Ta sợ rằng sau khi chết đi sẽ bị đất vùi lấp 4
Dừng một chút, Miêu Đồng nói tiếp:
Nhưng mà, nàng quản rất nhiều chuyện mà ta không thể nào hiểu nổi, nào là tư thế ngồi, tần suất hô hấp…
Buổi tối ta ngủ như nào cũng bị nàng quản.
Tóm lại, nàng không chịu làm gì, nhưng mà lại quản đủ chuyện loạn thất bát tao.
Mặc dù nàng rất lười, nhưng mà chúng ta không hay cãi nhau, nàng cũng rất dễ nuôi.
Đôi khi tâm tình tốt còn chuẩn bị đồ ăn cho ta, mặc dù rất khó nuốt.
Chẳng qua là, mấy năm trôi qua đều không có con.
Cũng chẳng có tiền mà đi xem bệnh.
Nhưng mà, ta vẫn luôn tích lũy tiền.”
Nghe thấy vậy, Lục Thủy lập tức đồng cảm, hắn cũng thế.
Nhưng mà, hắn có tiền để đi khám bệnh.
Có điều, nghĩ tới lần Mộ Tuyết và hắn cùng đi bệnh viện, Mộ Tuyết không những không đi, còn đánh hắn.
Đúng là cố tình gây sự, ỷ vào việc mình đánh thắng đúng không?
Chỉ là do hắn nhường mà thôi.
Hơn nữa, tin tưởng khoa học không phải là điều tốt sao?
Đi khám có sao đâu chứ?
Nhị trưởng lão cùng lắm chỉ là trung y thôi.
“Chúng ta dùng rất nhiều tiền để đi tới cho bác sĩ khám.
Dù thuốc rất đắng, nhưng nàng vẫn uống hết.
Thế nhưng, vẫn không có con.
Người trong thôn bảo ta tái giá, ta cười cười, nói nuôi không nổi.
Cứ thế mà sống hơn nửa đời.
Nàng vẫn lười như thế, nhưng mà khi ta làm việc xong, lúc về tới nhà luôn có một chén cháo nóng để ăn.
Ngày đó, ta cảm giác bản thân mình phải chết, ta nhìn nàng, nàng vẫn xấu như thế.
Ta đưa toàn bộ số tiền còn lại của ta cho nàng.
Cũng muốn có một cái quan tài.
Hy vọng bản thân cũng coi như có nơi để về.
Nàng đồng ý.
Lúc ta nhắm mắt, nàng hỏi ta một câu, nếu có kiếp sau, có muốn đi cùng với nàng nữa hay không.
Ta từ chối.
Nàng hỏi tại sao?
Ta nói vì ngươi quá lười, lúc ta chết có lẽ ngươi cũng lười đi chôn.
Cuối cùng, ta nhắm mắt lại.”
Nói xong, Miêu Đồng còn thở dài.
Lục Thủy cảm thấy vô cùng thích thú, dù sao thì Miêu Đồng còn chưa mở ra tân sinh.
“Ta nhắm mắt lại, cảm thấy mình đã thật sự chết đi, nhưng mà vào ngày thứ hai, ta lại tỉnh lại.
Ta không hiểu, mà điều càng làm cho ta kinh ngạc chính là, ta phát hiện rằng mình quay lại lúc còn trẻ.
Lúc này, ta nhìn thấy nàng ở trong nhà nhúc ở trong núi.
Ta khá kinh ngạc, cứ nghĩa rằng nàng cũng đã chết.
Sau này, ta mới biết được rằng, ta chẳng bị sao cả.
Nguyên nhân thì chắc các ngươi cũng biết rồi, nàng là một người tu chân, những năm qua vẫn luôn âm thầm giúp ta tu luyện.
Còn nhân tiện làm ta suy yếu, để ta lĩnh ngộ được sinh lão bệnh tử.”
Miêu Đồng nói.
Nói tới đây, tất cả mọi chuyện đều có thể coi như đều kết thúc.
“Vậy, tại sao nàng lại muốn đợi “sau khi ngươi chết” mới nói cho ngươi biết sự thật?”
Lục Thủy tò mò hỏi.
“Bởi vì…”
Miêu Đồng thở dài nói:
“Nàng muốn ta chờ đợi tới phút cuối cùng.
Chờ đợi cha ta quay về.
Nàng nói rằng, nếu không đợi, ta sẽ hối hận cả đời.”
Lục Thủy gật đầu.
Hắn hiểu được, Miêu Đồng thực ra là một ông già.
Đúng là nhìn không ra.
“Sau này, nàng đẹp lên, tu vi khôi phục lại, ta cũng không cần làm ruộng nuôi nàng nữa.
Cảm giác có chút không thoải mái.
Đạo lữ quá mạnh cũng không tốt.”
Miêu Đồng thở dài.
Nhất là Hợp Hoan Tông.
Nhưng mà, đạo lữ của hắn cũng sẽ không buông tha cho hắn, bởi vì chỉ như thế mới có thể giúp hắn nhanh chóng đề cao tu vi.
Lục Thủy hiểu rõ, thì ra là muốn nhặt một cái cường giả.
Thế nhưng dù là một người phụ nữ xấu xí, người đầy thói hư tật xấu, Miêu Đồng vẫn chấp nhận nuôi nàng một đời, quan tâm nàng một đời.
Cũng khó trách.
Nhưng mà dù cho không làm gì cả, nhưng mỗi ngày nàng đều sẽ nấu đồ ăn cho Miêu Đồng ăn, đúng là chuyện rất hiếm thấy.
Một người tu chân cửu giai, người có cấp bậc như này thường rất khi nấu ăn, vậy mà nàng lại học, lại làm.
Miêu Đồng cũng không lỗ.
“Đúng là kỳ diệu.”
Lục Thủy mở miệng đánh giá.
Chân Võ, Chân Linh cũng rất kinh ngạc.
Như Miêu Đồng cũng có thể nói là tiên duyên.
Tiến nhập Tu Chân Giới, còn có được một tiên nữ làm đạo lữ.
Đúng là nhân sinh người thắng.
Oanh!!!
Ngay lúc Miêu Đồng vừa thở ra một nói, muốn nói chuyện khác, đột nhiên Huyết Hoa Thành tỏa ra vô tận ánh sáng.
Lúc ánh sáng nở rộ, bên trên dòng sông bảo vệ thành bắt đầu xuất hiện một cây cầu, cây cầu này nối thẳng tới cửa thành, mà cửa thành cũng đã mở.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên mà nhìn Huyết Hoa Thành, tòa thành này mở ra cũng không có chút dấu hiệu nào cả.
Việc này không khỏi khiến cho bọn họ cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Nhưng mà, hiện tại cũng không có bất kỳ ai ở đây, là cơ hội tốt để đi vào, chuyện này ngang với việc bọn họ chiếm được tiên cơ.
Ngay lúc này, tất cả đều bỏ cần câu xuống, dự định tiến vào bên trong Huyết Hoa Thành.
Lục Thủy vẫn không hề di chuyển, mà là nhấc cần câu lên, sau đó kinh ngạc nói:
“Thật sự có thể câu được cá này.”
Một con cá màu đỏ máu bị Lục Thủy câu lên.
Miêu Đồng cũng rất kinh ngạc:
“Con cá này có thể ăn được không?”
Cửa đã mở, cho nên hắn cũng biết được rằng câu cá là không thể đi vào được.
Đương nhiên, hắn cũng không cảm thấy rằng việc Huyết Hoa Thành mở ra có liên quan gì tới việc Lục Thủy câu được cá.
Lục Thủy bắt lấy con cá, sau đó đưa cho Miêu Đồng, nói:
“Đưa cho ngươi, xem như đây là thù lao cho việc kể chuyện.”
Việc phổ cập chuyện xưa đã kết thúc.
“Đừng, ta nói ra việc này cũng không phải là vì thù lao, chỉ là muốn nói mà thôi.”
Miêu Đồng lập tức nói.
Việc này khiến cho hắn cảm thấy có chút kỳ quái.
Cảm giác như mình là người bán chuyện vậy.
Lục Thủy suy nghĩ một chút, sau đó thu hồi con cá rồi ném nó xuống lại dòng sông.
“Đi thôi, đưa ngươi vào trong đó mở mang một chút kiến thức về Ma Tu Chí Tôn.”
Lục Thủy ra hiệu cho Chân Võ đẩy xe lăn.
“Đa tạ Đông Phương đạo hữu.”
Miêu Đồng lập tức nói cảm ơn.
Xem thử Ma Tu Chí Tôn, loại chuyện như này có mấy ai có thể làm được chứ?
Quay về có thể nói trắng đêm với đạo lữ của hắn.
Đêm hôm thanh vắng, vô cùng thích hợp để kể chuyện.
Có thu hoạch, thì sau này cũng dễ đi ra ngoài giải sầu hơn.
Sau đó, Lục Thủy đi về phía Huyết Hoa Thành.
Lần này, dù thế nào hắn cũng phải biết sao Cửu vẫn lạc?