Tử Y Thần Nữ là Thiếu phu nhân? 2
Ngay giờ phút này, tất cả mọi thứ đều trở nên rõ ràng, bọn họ lại phát hiện thêm một bí mật lớn nữa, nhưng mà cũng không dám nói ra.
Cũng may là thiếu gia và thiếu phu nhân đều không phải là cường giả bình thường, sẽ không giết người diệt khẩu.
Khả năng cao là dù cho bọn họ có muốn nói, cũng chẳng thể nói được.
Trước kia, bọn họ cũng muốn nói chuyện của thiếu gia cho Tam trưởng lão nghe, nhưng mà dù cho làm gì đi nữa, đều không thể báo cho ông ấy biết được.
Giống như cả thiên địa đều đang ngăn cản bọn họ vậy.
Sau này cũng hoàn toàn từ bỏ việc đó.
Chỉ hy vọng rằng lúc bị bại lộ sẽ không phải tiếp nhận lửa giận của Tam trưởng lão mà thôi.
Bây giờ lại nhiều thêm một tội chết.
Thiếu phu nhân, nhìn qua thì là một người bình thường, thực ra lại là một đỉnh cấp cường giả đương thời.
Dùng sức mạnh của một người cố thiên địa, đứng thẳng giữa thiên địa, vô địch thiên hạ.
Chân Võ cũng lau mồ hôi, quá nguy hiểm.
Thiếu gia luôn có thể đẩy bọn họ vào trong tình huống nguy hiểm.
Nhưng mà, hắn cũng đã rõ ràng rất nhiều việc.
Cũng hiểu rõ vì sao thiếu gia lại bảo Nhạc Phong rằng đừng gây ra tử thù đối với Thiên Nữ Tông.
Ngay từ đầu, bọn họ còn cho rằng thiếu gia quen biết Tử Y Thần Nữ, giữa bọn họ có sự ăn ý gì đó.
Hiện tại mới biết rằng, chẳng phải là sự ăn ý gì cả.
Thực ra, hai người bọn họ chính là người một nhà.
Người một nhà đánh người một hà thì có sao đâu chứ?
Bí mật này quá lớn.
Quả thực là làm người vô cùng khó khăn.
Sau đó, Chân Võ và Chân Linh cũng ổn định lại.
Tóm lại rằng, cứ coi như không biết gì là được.
Còn việc đối đãi như thế nào với thiếu phu nhân, không cần phải quá để ý tới gì cả, cứ như trước đây là được rồi.
Dù sao thì bọn họ cũng chưa bao giờ thể hiện sự bất kính đối với thiếu phu nhân cả.
Trái ngược với bọn họ, Miêu Đồng lại không hề chấn kinh.
Nhưng mà việc Tử Y Thần Nữ và Lưu Hỏa là đạo lữ, việc này đúng là rất khiến người khác kinh ngạc.
Những người tu chân chẳng ai biết cả ư?
Xem ra, không thể truyền việc này ra bên ngoài.
Nếu không thì sẽ dễ dẫn tới họa sát thân.
Người đã lập chí làm người qua đường phổ cập khoa học, hắn đương nhiên hiểu rõ việc gì có thể phổ cập, việc gì không thể phổ cập.
Nếu không thì người qua đường giáp cũng khó mà sống nổi.
Hơn nữa, đây chỉ là thú vui giúp hắn giải sầu mà thôi.
Một khi gây ra thêm phiền toái, vị đạo lữ nhà hắn sẽ không để cho hắn tùy ý giải sầu nữa.
Lợi không bù được hại.
“Có vấn đề gì sao?”
Lục Thủy thấy Ma Tu Huyết Trần không nói lời nào, cho nên hắn mở miệng hỏi.
“Không có, không có.”
Ma Tu Huyết Trần không biết phải nói gì.
Hắn là một cổ nhân, cái gì cũng không hiểu.
Đối phương nói cái gì thì chính là cái đó.
Có điều, hiện tại hắn cũng không biết chính bản thân mình nên đi nơi nào.
“Đúng rồi, ngươi cảm thấy người như ta, nên đi tới nơi nào thì tốt hơn?”
Ma Tu Huyết Trần hỏi.
“Đi nơi nào?”
Lục Thủy suy nghĩ một lúc rồi nói:
“Vậy phải xem tiền bối tính đi nơi nơi như thế nào?”
“Nơi có người, yên tĩnh một chút, không có liên hệ gì với Tu Chân Giới cả.”
Ma Tu Huyết Trần nói.
Hắn cần khôi phục tu vi.
Nhưng mà, hắn sẽ không dùng tới sức mạnh của Ma Tu Địa Giới.
Một khi dùng chúng, hắn sẽ phải ở lại chỗ này.
Thế nhưng, hắn không làm chỗ dựa cho những người này được.
Nếu những người đó muốn phát triển, thì phải dựa vào chính sự cố gắng của bản thân.
Cuối cùng sẽ như thế nào, hắn đều sẽ không hỏi đến.
Hắn nói quá nhiều, sẽ hại toàn bộ Ma Tu Địa Giới.
“Nếu về lâu dài mà nói, thì có lẽ có 2 nơi khá là thích hợp với ngươi.”
Lục Thủy suy nghĩ một chút liền cho ra hai đáp án.
“Hai nơi?”
Ma Tu Huyết Trần cảm thấy có chút ngoài ý muốn:
“Hai nơi nào?”
“Thứ nhất là tòa thành của những người bình thường, Nam Thành.
Thiên Cơ ở trong tòa thành đó.
Mặc dù cũng có một vài người tu chân ở đó, nhưng mà rất ít.
Một cuộc sống hoàn toàn mới, một cuộc sống bình thường, rất đáng giá để ngươi thử một lần.”
Lục Thủy mở miệng nói.
“Vậy còn nơi thứ hai thì sao?”
Ma Tu Huyết Trần tiếp tục hỏi.
Hắn muốn nghe thử xem nơi thứ hai sẽ như thế nào.
“Thu Vân Trấn.”
Lục Thủy suy nghĩ một chút, nói:
“Thu Vân Trấn là khu vực Tu Chân Giới của Lục gia, có người bình thường, cũng có người tu chân, nhưng mà Lục gia không có hứng thú gì với việc tu chân cả.
Mặc dù nằm trong Tu Chân Giới, nhưng lại khá là bình thường.
Đúng rồi, trên trấn có Bất Diệt Tiên và Ma Binh Cẩu Tử, có thể ngươi sẽ biết.”
“Bất Diệt Tiên?”
Ma Tu Huyết Trần khá là kinh ngạc.
Bất Diệt Tiên là người ở thời đại kia của bọn hắn, thậm chí còn sớm hơn bọn hắn một chút.
Thực sự là một cường giả của thời đại.
Đáng tiếc rằng sau đó đã bị Cửu lừa gạt, chìm vào giấc ngủ say.
Nếu không, có lẽ trong cuộc chiến Thí Thần cũng có thể sẽ có hắn.
Trong thời đại kia, Bất Diệt Tiên hoàn toàn có khả năng có thể tiến thêm một bước.
Loại người này vậy mà lại ở tiểu trấn kia.
Rất nhanh, hắn lại kinh ngạc tiếp một lần nữa:
“Khi nãy, ngươi nói rằng còn có cả Ma Binh Cẩu Tử?
Đầu hắc cẩu?”
“Ngươi biết hắn à?”
Lục Thủy hiếu kỳ hỏi.
Ma Tu Huyết Trần quen biết Bất Diệt Tiên hoàn toàn là việc bình thường.
Thời đại mà Bất Diệt Tiên tồn tại không muộn như những người kia.
Chẳng qua là do ngủ say mà thôi.
“Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, ta không muốn quen biết nó.”
Ma Tu Huyết Trần hung ác mà nói.
Lục Thủy:
“...”
Hắn cũng không hỏi nhiều.
Bởi vì cũng có thể đoán được.
“Đúng rồi, Thu Vân Trấn này ở nơi nào, tại sao những người này lại ở nơi đó?”
Ma Tu Huyết Trần tò mò hỏi.
“Tiểu trấn ở dưới núi nhà ta.”
Lục Thủy nói thẳng.
“...”
Vậy đi Nam Thành.
“Ngươi còn có câu hỏi gì nữa không? Nếu như không có, thì ta đi đây.”
Ma Tu Huyết Trần nhìn Lục Thủy mà nói.
Lục Thủy khẽ gật đầu một cái:
“Xin tiền bối cứ tự nhiên.”
Vừa dứt câu, một đạo huyết quang thoáng hiện, sau đó Ma Tu Huyết Trần biến mất tại chỗ.
Lục Thủy thấy đối phương rời đi.
Cũng không quan tâm nữa.
Đúng là chẳng có gì để hỏi nữa cả.
Những thứ khác, Ma Tu Huyết Trần không thể nào biết được.