Giữa thiên địa tụng ta tên thật 2
“Tiền bối cảm thấy còn có đồ vật nào tốt hơn không?” Lục Thủy hỏi.
“Tiểu đạo hữu.” Người đàn ông trung niên nhìn Lục Thủy, trầm giọng nói:
“Rời nhà ra ngoài, làm người nên biết tự để cho mình một đường lui.
Nhà ngươi có thể lợi hại, nhưng bên cạnh ngươi không có người nào lợi hại.
Ở tu chân giới rồng rắn lẫn lộn, cũng không phải ai cũng sẽ không nổi lòng tham.”
“Không phải tiền bối cảm thấy ta coi thường những vật này sao?” Lục Thủy nhìn đống đồ vật trên quầy hàng, nói.
Người đàn ông trung niên: “...”
Đây là người nhà ai?
Để cha hắn tới cửa xin lỗi ta đi.
“Tiểu hữu là người nhà nào?” Người đàn ông trung niên nhìn Lục Thủy:
“Có rảnh, ta sẽ đến nhà tiểu hữu mở mang kiến thức một chút.”
“Không cần thiết, ta chính là muốn đến chỗ của tiền bối mua ít đồ.” Lục Thủy nói.
Nếu người này đến nhà hắn tìm phiền toái.
Vấn đề là không có vấn đề gì.
Nhưng đến khi trở về, hắn không chừng sẽ phải đến Phong Sương Hà qua đêm.
Đối mặt với vẻ mặt muốn tăng nợ của Tam Trưởng lão, hắn luôn có cảm giác rất nguy hiểm.
Gần đây hắn cũng không kiếm chuyện gì cho lão cha và Tam Trưởng lão.
Bọn hắn cũng không dễ dàng gì.
“Tiểu hữu vừa rồi không phải còn chướng mắt đống đồ này của ta sao, sao bây giờ lại muốn mua rồi?” Người đàn ông trung niên nói.
Dựa vào giọng điệu của Lục Thủy, hắn có thể nghe ra một chuyện, đó là đối phương có lo lắng hắn sẽ đến tìm người nhà của mình.
Xem ra là cũng biết sợ chủ.
Không tính là quá ngu dốt.
Nhưng hắn thật sự muốn đi.
Gần đây tâm tính vốn không tốt, không bắt cha của người này xin lỗi hắn, cơn tức giận này hắn khó mà tiêu được.
Lục Thủy có cảm giác tâm tình của người này không tốt lắm, nhưng cũng có thể hiểu được, bệnh trên người không có cách nào chữa trị, là hắn thì tâm tình cũng không tốt.
Sau đó, hắn nhìn người đàn ông trung niên, cực kỳ có thành ý nói:
“Ta không có hứng thú với mấy cái pháp bảo này, dù sao thì những thứ này, ngay cả việc bỏ vào nhà kho ta cũng chưa từng nghĩ tới.
Ta muốn là những thứ khác.”
Được rồi, nhà ngươi là thế lực đỉnh cấp, cho nên những vật này không thèm để vào mắt.
Người đàn ông trung niên cảm thấy thằng nhóc này quá phô trương.
Có điều hắn ngược lại rất tò mò, đối phương rốt cuộc là muốn cái gì?
“Ngươi muốn mua cái gì?
Mà, ngươi có tiền không?”
Nghe được vấn đề này, Lục Thủy mang theo ý cười nói:
“Chuyện tiền nong, tiền bối không cần lo lắng, về phần ta muốn cái gì…”
Lục Thủy động đậy, tới gần người đàn ông trung niên, nói khẽ:
“Thứ vãn bối muốn là một tấm phù vân.
Là phù văn có liên quan tới thiên phú của tiền bối, gọi là phù văn Gia Trì Sức Mạnh.”
Lục Thủy nhìn đối phương, hắn nói từng chữ rõ ràng, chắc chắn không có chuyện nghe nhầm.
Đúng vậy, trong nháy mắt khi Lục Thủy vừa nhìn thấy người này, hắn đã biết rõ đối phương là ai.
Chính là sư phụ của ma tu Cát An, ma tu Thì Hạ.
Một ma tu có đủ loại thiên phú truyền kỳ.
Phù văn của người này đối với Lục Thủy mà nói, rất quan trọng.
Nếu hắn có tấm vé bảo hộ Gia Trì Sức Mạnh này ngay từ đầu, thì trong trận chiến tối hôm qua sẽ không bị động như vậy.
Còn phải tùy tình huống mà xử lý.
Đương nhiên, hắn nhận ra được đối phương, ngoại trừ từ sức mạnh, còn từ cả vết thương trên người đối phương.
Vết thương trên người ma tu là do Hỗn Nguyên Sát Lục tạo thành, không tính là nặng, nhưng không có cách nào chữa trị được.
Sẽ phải chịu tra tấn trong mấy năm mới có thể khôi phục lại.
Đây chính là cái giá phải trả khi quấy rầy vợ chồng bọn họ.
Được rồi, đối phương là người vô tội.
Lục Thủy cảm thấy giúp đối phương chữa trị cũng không phải việc khó gì.
Nhưng bây giờ hắn muốn tấm vé bảo hộ kia.
Phòng ngừa Mộ Tuyết lại động thủ với hắn.
Có vé bảo hộ rồi, hắn sẽ có khả năng phản công.
Nghe thấy Lục Thủy nói, ma tu Thì Hạ run lên, hắn có chút không dám tin nhìn Lục Thủy.
Hắn rất ít đi lại trong tu chân giới, hoặc là nói hắn rất ít khi dùng tên thật của mình khi đi lại trong tu chân giới, người quen hắn lại càng ít hơn, không cần biết là cường giả hay kẻ yếu, đều không thể tùy tiện nhận ra hắn mới đúng.
Vì sao đối phương lại có thể một câu nói toạc ra như vậy?
Hơn nữa, nhìn dáng vẻ này của đối phương, giống như là đã biết từ trước.
“Tiểu hữu chắc chắn ta có phù văn Gia Trì Sức Mạnh như vậy?” Vẻ mặt ma tu Thì Hạ trầm xuống.
“Vạn Nguyên Thể không dễ nhìn ra sao?” Lục Thủy nhích xe lăn lại gần, thoải mái nói.
Mặc dù mang mặt nạ, nhưng giọng điệu của hắn rất bình thản, ma tu Thì Hạ đương nhiên nghe ra được.
Đối phương rất thong thả.
Một Nhị giai đối mặt với hắn lại có thể thong thả như vậy?
Phải biết dù chỉ là suy đoán bên ngoài, hắn cũng có tu vi Nhập Đạo.
Một Nhị giai đối mặt với cường giả Nhập Đạo, lại không chút lo lắng như vậy sao?
Hồ Lô Sát Nhân nếu không ở trong tay người có tu vi đỉnh phong Lục giai, thì cũng không có khả năng tạo ra bất kỳ uy hiếp gì đối với Thất giai.
Đối phương dựa vào đâu?
Ẩn giấu tu vi sao?
Hơn nữa, lại có thể nhanh chóng nhìn ra Vạn Nguyên Thể.
Người này không đơn giản, hoặc là hai người phía sau hắn không đơn giản.
“Vạn Nguyên Thể cũng không có nghĩa là có phù văn Gia Trì Sức Mạnh đúng chứ?” Ma tu Thì Hạ hỏi.
“Đại danh của tiền bối, vãn bối từng nghe qua.” Lục Thủy nhìn ma tu Thì Hạ, không có ý định quanh co lòng vòng:
“Truyền kỳ của ma tu Thì Hạ, như sấm bên tai.”
“Ngươi, làm sao lại nhận ra được?”Ma tu Thì Hạ lúc này không còn chút khinh thường nào nữa.
Người trước mắt này, hoặc là tu vi thông thiên, hoặc là có người thông thiên giở mánh khóe ở đằng sau.
“Lúc tới đây trùng hợp nhìn thấy, lại trùng hợp nhận ra mà thôi.”
“Chỉ như vậy?”
“Chỉ thế thôi.” Lục Thủy mỉm cười.
Mặc dù đối phương không nhìn thấy.
“Các hạ rốt cuộc là ai?” Ma tu Thì Hạ có chút không tin nổi.
Nhưng đối phương quả thật có chút bản lĩnh.
Hắn đã quan sát rất lâu, tu vi Nhị giai không sai, hai người phía sau có chút khó nhìn thấu, nhưng từ bước đi, không khí lưu động, có thể đại khái đoán là sắp tới Ngũ giai.
Hắn không tìm thấy vấn đề ở đâu.
Nhưng hai người mặc áo bào đen phía sau có chút không đơn giản, có lẽ là thiên phú của hắn không cho phép hắn cảm giác được gì.
Thế nhưng hắn là người một thân thiên phú, cũng không đến mức sẽ sai.
“Đông Phương Hạo Nguyệt, tiền bối có thể gọi ta như vậy.”
Lục Thủy cảm thấy tốt nhất vẫn nên dùng Đông Phương Hạo Nguyệt đi.
Đông Phương Thập Lý không thích hợp.
Đông Phương Bách Lý không cần thiết.
Quá nhiều nhiều tên sẽ dễ bị lẫn lộn.
“Đông Phương gia?” Ma tu Thì Hạ hỏi.
“Cũng không phải.” Lục Thủy lắc đầu.
“Vậy khi nào tiểu hữu muốn phù văn Gia Trì Sức Mạnh?” Ma tu Thì Hạ hỏi.
Hắn không tiếp tục hỏi cái kia, đối phương không lộ mặt, chính là không muốn để lộ thân phận thật sự.
Tên hẳn cũng là giả.
Có điều hắn cũng không có ý định biết rõ ràng.
Biết ít một chút cũng không phải chuyện gì xấu, mặc dù tu vi của hắn đã rất cao.
Thế nhưng dù tu vi có cao hơn nữa, trong tình cảnh như tối hôm qua, hắn cũng là giãy giụa trong gang tấc.
Lục gia… Quá đáng sợ.
Còn đáng sợ hơn nhiều so với dự đoán của hắn.