Nguyên nhân thời kỳ Viễn Cổ không có Chí Cao 3
Trong mê cung của Huyết Hoa Thành, Ma Tu Cát An đeo băng, đi dưới bức tường.
Trên mặt hắn lúc này cũng bị băng vải bọc lấy, ngay cả tay cũng bị quấn lên.
Hắn thật sự bị thương, không còn cách nào khác.
Sư phụ hắn hạ thủ quá nặng.
Ở phía sau hắn, Ma Tu Đương Thời dang tung bay ở giữa không trung, nhìn chằm chằm vào Ma Tu Cát An.
Để cho Ma Tu Cát An đi trước, có nguy hiểm gì, đều để Ma Tu Cát An chịu.
Chết cũng chẳng sao cả.
Hắn còn giữ lại Ma Tu Cát An đã là rất nhân từ rồi.
“Sư phụ, ta thật sự muốn nói với ngươi về nhân vật truyền kỳ này, hắn cực kỳ lợi hại.”
Ma Tu Cát An mở miệng nói.
“Ngậm miệng lại, nếu ngươi còn tiếp tục nhiều chyện, ta sẽ xé miệng của ngươi.”
Giọng nói của Ma Tu Đương Thời vô cùng lạnh lẽo, nói tiếp:
“Quẹo trái.”
Hiện tại bọn họ đang đứng ở ngã tư đường.
Đây là thiên phú cảm ứng sao, sao hắn lại bị vây ở trong mê cung?
Đúng là chuyện cười.
Không lâu sau, bọn họ đã có thể thông qua mê cung, đi vào bên trong.
“Sư phụ, đây quả thực là kinh nghiệm truyền kỳ của ta.”
Oanh!
Ma Tu Cát An trực tiếp bị một đạo sức mạnh đánh bay.
“Kinh nghiệm truyền kỳ của ngươi chính là suýt chút nữa đã hố chết sư phụ của mình?”
“A.”
Ma Tu Cát An ngồi trên mặt đất, nhìn Ma Tu Đương Thời nói:
“Sư phụ.
Ta đã bán những vé bảo hộ kia với giá cực kỳ cao.
Cũng không hề nuốt riêng.
Mà vé bảo hộ đối với sư phụ mà nói, chỉ là một thao tác vô cùng đơn giản.
Đến lúc đó, tùy tiện làm một cái có tác dụng như vé bảo hộ là được rồi.
Bản thân sư phụ cũng nắm giữ thiên phú tự vệ, trong Tu Chân Giới, có thể cách không mà giết chết sư phụ theo lý thuyết mà nói cũng chẳng có mấy ai.
Sư phụ đồng ý với việc này không?
Hơn nữa, thiên phú này của sư phụ còn có thể cảm nhận được nguy cơ tuyệt đối.
Theo lý thuyết, ngay khi mở cửa, nếu là tử kiếp thì liền có thể phát động thiên phú.
Cho nên, ta bán vé bảo hộ, chuyện này không hề hố sư phụ mà.
Sư phụ thấy đúng không?
Quan trọng hơn nữa đó chính là, sư phụ có thiên phú phục sinh, cho dù ta có hố chết sư phụ đi nữa, thì sư phụ vẫn có tỷ lệ phục sinh.
Cho nên nói ta suýt nữa đã hố chết ông già như ngài là không đúng.
Kết luận như thế này ổn đúng không?”
Ma Tu Đương Thời quan sát Ma Tu Cát An, sau đó bay tới sờ đầu Ma Tu Cát An.
“Ngươi nói đúng.”
Ma Tu Cát An chưa kịp mở miệng thì đã có một lực lượng khổng lồ xuất hiện.
Oanh!
Oanh!
Oanh!
Ma Tu Đương Thời trực tiếp nắm lấy đầu của Ma Tu Cát An đập tới tấp xuống mặt đất.
“Nhưng mà, thứ ta muốn là ta cảm thấy như nào, không cần biết ngươi cảm thấy như nào.”
“...”
Sau khi Ma Tu Đương Thời đánh Ma Tu Cát An xong, đột nhiên phía trước xuất hiện ánh sáng.
“Tới rồi?”
Ma Tu Đương Thời cảm thấy có chút ngoài ý muốn, không ngờ rằng sẽ tới nhanh như thế.
Nhưng mà, hắn không cảm thấy nơi này nguy hiểm, không biết bên trong đó sẽ xuất hiện cái gì.
Ma Tu Đương Thời kéo lấy chân của Ma Tu Cát An đang ở đằng sau mình, cả hai cùng tiến vào bên trong đó.
Vết máu của Ma Tu Cát An trải dài trên đường đi.
…
…
“Thứ mà ngươi nói là Kiếm Nhất Hối Kỳ Truyện phải không?”
Giọng nói của Ma Tu Huyết Trần truyền ra từ trong Huyết Quan.
“Đúng.”
Lục Thủy lập tức nói:
“Ngươi đã gặp tác giả của quyển sách ấy chưa?”
Thứ mà hắn muốn biết chính là chuyện này.
Tác giả của quyển sách này mang tới cho hắn một cảm giác rất kỳ lạ, đối phương thần bí quá mức cho phép rồi.
Cửu không chịu nói.
Mà hắn lại không nhìn rõ được đối phương.
Chuyện này khiến hắn không khỏi bất ngờ.
“Tác giả?”
Người trong Huyết Quan trầm mặc một lúc, cuối cùng lắc đầu nói:
“Đúng là ta biết người đó, nhưng mà ta chưa từng hỏi hắn là ai cả.
Ta cũng chỉ là đúng lúc gặp phải hắn trên đường một lần mà thôi.”
“Hình dáng của hắn như thế nào? Là nam hay là nữ?”
Lục Thủy lại hỏi.
“Để ta nhớ đã, ta hẳn là biết được dáng dấp của người đó ra sao, nhưng mà khi ngươi bảo ta hồi tưởng lại, thì ta lại cảm thấy có chút mơ hồ.
Trên đầu của hắn hình như là có cái sừng, có lẽ là vậy đi.”
Ma Tu Huyết Trần có chút không chắc chắn nói.
“Là Mê Đô sao?”
“Mê Đô? Việc này ta cũng không cho ngươi đáp án được.”
Ma Tu Huyết Trần nói.
“Ngươi biết Mê Đô là cái gì không?”
“Biết, nhưng mà ta không thể nào nói cho ngươi được, Mê Đô cụ thể là cái gì, muốn giải, phải đi tới Mê Vụ Chi Đô.
Thời đại này hẳn là có Mê Vụ Chi Đô.
Chỉ khi tiến vào trong Mê Vụ Chi Đô, thì mới có thể hiểu được hoàn chỉnh cái gì là Mê Đô, mới có thể nói được rốt cuộc thì Mê Đô là cái gì.”
Việc này không khỏi khiến cho Lục Thủy bất ngờ, Mê Đô thần bí tới vậy sao?
Tất cả mọi người đều bảo hắn đi tới Mê Vụ Chi Đô.
Thực lực của hắn đâu có đủ.
Chuyện này chỉ có thể để sau mà thôi.
Đáng tiếc.
Có lẽ dù có tìm được Thiên Cơ cũng không biết rõ được Mê Đô đến tột cùng là cái gì.
Kế tiếp Lục Thủy cũng không hỏi thăm những việc này nữa, mà tiếp tục hỏi về chuyện của Kiếm Nhất:
“Ngày mà Chân Thần vẫn lạc, Kiếm Nhất đi đâu?
Ta thấy một sợi hồn của hắn.
Hắn muốn tiến thêm một bước hoàn toàn không thành vấn đề gì cả.
Nếu mà không có quyền năng độc nhất cản đường, hắn nhất định là Chí Cao.
Nhưng mà, hắn lại chết vào ngày hôm đó.”
Đúng vậy, ngày mà Chân Thần vẫn lạc, Kiếm Nhất chết.
Hắn chỉ biết là Kiếm Nhất đã khiêu chiến một thứ gì đó bất khả thi, nhưng mà rốt cuộc tại sao hắn lại khiêu chiến, tại sao ngày hôm đó lại đi khiêu chiến.
Hắn không biết.
Diệp Tân nghe được tiếng gầm thét nhằm vào Kiếm Nhất.
Nhưng đây cũng chỉ là một mặt của nó mà thôi.
Hoàn toàn không thể biết được cụ thể là gì.
“Chúng ta chỉ biết rằng Kiếm Nhất không tham dự cuộc chiến Thí Thần, hắn đi tới một nơi khác, đi khiêu chiến một thứ bất khả thi.
Trước đi khi, hắn cũng đã nói lời từ biệt với ta.
Hắn nói rằng muốn nhìn thử xem mình có thể vung ra kiếm ý như thế nào, có thể rung chuyển được thế giới này không?”
“Các ngươi rất thân à?”
“Không thân, hắn nói với ta rằng hắn muốn biết được cực hạn của bản thân mình, muốn biết mất trên thế giới này.
Còn ta.
Hắn không coi trọng ta, nói ta đánh lại Tiên Mục, hỏi ta rằng có cần chờ ta hay không.
Hắn chuẩn bị một bộ cờ.
Sau đó, ta gian nan mà sống được.”
“...”
Lục Thủy thở dài.
Xem ra Ma Tu Huyết Trần cũng không biết là Kiếm Nhất làm cái gì.
Nếu vậy, còn có ai biết được Kiếm Nhất đi làm gì sao?
Cửu chắc chắn là biết, nhưng mà nàng không chịu nói.
Thiên Cơ có lẽ cũng biết, nhưng mà không tìm thấy hắn
“Ngươi biết nguyên nhân mà Cửu tự nguyện vẫn lạc chủ yếu là vì cái gì không?”
“Dựa theo suy đoán của ta, khả năng rất cao là vì Lục, nhưng mà tình hình cụ thể như thế nào thì không biết.
Thiên Cơ có thể sẽ biết.”
Hễ là chuyện mà hắn không biết, Thiên Cơ chắc chắn sẽ biết.
Ma Tu Huyết Trần nhất định muốn cho đối phương hiểu rõ một chuyện rằng, hắn biết, Thiên Cơ cũng sẽ biết.
Hắn không biết, Thiên Cơ chắc chắn biết.
Tóm lại, Thiên Cơ biết tất cả mọi chuyện, hắn không muốn gặp người này, Ma Tu Huyết Trần muốn đối phương đi gặp Thiên Cơ là điều không thể.
Lục Thủy nhẹ gật đầu, biểu đạt ra rằng mình sẽ đi tìm Thiên Cơ.
“Xem ra, ngươi cũng không biết toàn bộ chuyện lớn ở thời kỳ Chân Thần, nhưng mà như thế cũng đã đủ nhiều rồi.
Vậy, chúng ta nói một chút về việc sau khi Chân Thần ngã xuống đi.”
Hắn biết một chút về Dự Ngôn Thạch Bản, nhưng tình huống cụ thể là như thế nào thì hắn không biết.
Hắn cảm thấy việc Lục vẫn lạc rất kỳ lạ.
Lục Thủy vẫn luôn nghi ngờ rằng Lục có liên quan tới nhà của hắn.
Nhất là khi Chân Thần duy nhất từng ở cạnh Lục.
Mà bây giờ lại ở Lục gia.
“A, đã có người đi vào trong rồi?”
Sau khi Lục Thủy vừa dứt lời, sau lưng đột nhiên truyền tới giọng nói của Ma Tu Đương Thời.