Nguyên Nhân Chân Chính Của Việc Thí thần 3
Ào!
Bất chợt, dòng máu quay cuồng.
Giống như có thứ gì ở phía dưới sắp xuất hiện, không bao lâu sau, một sợi xích sắt màu đỏ hồng bay lên.
Lục Thủy để Miêu Đồng đẩy hắn qua.
Chân Võ Chân Linh nâng cao cảnh giác.
Đối với sự xuất hiện của thứ này, bọn hắn không thể nào hiểu được, cho nên quy công cho việc gõ cửa.
Lúc Thủy đi đến trước Huyết Quan, lúc này, Huyết Quan bắt đầu tỏa ra ánh sáng màu đen, màu hồng đỏ trước đó dường như là do dòng máu phản chiếu tạo nên.
Đối với chuyện này, Lục Thủy cũng không thèm để ý.
Hắn vươn tay gõ Huyết Quan.
Thùng thùng!
“Có ai ở đây không?” Giọng nói của Lục Thủy vang lên.
Miêu Đồng: “...”
Chân Võ Chân Linh: “...”
Thiếu gia quả thật không phải người bọn hắn có thể hiểu được.
Cường giả của thế giới, chính là ly kỳ như vậy.
Nhưng càng khiến cho bọn hắn bất ngờ chính là, từ trong Huyết Quan cũng có tiếng lục đục vang lên.
Âm thanh đột ngột này thực sự dọa sợ ba người Miêu Đồng.
“Đến ngay đây.”
Ba người: “...”
Quả nhiên vẫn nên đừng nhìn thôi, đừng có nói nhảm.
Lục Thủy mỉm cười, sau đó dựa vào xe lăn, hắn biết đối phương sẽ đáp lại hắn.
Dù sao đối phương cũng vốn định trốn tránh, bị hắn cưỡng ép kéo ra mà thôi.
Nếu như vừa rồi đối phương không đáp lại, hắn sẽ mở Huyết Quan ra.
Đối phương hẳn cũng đã biết hắn có loại thực lực này.
“Ta muốn hỏi một vài chuyện thời Viễn Cổ, tiền bối có thể trả lời ta được không?” Lục Thủy hỏi.
Hắn có thể cảm giác được, vị Chí Tôn bên trong này đã suy yếu.
Nhưng cũng chỉ là tương đối.
Nếu những người khác thật sự kéo được đối phương ra, thì cũng không làm gì được hắn.
Nhưng sức mạnh thiên địa của Lục Thủy lại có thể nắm chắc đối phương.
Có lẽ đối phương cũng cảm nhận được.
“Vị tiểu hữu này có lẽ tìm nhầm người rồi, ta đối với chuyện thời Viễn Cổ, cũng không hiểu rõ.” Từ bên trong vang lên một tiếng sầu muộn.
Hắn thật sự không biết chuyện thời Viễn Cổ.
Ai biết được thời Viễn Cổ đã xảy ra chuyện gì?
“Cái ta nói tới chính là lúc trước khi Chân Thần Độc Nhất Cửu chết đị.” Lục Thủy sửa lại.
Dù sao thời Viễn Cổ kia, ma tu Huyết Trần quả thật cũng không biết.
Thời của hắn khả năng lớn là lúc Hắc Bạch Song Vương gì đó.
Khi đó thiên địa còn có hai vị thần trở lên.
Về sau cũng chỉ còn một mình Cửu.
“Cái này ta cũng không biết nhiều, dù sao thì ở thời đại kia của ta, ta cũng là kẻ yếu.” Một tiếng nói sầu muộn lại vang lên.
Lục Thủy dựa vào xe lăn, nhìn Huyết Quan, bình tĩnh nói:
“Thiên Cơ nói cho ta biết, ma tu Huyết Trần chỉ đang kéo dài hơi tàn.”
Huyết Quan im lặng một hồi, cuối cùng lại vang lên, có chút lạnh lùng.
“Thay ta ân cần hỏi thăm mẹ hắn.”
“Bây giờ có thể tâm sự được rồi chứ?” Câu nói này không cần hắn giúp chuyển lại, Thiên Cơ đại khái đã sớm biết.
Có điều cái này cũng chứng thực một thứ, nằm ở bên trong, đúng là ma tu Huyết Trần.
Không dễ dàng gì.
Cuối cùng cũng gặp được một vị cường giả trong danh sách giết thần có thể nói chuyện bình thường.
Những người hắn gặp trước đó kia, không phải chết rồi, thì cũng chỉ là tàn hồn còn lại.
Cái này không thể nói, cái kia không thể nói.
Còn có kiểu như Minh Nguyệt kia.
Ký ức còn có đủ loại vấn đề.
Thiên Cơ mặc dù rất bình thường, nhưng quá mạnh.
Không có năng lực nói chuyện trực tiếp, dù sao nếu đối phương muốn tránh hắn, hắn cũng không có cách nào.
Vị ma tu Huyết Trần này thì khác.
Thực lực không trọn vẹn, nhưng những mặt khác có vẻ như rất bình thường.
Cũng hẳn là vì thức tỉnh gần đây, mượn nhờ biến hóa của thế giới.
“Trước khi trò chuyện, ta muốn biết một việc.” Giọng nói của ma tu Huyết Trần truyền ra từ trong Huyết Quan.
“Là cái gì?” Lục Thủy hỏi.
Hắn muốn hỏi chút việc, đương nhiên cũng sẽ trả lời câu hỏi của đối phương.
“Ngươi là ai?” Đây chính là thứ ma tu Huyết Trần muốn hỏi.
Có điều, vấn đề này lại làm khó Lục Thủy.
“Ngươi muốn hỏi tên của ta?”
Chuyện này với đối phương mà nói, không có ý nghĩa gì mới đúng.
“Đúng, tên của ngươi, tên thật.” Ma tu Huyết Trần nhấn mạnh.
“Vãn bối là Lục Thủy.” Lục Thủy không chút do dự, nói thẳng.
Nghe được cái tên này, ma tu Huyết Trần cũng không nói gì.
Nhưng Miêu Đồng ở phía sau lại ngây cả người.
Lục Thủy?
Đây không phải là Thiếu gia của Lục gia sao?
Vị Thiếu gia nghe nói là tương đối bình thường, bị gọi là một Thiếu gia phế vật kia sao?
A, a?
Giờ phút này, Miêu Đồng đột nhiên hiểu ra, Đông Phương Hạo Nguyệt thật ra vẫn chỉ là tên giả của đối phương.
Hắn thật ra vẫn luôn đóng giả làm một Thiếu gia phế vật.
Dưới tình huống bình thường, hắn căn bản sẽ không xuất thủ, lúc xuất thủ, đều lấy tên là Lưu Hỏa.
Là vì muốn che giấu đi.
Thật đáng sợ.
Hơn nữa hắn nhớ rõ Lục Thủy mới 20 tuổi, còn trẻ như vậy…
Đây là người sao?
Vạn cổ thiên kiêu đều có lỗi với hắn.
Hắn còn nhỡ rõ mình từng nói với Đông Phương Hạo Nguyệt rằng Lục gia không dễ chọc.
Thật sự là mất mặt cho mẹ hắn mở cửa cho hắn, mắt mặt cho nhà hắn.
“Ngươi hỏi đi.” Ma tu Huyết Trần không hỏi thêm gì khác.
Hắn chỉ là muốn xem một chút, tên của người này liệu có khiến hắn có cảm giác quen thuộc hay không.
Đáng tiếc, không có.
Xem ra không phải người của thời đại bọn hắn.
“Ngày Cửu chết đi, tiền bối có ở đó không?” Lục Thủy định hỏi thẳng Cửu đã chết như thế nào, sau đó mới hỏi những cái khác.
“Vấn đề này của ngươi, ta rất khó trả lời.
Ngày Cửu chết, ta cũng không ở bên cạnh nàng.” Ma tu Huyết Trần nói.
Lục Thủy nhẹ gật đầu, sau đó đổi câu khác:
“Trận chiến giết thần, tiền bối có tham gia không?”
“Tham gia.” Ma tu Huyết Trần nói thẳng.
“Cửu đã chết ngay ngày hôm đó sao?”
“Đúng vậy, giết thần thành công, quyền năng độc nhất sụp đổ vào ngày đó, Cửu từ đây biến mất, bắt đầu từ ngày đó, thiên địa đã không còn Chân Thần Độc Nhất.”
Trước đó hắn còn chứng kiến nàng nhảy nhót trước mặt đấy, Lục Thủy nghĩ.
Có điều hắn không để ý cái này, mà tiếp tục hỏi:
“Tại sao lại muốn giết thần?”
Ma tu Huyết Trần suy tư một hồi, nói:
“Luôn có người muốn khiến Chân Thần Độc Nhất chết đi.
Đương nhiên, nguyên nhân lớn nhất là, Cửu tự mình lựa chọn cái chết.
Cho nên chúng ta mới có cơ hội.”
“Nói cụ thể một chút.” Lục Thủy nói.
Cửu tự mình lựa chọn cái chết, điều này hắn đã sớm biết.
Hắn muốn biết nguyên nhân chính xác.
Những người khác không cách nào nói cho hắn đáp án, nhưng ma tu Huyết Trần này chắc chắn có thể.
“Nguyên nhân cụ thể?” Ma tu Huyết Trần nghĩ nghĩ,nói:
“Ngươi hẳn là có chút hiểu về thời đại kia của ta đi?
Không phải là ta khoe, ngươi biết vào thời đại kia của chúng ta, tồn tại cấp bậc này có mấy vị không?”
“Tiên Mục của Tiên Đình.”
“Lạc Tam Sinh của Minh Thổ.”
“Kiếm Nhất của Đạo Tông.”
“Ma tu Huyết Trần.”
“Nam Mô của Phật Môn.”
“Thần quyến Aiz.”
“Thiên Cơ của Tiên Sơn.”
“Cố Lý của Tộc Bất Tử.”
“Hải Yêu Triều Tịch.”
“Cơ Tầm của Tộc Thiên Linh.”
“Minh Nguyệt của Nguyệt Tộc.”
“Mười một vị trong danh sách giết thần, nói cách khác, trong thời đại kia, có ít nhất 12 vị trở lên có cấp độ như ngươi.” Lục Thủy nói.
“Ngươi… biết rất nhiều.” Ma tu Huyết Trần nghe mấy cái tên này, hơi xúc động.
“Ngươi cảm thấy thời đại kia của chúng ta như thế nào?” Ma tu Huyết Trần lại hỏi.
“Mạnh đến mức không còn gì để nói.” Lục Thủy trả lời.
Quả thật là mạnh đến mức không còn gì để nói.
Nhất là Lục, Kiếm Nhất, hai người này là biểu tượng lớn nhất.
Mạnh kinh khủng.
“Đúng vậy, mạnh đến mức không còn gì để nói, chúng ta nhiều người như vậy, tất cả đều mò tới cảnh giới trong truyền thuyết kia.
Sáng chói đến cực hạn, tu chân giới chưa bao giờ rầm rộ đến mức này.
Nhưng mà, thời đại sáng chói như vậy, lại không thể sinh ra một Chí Cao nào.”