Ta sợ rằng sau khi chết đi sẽ bị đất vùi lấp 1
Lục Thủy đi thẳng về phía Huyết Hoa Thành.
Không lâu sau, hắn cũng cảm giác được rằng bùn đất dưới chân xuất hiện màu đỏ.
“Vết máu?”
Quan sát màu đỏ xuất hiện dưới chân mình, hắn phát hiện nó cũng không phải thật sự là vết máu, mà là bị sức mạnh nhuộm đỏ.
Là sức mạnh của Huyết Ma.
Ma Tu Huyết Trần, chính là cường giả tu huyết.
Thậm chí có thể nói là người sáng lập Huyết Tu.
Thời kỳ viễn cổ của những người kia, không ai là không phải kinh tài tuyệt diễm.
Kiếm Nhất, Thiên Cơ, Cơ Tầm, mỗi một người đều là nhân vật đứng đầu đứng đầu trong khu vực của mình.
Từ xưa đến nay, đều là người đứng đầu.
Cùng khu vực, cùng lĩnh vực, từ trước tới nay chưa từng có ai vượt qua được bọn họ.
Cho dù là Kiếm Tu, cũng chưa có người nào có thể hoàn toàn vượt qua được Kiếm Nhất.
Đại trưởng lão cũng kém hắn một chút.
Thứ kém hơn cũng không phải là kiếm ý, mà là thứ khác.
Có lẽ là do Kiếm Nhất là người đã sáng lập ra Kiếm Tu cũng nên.
Có điều, Kiếm Tu do Kiếm Nhất mà bắt đầu, lại để cho Đại trưởng lão hướng về phía đỉnh phong huy hoàng.
Mà cũng chỉ có một vị Đại trưởng lão đấy thôi, mấy vị ở lĩnh vực khác thì vẫn chưa có người nào có thể vượt qua bọn họ cả.
Ngay cả Thiên Cơ Lâu Vũ cũng còn kém rất xa.
Nếu như Thiên Cơ chết, thì Thiên Cơ Lâu Vũ may ra còn có khả năng đuổi kịp.
Bởi vì, năng lực tránh né kiếp nạn của Thiên Cơ mạnh hơn bất kỳ một người nào.
“Thiếu gia, cách phía trước không xa chính là Huyết Hoa Thành. \
Hiện tại vẫn chưa thể vào được, không biết cụ thể thời gian có thể đi vào là lúc nào.
Nhưng có lẽ cũng trong vòng mấy ngày này mà thôi.”
Chân Võ mở miệng giải thích.
“Không ai biết được cấu tạo ở bên trong Huyết Hoa Thành cả. Nghe nói rằng, Huyết Hoa Thành cũng chỉ mới xuất hiện mấy ngày gần đây, là bỗng nhiên xuất hiện trên mặt đất.
Vốn dĩ ở đây không hề có thành nào cả.
Với lại, chuyện này có liên quan tới Ma Tu Chí Tôn, cho nên Ma Tu cũng không truyền ra quá nhiều thông tin.
Không rõ là do Ma Tu thiếu ghi chép về chuyện này, hay là do không hề có ghi chép.”
Chân Linh ở bên cạnh bổ sung thêm.
Lục Thủy chỉ gật đầu, không nói gì.
Vùng đất ở phía trước cũng bắt đầu biến thành màu đỏ, hơn nữa còn có khí tức tràn ra.
Lục Thủy phải đi một lúc rất lâu trên vùng đất bị nhuộm đỏ này mới có thể thấy được Huyết Hoa Thành.
Đi tới nơi này, thế giới trong mắt hắn gần như chỉ còn là một màu đỏ tươi như máu.
Mà Huyết Hoa Thành còn hơn như thế nữa.
Đây là một tòa thành được bao bọc bởi những bức tường cao huyết hồng, cũng không biết nó được làm từ nguyên vật liệu gì, thế nhưng lại phảng phất thấy được sự di chuyển của dòng máu ở trên đó.
Tòa thành này cũng không nhỏ, nhưng cũng chẳng hề có quy tắc nào cả, có thể nói là hình dạng khá là quái dị.
Trông như một trái tim vậy.
Bên ngoài có dòng máu đang di chuyển, nó như đang nói với hắn rằng người trong thành này vẫn còn sống.
“Thẩm mỹ kiểu gì thế này?”
Trong lòng Lục Thủy không khỏi có chút kinh ngạc.
Ma Tu Huyết Trần tạo nên một cái tòa thành loạn thất bát tao này cho mình ở, thật sự thoải mái à?
Nhưng mà nghĩ lại, hắn đúng thật là không hiểu được suy nghĩ trong đầu Ma Tu.
Sở dĩ Ma Tu bị gọi là Ma Tu, không hoàn toàn là do công pháp của họ. Trên thực tế, là do phần lớn người kiếm tẩu thiên phong đều có tính nết không được ổn cho lắm.
Đương nhiên, dù không phải là Ma Tu, tính nết cũng không nhất định là ổn.
Ai cũng có nhược điểm cả.
Chẳng qua là, bình thường không cảm nhận được sự khuyết thiếu trong tính cách của bản thân mà thôi.
Không nói tới việc là tâm tính cao minh, nhưng phần lớn mọi người đều cảm thấy bản thân là một người bình thường.
Ví dụ như chính bản thân Lục Thủy.
Hắn cảm thấy bản thân mình rất bình thường, nhưng Mộ Tuyết lại cảm thấy hắn nhất định là có bệnh.
Ngược lại, hắn cảm thấy Mộ Tuyết chắc chắn là có bệnh, nhưng bản thân nàng lại cảm thấy mình rất bình thường.
Ý kiến khác nhau liền muốn động thủ.
Vậy mà còn nói bản thân mình không có bệnh.
Nhưng mà, phần lớn Ma Tu đều không có quá nhiều sự ràng buộc, cho nên mới không được chào đón.
Trong mắt Lục Thủy, Ma đạo chỉ là một con đường khác mà thôi, nó không phải là biểu hiện cho sự thiện ác.
Nhưng thành kiến về việc Ma Tu là ác đã hình thành, thì dù cho hắn có làm việc tốt đều chẳng có ý nghĩa gì cả, chỉ có thể duy trì nội tâm của mình.
Trái lại, cảm thấy Đạo Tu là tốt, thì dù cho hắn có làm chuyện xấu cũng chẳng sao cả, hết nói bọn họ không được làm cái này, lại nói chẳng được làm cái kia, cuối cùng hình thành nên những ngụy quân tử.
Vì thế, phần lớn Ma Tu đều cho rằng, nếu ngươi nói ta ác, vậy ta liền ác cho ngươi xem.
Còn phần lớn Đạo Tu lại là, tất cả mọi người đều muốn ta là người tốt, cho nên hắn không thể không làm việc thiện cả đời.
Nhìn lại một đời, mấy nhà vui mấy nhà sầu.
Đương nhiên, đây đều là suy nghĩ của người bình thường.
Trong Tu Chân Giới, Ma Tu hay là Đạo Tu, đều không có sự khác biệt quá lớn.
Hợp tác với nhau cũng không sao cả.
Đạo Tu gả cho Ma Tu, Đạo Tu cưới Ma Tu, cũng không có việc gì.
Đương nhiên,
Đương nhiên, danh tiếng của Ma Tu cũng không mấy dễ nghe.
Nhưng mà, danh tiếng của Ẩn Thiên Tông cũng kém, còn có cả Hợp Hoan Tông.
Một đám người muốn gia nhập Hợp Hoan Tông, trên mặt lại có chút trơ trẽn.
Dù sao cũng rất dễ bị hiểu lầm.
“Có nhiều người tới đây không?”
Lục Thủy mở miệng hỏi.
“Không ít, nhưng mà nếu so sánh với cửa đá bên Thu Vân Trắn thì ít hơn rất nhiều.”
Chân Võ suy nghĩ một chút, nói tiếp:
“Cũng không hẳn là do ở đây không được coi trọng, mà là do gần đây Tu Chân Giới xảy ra quá nhiều chuyện, phần lớn người đều đi tới nơi khác, cho nên người còn ở lại Tu Chân Giới tương đối ít.”
“Có người ở lại Bỉ Chi Hải Ngạn, có người ở lại Cửa Đá, còn có người ở lại Băng Nguyên Tuyết Vực, còn có rất nhiều người sau khi lấy được thứ tốt liền bế quan.
Nhất là sau điều kỳ diệu ngày hôm qua, không ít người trực tiếp chạy đi bế quan.”
Chân Linh bổ sung.
Lục Thủy không hề nghĩ tới chuyện này.
Nhưng mà dù nhiều hay không nhiều người, thì cũng chẳng ảnh hưởng gì tới hắn cả.
Ma Tu Huyết Trần cũng không dễ tìm như vậy.
Người khác không thể tìm nhanh hơn hắn được.