Nguyên Nhân Chân Chính Của Việc Thí thần 2
Ngay lúc những người khác đang kích động, mặt người kia đột nhiên tái xuống.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Có người hỏi.
Đột nhiên đáp xuống, sắc mặt còn khó coi như vậy, chắc chắn là xảy ra biến cố.
“Không thể lên đó.” Người kia vẻ mặt nghiêm túc nói.
“Vì sao?”
Rất nhiều người đều chú ý tới người này, tỏ vẻ không hiểu.
Dừng lại một hồi lâu, người kia mới buồn thiu mở miệng:
“Phía trên… thiếu oxi.”
Đám người: “...”
Đùa ai đây?
Người này là cảnh giới gì, thiếu oxi mà vẫn có thể nói chuyện được sao?
…
Tiến độ của nhóm người Lục Thủy và những người khác hoàn toàn khác biệt, những người khác còn đang phân vân nên đi đường nào, mấy người Lục Thủy đã sắp đi ra khỏi mê cung.
Trong ánh sáng màu đỏ hồng bao trùm mê cung, bọn hắn nhìn thấy một ánh sáng trắng.
Là từ một cánh cửa.
“Thiếu gia, hẳn là sắp tới nơi rồi.” Chân Võ Chân Linh nói.
Lúc này, Miêu Đồng đang đẩy xe lăn cho Lục Thủy.
Chân Võ Chân Linh đang đề phòng, bởi vì vừa rồi từ trong tường có cái gì đó muốn công kích bọn hắn.
Miêu Đồng không đủ mạnh, làm một người tới trải đời, hắn rất tự giác giúp Lục Thủy đẩy xe lăn.
Lại nói, có thể đẩy xe lăn cho loại tồn tại như Lục Thủy này, là nguyện vọng của bao nhiêu người chứ?
Có điều, hắn hình như chưa hỏi Đông Phương đạo hữu xem Đông Phương đạo hữu có phải là Lưu Hỏa hay không.
Đây chỉ là suy đoán của hắn.
Kết hợp với suy đoán của đạo lữ hắn.
“Đông Phương đạo hữu có đạo hiệu gì không?” Miêu Đồng cảm thấy cái này có thể hỏi một chút.
“Ừm?” Lục Thủy hơi kinh ngạc.
Hắn có đạo hiệu sao?
Không có, cái này khẳng định.
Cả nhà hắn đều không có đạo hiệu, chi ít theo những gì hắn biết, thì không có.
“Tối hôm qua người trấn áp dị thường của thiên địa, cùng Tử Y Thần Nữ trên trời là Đông Phương đạo hữu sao?” Miêu Đồng cảm thấy hay là cứ nói thẳng một chút.
“Là ta.” Lục Thủy xem sách, thuận miệng trả lời.
Không cần phải giấu diếm làm gì.
Dù sao cũng ở cùng Mộ Tuyết, không tính là chuyện gì xấu.
May mà đã bị phát hiện, nếu không lúc trở về trong lòng còn thấp thỏm.
Bị đánh một trận xong cũng an tâm hơn.
Lúc trở về chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.
Có điều hắn cũng chờ mong ngày trở về, cho Mộ Tuyết xem dấu răng trên người hắn.
Kéo thù hận không sợ Mộ Tuyết đau lòng.
Trước kia cảm thấy Mộ Tuyết không biết hắn cũng trùng sinh, Mộ Tuyết sẽ cho rằng hắn không thích nàng, cho nên hắn mới để ý.
Bây giờ… ha ha.
Vẫn để ý.
Còn hơi sợ sệt.
Bọn hắn đi tới trước cánh cửa có ánh sáng.
Lục Thủy không dừng lại, Chân Võ Chân Linh đương nhiên cũng tiếp tục đi về phía trước.
Rất nhanh bọn hắn đã xuyên qua cánh cửa, đi đến một ngọn núi to lớn.
Nơi này cũng không sáng như vậy, ngược lại có chút lờ mờ.
Có điều không ảnh hưởng tới tầm mắt.
Mà từ giữa ngọn núi có ánh sáng màu đỏ truyền ra, sau đó bọn họ liền thấy ở vị trí trung tâm dường như có một dòng suối lớn, dòng suối này chín quẹo mười tám rẽ, bên trong là một dòng máu đỏ tươi chảy xuôi.
Hoặc là nói, sức mạnh biểu trưng cho máu.
Mà chỉ cần có tầm mắt rộng thì sẽ phát hiện, dòng suối chín quẹo mười tám rẽ này tạo thành một chữ ‘Ma’.
“Xem ra đến rồi.” Lục Thủy khẽ nói.
Về phần tại sao cánh cửa vừa rồi lại phát sáng, hắn không để ý.
Thuộc tính của cái cửa mà thôi, không cần thiết phải tìm hiểu đến cùng.
Nếu như chỉ nhìn đến đây, tất cả đều cảm thấy bình thường.
Khả năng là chủ nhân nơi này tương đối chú trọng đến khí chất.
Lục Thủy thử quan sát, phát hiện chỗ này có vài cánh cửa, cũng từ là sau đó sẽ có người đến.
Đường nhiều như vậy, vài người tới đây cũng là bình thường.
Có điều, nơi này có cái gì đâu?
Lục Thủy không có cảm giác nơi này sẽ có cơ duyên tạo hóa gì.
A, vốn là nơi bế quan, trên lý thuyết quả thật cũng không có đồ tốt gì.
Sau đó, Lục Thủy đưa mắt nhìn chữ ‘Ma’.
Hắn nhìn thấy bên kia có một cái bàn hương, cùng loại với tế đàn.
“Qua đó nhìn một chút, cẩn thận dòng máu kia.” Lục Thủy nói.
Đi qua chỗ này không khó, nhưng nếu như quá thả lỏng, sẽ dễ ăn thiệt thòi.
Không thể quay về cũng rất bình thường.
Nơi bế quan có thể an toàn được sao?
Những người đi bế quan không nên gọi là bế quan, nên gọi là nghỉ phép.
Miêu Đồng thở ra một hơi, sau đó đẩy Lục Thủy đi về phía trước.
Chân Võ Chân Linh tiếp tục cảnh giác bốn phía.
Mặc dù Lục Thủy không nhắc nhở gì, nhưng bọn hắn cũng không thể lơi là cảnh giác, nơi này không phải chỗ bình thường, bọn hắn tất nhiên sẽ gồng mình quan sát bốn phía.
Đây vốn là chức trách của bọn hắn, Thiếu gia thật ra rất ít khi động thủ, cũng rất ít khi làm việc.
Nếu không bọn hắn cũng không có chỗ dùng.
Nếu như Thiếu gia chuyện gì cũng tự mình làm được, bọn hắn liền vô tác dụng.
Cũng may, không phải chuyện lớn, Thiếu gia sẽ không xuất thủ.
Dùng cái tên Đông Phương Hạo Nguyệt này, Thiếu gia chẳng khác nào đã nói sẽ không xuất thủ.
Trừ khi gặp phải tình huống bất ngờ nào.
Lúc trước, bọn hắn gặp phải công kích của dòng máu.
Không mạnh, Chân Võ Chân Linh một kiếm là có thể ngăn được.
“Có phải là có chút yếu hay không?” Miêu Đồng hơi tò mò.
Chân Võ Chân Linh cũng cảm thấy như vậy.
Nơi này là nơi ma tu Chí Tôn bế quan, lại chỉ có ngần ấy công kích thôi sao?
Đây là đang làm gì?
Luôn có cảm giác đây chỉ là một loại chất lỏng bình thường.
Ma tu Chí Tôn ở cấp bậc gì?
Có thể tham khảo tình huống tối hôm qua.
Nhưng nơi hắn bế quan, không cần biết là mê cung, hay là nơi này, đều có chút quá yếu, giống như một con rận trên người khổng lồ vậy.
“Đừng nghĩ nhiều, cái mê cung kia ngay cả Cửu giai cũng không vào được đâu.” Lục Thủy giải thích.
Chữ ‘Ma’ này quả thật không có cái gì.
Nhưng mê cung kia lại có chút không đơn giản.
Mặc dù nơi này nhiều cửa, nhưng có thể đi qua cửa, cũng không có mấy người.
Thứ này dựa vào may mắn.
Thực lực?
Thực lực không có tác dụng gì trước mê cung kia.
Trừ khi mạnh hơn ma tu Huyết Trần.
Thế nhưng mạnh hơn hắn có mấy người?
Đại khái tất cả đều đã nằm trong danh sách giết thần.
Mà người trên danh sách, hoặc là chết, hoặc tàn, ngoại trừ Thiên Cơ, không một ai vẫn còn nhảy nhót được.
Miêu Đồng tươi tỉnh hiểu ra.
Chân Võ Chân Linh cũng vậy.
Bọn hắn tới đây được là nhờ có tín vật chỉ dẫn, cho nên mới dễ dàng như vậy, còn những người khác thì phải tự mình nghĩ cách.
Dù sao thì lúc bọn họ tiến vào cũng có rất nhiều cửa, một khi đi nhầm, có lẽ sẽ không thể nào đi tới chỗ này được.
Về phần bay tới đây….
Đây là không thể nào.
Nếu không đã có người sớm đến đây rồi, chứ không phải bọn hắn tới sớm nhất.
Không bao lâu sau, Lục Thủy đã được đẩy đến vị trí trung tâm.
Nơi này có một tế đàn nhỏ, giữa tế đàn có một cái cửa rất nhỏ.
Mà phía trước cánh cửa để một vạc hương, bên cạnh có chục cây nhang.
Dường như là nơi hậu nhân tới dâng hương.
Loại chuyện dâng hương này, Lục Thủy không có hứng thú.
Cất sách đi xong, hắn liền đến phía trước tế đàn, sau đó đưa tay về phía cánh cửa nhỏ.
Nhẹ nhàng gõ cửa.
Hắn đã quen với việc gõ cửa.
Cốc cốc!
Gõ hai lần xong, Lục Thủy liền ngồi chờ.
Chân Võ Chân Linh không hiểu, nhưng vẫn an tĩnh chờ đợi.
Miêu Đồng cũng rất tò mò, bây giờ không phải nên dâng hương sao?
Sao lại gõ cửa rồi?
Không hiểu.
Nhưng như vậy cũng tốt.
Hắn tới đây chính là để trải đời.
Lục Thủy nhìn cánh cửa, phát hiện không có phản ứng gì, rơi vào đường cùng chỉ có thể huy động sức mạnh thiên địa, động tay động chân.