Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 1034 - Chương 1034: Nguyên Nhân Thời Kỳ Viễn Cổ Không Có Chí Cao 2

Chương 1034: Nguyên nhân thời kỳ Viễn Cổ không có Chí Cao 2 Chương 1034: Nguyên nhân thời kỳ Viễn Cổ không có Chí Cao 2

Nguyên nhân thời kỳ Viễn Cổ không có Chí Cao 2

“Lạc Tam Sinh thất bại?”

Lục Thủy hỏi.

Hắn biết tam đại thế lực, cho nên họ có lẽ đã thành công.

Nhưng mà, Minh Thổ vẫn còn đang nghĩ muốn phục hưng, vậy theo lý thuyết thì có lẽ Lạc Tam Sinh không thành công.

“Đúng vậy, hắn thất bại, ứng kiếp mà bại.”

Ma Tu Huyết Trần thở dài nói:

“Vốn dĩ hắn có thể thành công, nhưng mà vào thời khắc sống còn, Bất Tử Tộc Cố Lý bởi vì Chân Thần vẫn lạc mà khôi phục lại một chút lý trí, đuổi giết tới đây.

Lạc Tam Sinh liền ứng chiến.

Cố Lý quá mạnh, con đường Chí Cao của Lạc Tam Sinh không thể ổn định.

Nếu Cố Lý không bị che đậy hai mắt khiến cho hóa điên.

Hắn sẽ là một trong bốn người kia.

Lạc Tam Sinh ứng kiếp này, dẫn tới Chí Cao thiếu đi một vị.”

“Việc Bất Tử Tộc bị diệt tộc có liên quan tới Lạc Tam Sinh?”

Lục Thủy hỏi.

Nếu không thì Lạc Tam Sinh cũng không nhất thiết phải ứng kiếp.

“Có một chút nhân quả, mặc dù chính hắn cũng không nghĩ sau cùng sẽ biến thành như thế.”

Ma Tu Huyết Trần không nói nhiều về việc đó.

Lục Thủy cũng không hỏi thêm.

Chuyện này rất phức tạp, nhưng có thể xác định được rằng, có rất nhiều người không muốn Cố Lý bước tới vị trí trong truyền thuyết kia.

Thân là Hộ Vệ Tộc của Chân Thần, gần như không ai là không sợ.

So về sự cường đại, có lẽ ngang với Kiếm Nhất.

“Rốt cuộc thì trong ngày hôm đó có mấy người thăng cấp?”

Lục Thủy hỏi.

“5 người.”

Đây là đáp án của Ma Tu Huyết Trần.

5 người, rực rỡ một thế.

Lục Thủy sống rất lâu rất lâu rồi.

Nhưng mà người đạt tới cấp bậc Chí Cao này cũng chẳng được bao nhiêu.

Ở thời đại này, chỉ có Đại trưởng lão là có tiềm chất đó. Thời đại sau, có lẽ chỉ có Kiếm Khởi là có tiềm chất này.

Sau đó nữa, có lẽ cũng chẳng còn ai.

Quan trọng là bọn họ chỉ là có tiềm chất mà thôi, thế nhưng trong thời kỳ Viễn Cổ, trong một ngày có tận 5 người.

Quả thực là một thời đại rực rỡ.

“Trông ngươi cũng không phải quá ngạc nhiên, hơn nữa ngươi có vẻ còn rất hiểu cảnh giới này?”

Ma Tu Huyết Trần nhìn chằm chằm Lục Thủy.

Hắn nói rất nhiều, nhưng người này dường như chỉ thấy có chút ngoài ý muốn mà thôi, không hề chấn kinh.

Người này không đơn giản, nhưng hắn cũng không nghĩ rằng đối phương đã thấy qua loại tình huống khi đó, hiểu rõ cảnh giới ấy.

Từ sau khi Chân Thần vẫn lạc, đừng nói tới cảnh giới ở trong truyền thuyết kia. Ngay cả cảnh giới như hắn, đều chưa từng xuất hiện.

Người này, không bình tĩnh như thế.

Hay là do người này không biết nên không sợ?

“Vấn đề này ta không thể nào trả lời ngươi được.”

Hiểu rõ cảnh giới kia?

Là do tính ra.

Nhưng mà nên nói như thế nào bây giờ, hắn thực sự không biết phải biểu đạt như thế nào.

Cứ để vậy đi.

“Khó trách ngươi không có cảm giác gì.”

Ma Tu Huyết Trần nói.

Lục Thủy cười cười, sau đó nói:

“Câu hỏi của ngươi, ngay cả Cửu cũng không dám hỏi ta.

Biết tại sao không?”

“Có ý gì?”

Ma Tu Huyết Trần có chút khó hiểu.

“Nói cách khác, Cửu, người nắm giữ quyền năng độc nhất thiên địa, khi gặp ta cũng không dám tùy tiện nhìn trộm mệnh của ta.

Cho nên, ta không thể nào trả lời câu hỏi của ngươi.

Nếu nhất quyết muốn ta nói, chỉ có thể nói là, đối với ta, cảnh giới kia cũng chẳng thần bí gì.”

Giọng nói của Lục Thủy hàm chứa ý cười.

Cửu cũng không dám nhìn trộm mệnh của hắn, sao lại hỏi cái câu hỏi này chứ?

Hỏi, không phải là khiến cho Cửu mất thể diện sao?

“...”

Mặc kệ người khác có tin hay không, Ma Tu Huyết Trần không tin.

Cho rằng hắn chưa từng trải sự đời phải không?

“Có tất cả 5 người, vậy 2 người còn lại là ai?”

Lục Thủy mở miệng hỏi.

Hắn không muốn xoắn xuýt về chuyện cảnh giới với Ma Tu Huyết Trần.

Dù sao có nói thì chưa chắc hắn đã tin.

Dù sao, không phải ai cũng giống như hắn, sống thêm một đời.

“Sau khi Cửu vẫn lạc, Thiên Sinh Thần còn sống sót, cho nên một lần nữa hấp thu được quyền năng.

Còn vị cuối cùng…”

Ma Tu Huyết Trần dừng lại một chút, giọng nói trầm thấp vang lên:

“Là Lục.”

“Không phải Lục không tham gia cuộc chiến Thí Thần sao?”

Lục Thủy hỏi.

“Đúng, hắn không cần.

Thậm chí, chỉ cần hắn nguyện ý, một mình hắn đã đủ sức để bước vào cảnh giới kia.

Mặc dù không có bất cứ chứng cứ gì, nhưng chúng ta hoài nghi rằng nhược điểm của Cửu chính là bị Lục vô tình lưu lại.”

Giọng nói của Ma Tu Huyết Trần có chút xúc động:

“Ký ức của ta đối với Lục bắt đầu xuất hiện sự mơ hồ, nhưng mà ta có thể chắc chắn rằng, Lục không phải là người mà chúng ta có thể so sánh được.

Không ai biết chuyện gì đã xảy ra.

Sự tồn tại của Lục hoàn toàn vượt ra khỏi nhận thức của hắn.

Vì thế, không thể xếp chung với những người như chúng ta.

Ngày đó, khi bọn người Tiên Mục tiến vào Chí Cao, dẫn tới thiên kiếp.

Thiên địa tam phương truyền đến vô tận uy áp, uy áp ùn ùn kéo tới.

Nhưng mà, đột nhiên một phương hướng khác cũng truyền tới sự uy áp của thiên kiếp.

Khi cảm nhận được sự uy áp kia, tất cả mọi người đều phải cúi đầu.

Chò dù là nhóm người Tiên Mục đang thăng cấp cũng không có tư cách ngẩng đầu.

Dường như thiên địa đã sinh ra một tồn tại không thể địch nổi, hắn ở đây, chúng sinh không được phép ngẩng đầu.

Vạn vật đều phải nhường đường cho hắn.

Đó là hình ảnh đáng sợ nhất mà ta từng chứng kiến.

Sau này ta mới biết được rằng, đó là do Lục đang thăng cấp Chí Cao.

Uy thế của một người áp đảo hết tất cả mọi người.”

“Bốn phương tám hướng đều truyền tới uy áp đáng sợ đó, bốn thiên kiếp?”

Lục Thủy nhỏ giọng hỏi.

Hắn nhớ tới lời của Nhược Thủy Tam Thiên.

Lúc đó, nàng cảm nhận được uy áp truyền tới từ khắp mọi nơi.

Giống như có tới tận bốn tồn tại đang độ kiếp.

Ngày đó, đúng là ngày mà Chân Thần Cửu rơi xuống.

Quả là xứng đáng.

Ma Tu Huyết Trần không hề nói dối.

Nhược Thủy Tam Thiên cũng nói về việc không thể ngẩng đầu.

Xem ra đúng là Lục đang độ kiếp thăng cấp lên Chí Cao.

“Ngươi thấy Lục như thế nào?”

Lục Thủy hỏi.

“Một người có cảm giác tồn tại rất yếu, nhưng lại là người mà chúng ta đều muốn khiêu chiến.

Hoặc có lẽ đối với chúng ta mà nói, có thể khiêu chiến với hắn, chính là một loại tán thành.

Có thể làm hắn tiếp nhận lời khiêu chiến, không cần biết là ai đều có tư cách được mời tham gia Thí Thần.

Ngay cả Thiên Cơ cũng chạy tới muốn khiêu chiến với hắn.

Đương nhiên, không ai dám khiêu chiến hắn lần thứ hai cả.

Trái lại, thường xuyên khiêu chiến Kiếm Nhất.”

Ma Tu Huyết Trần nói.

“Khiêu chiến Kiếm Nhất?”

Lục Thủy có chút hiếu kỳ nói:

“Trong số các ngươi, có người đánh thắng được Kiếm Nhất sao?”

“Đánh thì không thắng, nhưng mà ngoại trừ Thiên Cơ, chúng ta vẫn có thể lưu lại trên người Kiếm Nhất vài vết thương.”

Ma Tu Huyết Trần nói.

“Vậy còn các ngươi thì sao?”

“Nhiều vài vết thương mà thôi.”

“Kiếm Nhất quả nhiên vẫn rất mạnh.”

“A, trước mặt Lục, hắn cũng chẳng khác gì chúng ta cả.”

“Lục rất khó hiểu sao?”

“Không hẳn, Kiếm Nhất hiểu rõ Lục nhất, Thiên Cơ cũng khá hiểu, nhưng Cửu hiểu rõ hơn.

Có khoảng thời gian, Cửu gần như đều đi bên cạnh Lục.

Bây giờ, ngươi có thể tìm Thiên Cơ để hỏi chuyện liên quan tới Lục.

Lục vẫn lạc khiến cho ký ức của ta đối với hắn bắt đầu mơ hồ.

Mà Thiên Cơ thì khác, hắn nhất định có thể nhớ rõ mọi thứ.

Nếu hắn nói không nhớ rõ, vậy chắc chắn là giả bộ.”

Lục Thủy gật đầu, một thời gian ngắn sau, hắn đúng là muốn đi tìm Thiên Cơ để hỏi chút chuyện, hỏi một chút chuyện về thời kỳ Viễn Cổ.

Dù sao đây cũng chỉ là câu chuyện dưới góc nhìn của Ma Tu Huyết Trần mà thôi.

Không đầy đủ.

“Lúc đó Cửu đang làm gì?”

Lục Thủy tò mò hỏi một câu.

Cửu sắp bỏ mạng, ngày đó chắc hẳn nàng sẽ muốn làm gì đó.

“Không biết, trong đám chúng ta cũng không mấy ai biết.

Thời kỳ đó, Cửu rất ít khi xuất hiện.”

Ma Tu Huyết Trần nói.

Lục Thủy cau mày, xem ra hướng đi của Cửu quả thực rất bí ẩn.

“Vậy còn Lục?”

“Không biết, hành tung của hắn vẫn luôn không có người biết.”

Lục Thủy cũng hiểu, những người này cũng không hiểu nhiều về Lục.

Người duy nhất có hiểu biết về hắn là Kiếm Nhất, nhưng mà đã chết rồi.

Người còn thì không biết, người đi thì không thể nói.

Cứ thế mà chết bất đắc kỳ tử, cũng chẳng biết là thật hay giả.

Thiên Cơ có vẻ biết không ít, tìm cơ hội hỏi hắn mới được.

Lục Thủy dựa người vào trên xe lăn, lắng nghe âm thanh dòng máu đang di chuyển ở xung quanh, sau đó nói:

“Bây giờ chúng ta nói một chút về Kiếm Nhất đi.

Ngươi hiểu rõ về Kiếm Nhất không?”

“HIểu rất rõ, nhưng mà ngươi muốn hỏi cái gì?”

Giọng nói của Ma Tu Huyết Trần truyền ra từ Huyết Quan.

“Ngươi biết Kiếm Nhất là một cao thủ đánh cờ, hắn từng tham gia cuộc tranh tài cờ vây, ngươi có biết chuyện này không?”

Lục Thủy hỏi.

Bình Luận (0)
Comment