Ta sợ rằng sau khi chết đi sẽ bị đất vùi lấp 3
Miêu Đồng nhớ lại một chút, bắt đầu kể rõ ràng sự tình.
“Ta sinh ra ở trong một thôn nhỏ, điều kiện trong thôn rất kém, nhà ta có lẽ là kém nhất.
Ăn bữa trước không có bữa sau.
Lúc ta còn nhỏ, cha ta đã đi đánh trận.
Mẹ ta kể lại rằng, cha ta đi lúc ta năm tuổi, sau đó cũng không thấy quay về.
Nhưng mà, nàng cũng nói rằng, cha ta nhất định sẽ quay về.
Cha ta về thì cuộc sống của chúng ta sẽ có thể tốt hơn.
Còn có thể ăn được thịt.
Khi đó ta không hiểu, chỉ yên lặng nghe, sau đó vui vẻ chờ đợi.
Chờ đợi cha ta quay về.
Lên 6 tuổi, ta bắt đầu giúp nương ta làm việc.
Ta có thể làm rất rất là nhiều chuyện, có thể giúp đỡ mẹ ta rất nhiều.
Không cần phải nhìn nàng mệt mỏi như thế nữa, ta cảm thấy rất thành công.
Thời gian khó khăn cứ thế mà trôi qua.
Cuộc sống như vậy duy trì hơn hai năm.
Thực ra, ta cảm thấy lúc đó rất vui vẻ.
Chỉ là…
Mùa đông năm ta 8 tuổi, mẹ ta trở bệnh rất nặng.
Không có bác sĩ, chỉ có một vài phương thuốc dân gian.
Ta lên núi hái thuốc, nấu thuốc cho nương ta.
Giúp nàng chống đỡ qua mùa đông.”
Lúc Miêu Đồng nói tới việc này, tâm trạng khá là đi xuống.
“Vào một ngày mùa xuân năm sau, mẹ ta bỗng nhiên có thể xuống giường đi lại, cũng đột nhiên tốt lên, nàng còn nấu cho ta một bữa cơm.
Nói là bữa cơm đoàn viên ngày tết.
Ăn rất ngon.
Đó là bữa cơm ngon nhất ta từng ăn trong đời.
Ngày thứ 2, mẹ ta ra đi.
Vào đêm trước đó, nàng nói với ta một câu, bảo ta phải sống cho thật tốt, chờ đợi cha ta quay về.”
Nói tới đây, hốc mắt của Miêu Đồng đã đỏ bừng lên.
Lục Thủy không nói gì, chỉ yên lặng lắng nghe.
Hắn hỏi chuyện về đạo lữ của Miêu Đồng, không hề có ý định hơi loại chuyện thương tâm này.
Nhưng mà, Miêu Đồng đã nói thì hắn sẽ nghe.
Không quấy rầy lời hắn.
“Người trong thôn giúp ta an tán nàng.
Sau đó, ta đi theo một vị lão gia gia ở trong thôn.
Mẹ ta đưa món đồ cưới cuối cùng của nàng cho hắn, hy vọng hắn có thể nuôi lớn ta.
Cố gia gia không hề nuốt lời, nuôi ta tới lúc 15 tuổi.
Năm ta 15 tuổi, Cố gia gia ngã bệnh.
Ta hái thuốc, nấu thuốc cho ông ấy.
Cũng là vào mùa đông.
Ta nhớ rằng mùa đông kia có tuyết rơi.
Rất lớn.
Mấy ngày sau, Cố gia gia liền gọi ta tới trước giường của ông ấy.
Nói với ta rằng, ông ấy sợ bị trực tiếp vùi xuống đất.
Ta nói rằng, ta sẽ mua cho ông ấy một cái quan tài.
Thế nhưng, Cố gia gia nói, nó quá mắc, không thể mua nổi, mua nó rồi, sẽ bị chết đói.
Hắn bảo với ta rằng, chỉ cần đắp cho hắn hai tấm chiếu rơm là được rồi.
Như vậy sẽ không tính là bị vùi xuống đất.
Ta không nói gì nữa, chỉ nói với hắn rằng sẽ mua được.
Sau đó,, ta dùng tất cả tiền của Cố gia gia, cộng thêm với tiền mà người ta hỗ trợ, mua cho ông ấy một cái quan tài.
Ngày nhìn thấy quan tài, cũng là ngày Cố gia gia ra đi.
Ta đã trưởng thành, có thể tự mình nuôi sống mình.
Nhưng mà, vẫn không đợi được cha ta quay về.
Mùa đông tới, ta bắt đầu giúp gia nhân lên núi nhặt củi.
Tuyết vốn đã ngừng, nhưng sau khi ta lên núi, lại bắt đầu rơi tiếp.
Ta lạc đường.”
Lục Thủy trầm mặc nghe Miêu Đồng nói.
Những việc mà Miêu Đồng trải qua, hắn chưa từng gặp phải.
Nhưng mà hắn biết, đây không phải là lúc để hắn quơ tay múa chân.
Chưa từng trải qua những cay đắng mà Miêu Đồng gặp phải, sẽ không thể nào hiểu được tâm lý của hắn.
Nhưng mà, có thể thấy được rằng hiện tại Miêu Đồng sống rất tốt.
Có lẽ, sau đó hắn đã gặp được đạo lữ của mình.
Rất nhanh, Lục Thủy đã nghe được âm thanh phát ra đằng sau Miêu Đồng.
Cấm chế của Huyết Hoa Thành đã bị hắn hoàn toàn phá giải, chỉ còn thiếu một chút nữa mà thôi.
Chuyện xưa của Miêu Đồng khá là dài, cho nên hắn quyết định cứ nghe hết trước đã.
“Trong phút chốc, ta không tìm được đường về.
Trên đường đi, ta nghe thấy động tĩnh, là sói hoang.
Ta có hơi sợ hãi, vốn định rời đi, nhưng bất ngờ thấy được một bóng người nằm trên mặt đất, còn con sói hoang kia thì nằm bên cạnh người đó.
Thoạt nhìn thì là nữ.
Ta có hơi do dự, vốn định trực tiếp rời đi, bởi vì sói hoang hoàn toàn là thứ mà ta không thể đối phó được.
Cuối cùng, ta đuổi đi con sói hoang kia đi, nhưng cánh tay cũng bị thương.
Khi ta đi qua nhìn nữ tử đang nằm trên tuyết kia liền sợ hết hồn.
Trên mặt người phụ nữ kia máu thịt be bét, nhìn cực kỳ kinh khủng.
Ta lấy hết can đảm để kiểm tra thử.
Đã chết.”
Lục Thủy:
“...”
Chân Võ, Chân Linh:
“...”
Bọn họ cứ tưởng rằng hắn gặp được vợ mình.
Sau đó, giọng Miêu Đồng trở nên trầm thấp:
“Ta chôn nàng.
Cuối cùng thì ta cũng tìm được đường xuống núi.
Ban đêm, lúc đang ngủ, ta mơ hồ nghe thấy có người đang gõ cửa.
Ta cảm thấy có chút ngoài ý muốn, đêm hôm khuya khoắt như này, ai mà tới tìm ta được chứ?
Ta mới hỏi là ai.
Nhưng không nghe được tiếng trả lời.
Chỉ có tiếng đập cửa vang lên một cách có quy luật, cộc cộc, cộc cộc.
Đêm có trăng sáng, cho nên ta cũng không bật đèn, cứ thế mà đi mở cửa.
Ngay khi cửa được mở ra, một cơn gió ào tới.
Ta thấy được một hình ảnh vô cùng kinh khủng.
Một người phụ nữ tóc tai bù xù, trên mặt be bét máu, đứng trước mặt ta.
Ta bị dọa sợ, trực tiếp ngã xuống đất.
Tiếp đó, nghe thấy người phụ nữ kia hỏi, tại sao ngươi lại chôn ta.
Ta bị dọa ngất xỉu.”
Nói đến đây, cảm xúc của Miêu Đồng cũng đã tốt lên rất nhiều.
“Sau đó thì sao?”
Lục Thủy hỏi.
Tuyến thời gian trong chuyện xưa của Miêu Đồng trôi qua rất nhanh, bầu không khí nháy mắt bị thay đổi.
Kể một hồi, lại thành một câu chuyện xưa kinh dị.
“Sau đó cũng không có gì cả.”
Miêu Đồng suy nghĩ một chút, nói:
“Nàng bắt đầu ở lại nhà ta, nhìn rất xấu, người trong thôn cũng biết đây là bị lạc đường cho nên mới tới thôn này, vì vậy không nói gì cả.
Dù sao cũng là một người đáng thương.
Một lần ở của nàng chính là 3 năm.
Người khác đều cho rằng chúng ta là vợ chồng.
Còn hỏi ta khi nào mới định có con.
Ta đã đuổi nàng đi mấy lần rồi, nhưng nàng nhất quyết không đi.
Nàng cứ thế ở nhà ta, lại còn không giúp ta làm bất cứ việc gì.
Sao ta nuôi được nàng chứ.
Cuối cùng, ta nói với nàng rằng, ta muốn lấy vợ, nàng cứ một mực ở lại chỗ của ta, ta không thể nào cưới vợ được.
Sau đó nàng nói, ta có thể gả cho ngươi.
Thế là chúng ta bái thiên bái địa, đi tới trước mộ của mẹ ta nói việc này.
Ta cứ thế mà cưới nàng…