Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 1020 - Chương 1020: Là Thời Điểm Để Lục Thủy Biết Giang Hồ Hiểm Ác 1

Chương 1020: Là thời điểm để Lục Thủy biết giang hồ hiểm ác 1 Chương 1020: Là thời điểm để Lục Thủy biết giang hồ hiểm ác 1

Là thời điểm để Lục Thủy biết giang hồ hiểm ác 1

“Còn Lục Thủy và Mộ Tuyết thì sao?”

Cửu nhìn Nhị Trưởng lão, nói:

“Ngươi không cảm thấy hứng thú về đứa con kia của Lục Cổ và Lê Âm sao?”

“Vậy cùng nói đi.” Nhị Trưởng lão liếc Cửu, bổ sung thêm một câu:

“Không cần tỏ ra bí hiểm với ta.

Nếu không sẽ có người muốn ngươi chết đi đấy.”

“Ta cũng đã chết nhiều năm như vậy rồi, ngươi có muốn ta chết, cũng vô dụng thôi.

Ta bây giờ chỉ là một phần quyền năng còn sót lại.” Cửu tung bay trước mặt Nhị Trưởng lão, không hề bị uy hiếp.

Nhị Trưởng lão không nhiều lời với Cửu.

Có nói cũng vậy.

Người đã chết, căn bản không thèm để ý tới mặt mũi.

Lại không có mộ.

“Ngươi đã không nói, vậy ta sẽ hỏi thứ ta muốn biết, ngươi xem mà trả lời.” Nhị Trưởng lão nói.

“Ngươi hỏi đi, lại nói, món điểm tâm này của ngươi là do Lê Âm làm sao?” Cửu chọc chọc miếng điểm tâm.

Nhị Trưởng lão trực tiếp nhét miếng điểm tâm vào trong miệng, không cho Cửu chọc:

“Chuyện liên quan tới cái thai thứ hai của Lục Cổ và Lê Âm, ngươi nói là nữ, vậy nàng là một vị đại năng nào đó chuyển thế sao?” Nhị Trưởng lão nhìn Cửu, hỏi vấn đề mà nàng tương đối quan tâm.

Mang thai thôi mà thế giới đã xuất hiện dị biến như vậy, nàng không thể không nghi ngờ.

“Ngươi sẽ không cảm thấy là ta chứ?

Thân là Chân Thần Độc Nhất Thiên Địa, sao có thể làm mấy chuyện như chuyển thế vậy được?” Cửu nghịch tóc Nhị Trưởng lão, nói:

“Chết chính là chết, đây là lựa chọn của ta.

Ngày ta biến mất ấy, đã chấp nhận việc chết đi.

Sao lại còn chuyển thế làm gì?

Hơn nữa…”

Cửu nhìn Nhị Trưởng lão, cười nói:

“Dù có thật sự chuyển thế, cũng không bao giờ có khả năng chuyển thế vào Lục gia.”

“Vì sao?” Nhị Trưởng lão tò mò hỏi.

“Bí mật.” Cửu nói thẳng, rồi tiếp tục:

“Về phần đứa con gái trong bụng Lê Âm kia, nàng không phải chuyển thế của bất kỳ ai.

Nàng giống như Lục Thủy, đều là con do Lê Âm và Lục Cổ sinh ra.

Không thể nào là chuyển thế của bất kỳ ai, chỉ là cách nàng đến kiếp này có chút đặc biệt.”

“Những tường vân kia chính là điểm đặc biệt của nàng?” Nhị Trưởng lão hỏi.

“Chỗ đặc biệt là gây nên sự sụp đổ của thế giới.

Tường vân và điềm lành cũng thế, nhưng không cùng tính chất.

Điềm lành là đến để bảo vệ thế giới, còn tường vân là đến để bảo vệ đứa nhỏ kia.

Mà lúc đứa nhỏ kia trở thành một sinh mệnh mới, sẽ tạo ra tác động to lớn đến thế giới.

Gần như khiến thế giới hoàn toàn sụp đổ.” Cửu giải thích đại khái.

“Hoàn toàn sụp đổ? Chỉ mang thai một đứa bé thôi cũng có thể tạo ra loại dị biến này sao?”

“Ừm, mệnh lý bài xích, nguyên nhân cụ thể, phải qua một đoạn thời gian nữa ngươi mới có thể biết được.”

Nếu đến trước khi nàng sinh ra ngươi vẫn không biết, vậy sau khi sinh, ta sẽ nói cho ngươi biết.

Ta cũng muốn đợi nàng sinh ra, nhìn một chút rồi mới biến mất.

Điều kiện tiên quyết là, Lục Thủy phải đem Chân Thần Duy Nhất đến gặp ta.

Nếu không, dù nói cái gì ta cũng sẽ không biến mất.” Cửu nghĩ nghĩ, đạp chân nhỏ, nói:

“Hắn đã đồng ý với ta, nhưng lại cứ kéo dài mãi.”

“Lúc Lê Âm sinh con cũng sẽ xuất hiện dị tượng sao?” Nhị Trưởng lão hỏi.

Nàng không để ý đến ước định giữa Lục Thủy và Cửu.

“Trên lý thuyết thì không biết, nhưng ta không thể cho ngươi đáp án chính xác được.

Mệnh lý thiên địa không phải đã hình thành thì sẽ không thay đổi.

Ngươi biết quá nhiều sẽ dễ ảnh hưởng đến mệnh lý sau này.

Cho nên ta mới không dám nói cho ngươi quá nhiều.

Đương nhiên, nếu ta nói thứ vừa nhìn thấy cho ngươi biết, ta sẽ biến mất ngay lập tức.” Cửu ung dung nói.

Giống như nàng đã chết một lần rồi, cho nên có chết thêm lần nữa, cũng không có gì to tát.

Nhị Trưởng lão không hỏi nhiều về cái này nữa.

Chi ít biết được một chút.

Nhưng trọng điểm lại không có.

Thứ duy nhất nàng biết rõ, là mọi thứ đã coi như bình an.

Đối với nàng mà nói, vậy cũng đủ rồi.

“Tam đại thế lực có còn tới nữa không?” Nhị Trưởng lão đột nhiên hỏi.

“Sẽ không ngừng quan sát, hơn nữa, bọn hắn tất nhiên sẽ thử thức tỉnh Đế Tôn của mình.

Nhưng ưu thế của bọn hắn không lớn.

Cho nên sau này sẽ có người lặng lẽ đi xử lý.” Cửu nói.

Nhị Trưởng lão không cần hỏi cũng biết người sẽ lặng lẽ đi xử lý là ai.

Có điều nàng cũng không nói gì.

Lục Thủy muốn làm gì thì để hắn làm cái đấy, Đại Trưởng lão đã từng nói như vậy.

“Còn Lục Thủy và Mộ Tuyết thì sao?” Nhị Trưởng lão đi trên đường, hỏi:

“Chuyện liên quan tới nét bút thời đại mà ngươi nói, bây giờ ta không có ý định biết.

Nhưng vì sao Mộ Tuyết và Lục Thủy lại mạnh vượt mức bình thường như vậy, cái này hẳn là có thể nói đi?”

Cửu không lập tức trả lời, nàng suy nghĩ một chút, sau đó mới nói:

“Có vẻ như không thể nói, có điều không bao lâu nữa là có thể biết được.

Đường mệnh lý đang thu hẹp lại, rất nhanh thôi, kết cục sẽ xảy đến.

Nhưng ngươi có thể yên tâm, thân thể hai người bọn họ không có vấn đề gì.

Tâm lý cũng rất khỏe mạnh.

Mang thai sinh con hẳn là cũng không có vấn đề gì.

Chỉ là sẽ khó khăn hơn một chút so với người bình thường.”

“Nói vậy thà rằng không nói.” Nhị Trưởng lão nói thẳng.

Cửu đung đưa người, đáp:

“Ta nhỏ bé như vậy, ngươi không yêu trẻ nhỏ sao?

Còn mắng ta.”

Nhị Trưởng lão: “...”

Nàng ghét người bên ngoài thì nhỏ hơn nàng, mà tuổi lại lớn hơn nàng.

“Mệnh lý thu hẹp là có ý gì?” Nhị Trưởng lão chỉ có thể hỏi cái khác.

“Thế giới này không có tốt như ngươi nghĩ, nó thật ra vẫn luôn đi về phía diệt vong.” Cửu thấy Nhị Trưởng lão khó hiểu, bèn tiếp tục giải thích:

“Khác với kiểu từ từ đi về hướng diệt vong mà ngươi nghĩ.

Thế giới mặc dù có giới hạn, nhưng đối với chúng ta mà nói, nó là vĩnh hằng.

Thế nhưng vì một số nguyên nhân, nó sẽ đi về phía diệt vong.

Một phần nhỏ nguyên nhân ta chết, là để làm chậm đi quá trình này.”

“Vậy phần lớn còn lại thì sao?” Nhị Trưởng lão hỏi.

“Bí mật.” Cửu cười trả lời.

“Con gái của Lục Cổ có liên quan tới chuyện này không?”

“Không liên quan.”

“...Vậy ngươi nói với ta làm gì?”

“Dời sự chú ý của ngươi, tránh cho ngươi lại hỏi chuyện ta không thể nói.

Đáng yêu như thế, hỏi nhiều sẽ không đáng yêu nữa.”

Cửu xoa xoa mặt Nhị Trưởng lão nói.

Nhị Trưởng lão lập tức giơ tay lên muốn đập, nhưng vẫn không có chút tác dụng nào.

Căn bản không có cách nào chạm vào Cửu.

Cuối cùng, Nhị Trưởng lão từ bỏ, nàng đi một đường, rồi dừng lại bên hồ nước, lúc này, ở đây đã không còn bóng dáng của Đại Trưởng lão.

Chỉ là lúc Nhị Trưởng lão xuất hiện, một trận gió nhẹ thổi qua.

“Có đáp án rồi?” Giọng nói của Đại Trưởng lão vang lên.

Vẫn bình tĩnh như trước đây.

“Lục Cổ và Lê Âm có mang một bé gái.” Nhị Trưởng lão nói thẳng.

Gió dừng lại, có chút cô đơn.

Dường như là vì hai chữ con gái kia.

Niềm vui thú của việc mở thưởng này ở chỗ là không biết gì cả, bây giờ đã biết là nam hay nữ, một nửa niềm vui thú cũng mất đi.

Cũng may bọn hắn càng để ý tới con của Lục Thủy hơn.

“Về sau nói giản lược thôi là được.” Tiếng nói thong thả của Đại Trưởng lão vang lên.

“Ví dụ như là thiên kim?” Cửu thử hỏi.

Đương nhiên, tiếng của nàng chỉ mình Nhị Trưởng lão có thể nghe thấy.

Nhị Trưởng lão không để ý đến Cửu, cũng không đáp lại câu nói kia của Đại Trưởng lão, mà tiếp tục nói:

“Cái thai thứ hai xuất hiện đã tạo ra tác động hủy diệt tới thế giới.

Điềm lành tới là để ổn định thế giới.

Tường vân tới là để an thai.

Cái thai thứ hai cũng giống như Lục Thủy, không phải là chuyển thế của bất kỳ ai.

Cụ thể vì sao lại thành như vậy, có nguyên nhân, nhưng tạm thời không biết.”

Bình Luận (0)
Comment