Đi qua một rừng cây nhỏ, cuối cùng Lục Thủy cũng đi được tới trước cửa thành.
Tòa thành nàTa sợ rằng sau khi chết đi sẽ bị đất vùi lấp 2y có con sông bảo vệ thành, có thể nói là ngay cả cửa cũng chẳng chạm được.
Bởi vì, bên trên dòng sông bảo vệ thành này có cấm chế, căn bản là không thể bay qua được.
Nhưng mà điều khiến cho Lục Thủy khá bất ngờ là, vậy mà lại có người câu cá ở bên cạnh dòng sông này.
Những người này trông vô cùng nhàn hạ thoải mái.
Sau đó, Lục Thủy bắt gặp một người khá là quen mắt.
Hắn bỏ mặt nạ xuống, chỉ là chút vết thương nhỏ mà thôi, bị một hai người nhìn thấy cũng không sao cả.
Trái lại, người mất mặt lại là Phương Đông Hạo Nguyệt.
Không liên quan gì tới Lục Thủy cả.
Quá nhiều người liền không thích hợp.
Vạn nhất có người nhận ra hắn, vậy thì danh tiếng của Lục thiếu gia lại càng xấu thêm.
Quay về lại phải đi gặp Tam trưởng lão.
Cảm xúc dao động quá lớn không tốt cho trái tim.
Sau đó, bọn họ liền xuất hiện bên cạnh một người đang câu cá.
Ở đây ngồi một đám người, tất cả đều đang câu cá.
Tu vi cao thấp có đủ.
“Ở đây có cá sao?”
Lục Thủy đi tới bên cạnh một vị thanh niên hỏi.
Gương mặt tái nhợt của Miêu Đồng có hơi nghi hoặc nhìn về phía bên cạnh, sau đó liền thấy Lục Thủy đang ngồi trên xe lăn.
Hắn hơi kinh ngạc, nhưng mà cũng chỉ hơi mà thôi.
“Đông Phương đạo hữu?
Ngươi đây là…”
Hắn nhìn thấy một vài vết máu ứ đọng trên mặt Lục Thủy, hơn nữa còn đang ngồi trên xe lăn, vừa nhìn liền biết đã có chuyện xảy ra.
“Ngã một cái mà thôi, không sao cả.”
Lục Thủy nói.
Miêu Đồng kinh ngạc, ngã một cái thôi mà bị thương nặng như vậy sao?
Có điều, tối hôm qua hắn vừa mới nhìn thấy dáng người trấn áp thiên đại của Lục Thủy, không ngờ tới rằng hôm nay vậy mà lại thấy được bản tôn.
“Ở đây chắc là có cá, có thể là tiền để vào thành.”
Miêu Đồng bắt đầu giải thích cho hắn nghe.
Hắn vô cùng thích thú với sự giải thích này.
Hy vọng một ngày nào đó mình cũng có thể trở thành người qua đường bách khoa toàn thư.
Nơi nào có chuyện lớn, nơi đó liền có bóng dáng của hắn, nơi đó liền có hắn phổ cập tri thức.
Mục tiêu thật xa xôi.
“Tiền để vào thành?”
Lục Thủy có hơi ngoài ý muốn, hoàn toàn không nghĩ tới.
Hắn cảm thấy bản thân chỉ cần bay qua là được rồi, không hề đi tìm hiểu chuyện này.
Miêu Đồng gật đầu một cái, giải thích:
“Ta tốn cả một ngày trời đều đi vòng quanh thành.
Trên tường thành nhiều ít đều ghi lại một chút văn tự.
Sau đó, ta rút ra được tin tức này từ trong đó.
Có lẽ không phải đợi thành mở ra, mà là chúng ta phải tìm được chìa khóa rồi mới được vào.”
“Có người tin?”
Lục Thủy tò mò hỏi.
Nhìn bộ dạng này, chuyện câu cá là do Miêu Đồng phát hiện.
“Không có.”
Miêu Đồng nhìn những người câu cá kia nói:
“Tất cả bọn họ đều đi qua đó nhìn một lần, cảm thấy ta lý giải sai rồi, bọn họ đều có đáp án của mình.”
Lục Thủy ngồi trên xe lăn, nhìn những người câu cá kia, càng cảm thấy khó hiểu hơn.
“Nếu đã không tin, tại sao còn ngồi ở đây câu cá?”
“Bởi vì, các biện pháp mà bọn họ lý giải ra đều thử qua rồi, không có cái nào thành công cả, rơi vào đường cùng, chỉ có thể ngồi ở đây câu cá.”
“Có ai câu được cá chưa?”
“Không có, nếu mà có thì đã có đáp án rồi.”
Lục Thủy gật gật đầu, cảm thấy Miêu Đồng nói rất có lý.
Những người kia đều không vào được, vì thế nên liền thử câu cá, biết đâu có thể thật sự tiến vào thì sao.
Nhưng mà, tất cả đều biết khả năng thành công của việc câu cá này không cao.
“Trong dòng sông này thật sự có cá.”
Lục Thủy nói.
Miêu Đồng có chút mong đợi mà nhìn hắn.
“Đông Phương đạo hữu có muốn câu thử hay không?”
Lục Thủy gật đầu một cái, sau đó đi về phía Chân Võ lấy một cái cần câu, bắt đầu ngồi trên xe lăn câu cá.
Hắn vừa câu cá vừa quan sát tòa thành này, cứ tiếp tục như này không phải là biện pháp .
Sau đó, Lục Thủy bỏ cần câu xuống, Thiên Đại Chi Lực bắt đầu tiến vào trong sông bảo vệ thành, dự định phá vỡ phòng hộ ở nơi này.
Cần một chút thời gian.
Còn việc ở dưới có cá là thật sự.
Nhưng mà, cá có thể đưa bọn họ vào được hay không, vậy thì phải xem là cá gì.
Không câu lên được, cho nên hắn cũng không thể xác định.
Chỉ là, mặc kệ được hay không, thì cũng rất nhanh là có thể tiến vào rồi.
Dù cho câu cá thật sự có thể đi vào, thì hắn cũng quá dễ thấy, không cần phải phiền phức như thế, hắn muốn sớm giải quyết xong chuyện ở đây để quay về.
Quay về làm gì?
Cho Mộ Tuyết xem dấu răng.
Xem xem Mộ Tuyết có phản ứng gì.
Đương nhiên, chủ yếu là muốn sớm tìm được Ma Tu Huyết Trần, chuyện này rất quan trọng với hắn.
Lần này, có lẽ có thể biết được rõ ràng chuyện liên quan tới viễn cổ.
“Một mình ngươi tới đây?”
Lục Thủy tò mò hỏi một câu.
Hắn nhớ rằng Miêu Đồng có đạo lữ rất lợi hại, tuổi tác chênh lệch khá xa.
Cái này có chút không bình thường.
“Không có, Thanh Y bế quan cách đây không xa, ta đi ra đây giải sầu mà thôi.”
Nhắc tới đạo lữ, sắc mặt của hắn càng thêm tái nhợt.
Dường như giải sầu là biện pháp duy nhất để hắn khôi phục huyết sắc.
“Các ngươi quen nhau như thế nào?”
Lục Thủy hỏi.
Thiên Địa Chi Lực của hắn đã bắt đầu phá giải cấm chế ở nơi này.
Muốn phá giải cái này cũng không khó, chỉ là cần phải tốn chút thời gian.
Nhưng mà trong lúc này, hắn có thể nghe một chút chuyện xưa của Miêu Đồng, đương nhiên là nếu như hắn chịu nói.
“Quen nhau như thế nào?”
Miêu Đồng suy nghĩ một chút.
“Đó là chuyện của mấy thập niên trước rối, khi đó ta vẫn còn là một thiếu niên mười mấy tuổi.”
Lục Thủy vừa câu cá, vừa phá giải cầm chế, vừa nghe Miêu Đồng nói chuyện.
Đương nhiên, hắn còn cố ý giảm lại tốc độ phá giải cấm chế, đề phòng việc tốc độ quá nhanh không nghe được hết câu chuyện của Miêu Đồng.
Thực ra, Chân Võ và Chân Linh cũng rất tò mò.
Thiếu gia bọn họ từng nói rằng, đạo lữ của Miêu Đồng là một vị Đại tiền bối, chính là loại bát, cửu giai.
Mà Miêu Đồng chỉ là tam giai.
Việc này đâu chỉ là hiếm thấy, căn bản là không thể nào.
Dù cho có đổi ngược giới tính lại, cũng không dễ dàng bắt gặp.