nói ra miệng, tương đương với thay đổi trật tự của mệnh lý thiên địa.
Như vậy, tất cả đều có thể xảy ra vấn đề.”
Nhị Trưởng lão giơ tay đập tay Cửu, nói:
“Khi nào mới có thể nói?”
Sau đó nàng bước ra một bước, xuất hiện ở phòng bếp, cầm một miếng điểm tâm, lại biến mất, tiếp đó đã xuất hiện ở phía sau núi.
Lúc này, nàng cắn một miếng điểm tâm.
Đối với việc Nhị Trưởng lão đánh tay mình, Cửu tự nhiên không để vào mắt.
Nàng tiếp tục xoa đầu Nhị Trưởng lão:
“Chờ đến trước khi ta hoàn toàn biến mất đi.”
“Chừng nào thì ngươi biến mất?” Nhị Trưởng lão hỏi.
“Ừm, trong vòng một năm.” Cửu trả lời.
Nhị Trưởng lão cũng không cảm thấy dài, một năm rất ngắn.
Đối với những người như bọn nàng mà nói, ngủ một giấc đã có thể hết một năm.
“Dạng tồn tại như ngươi, thật sự sẽ chết sao?” Nhị Trưởng lão hơi do dự, cuối cùng vẫn muốn hỏi thử.
“Sẽ.” Cửu đưa ra đáp án khẳng định:
“Thời đại của chúng ta đã kết thúc, nên chết, tự nhiên sẽ chết theo thời đại.”
Nhị Trưởng lão không đáp lời, mà hỏi tiếp:
“Còn Lục Thủy và Mộ Tuyết thì sao?”