Muội muội đặc thù phía sau 3
"Cuối cùng là muốn thế nào?" Tam Trưởng lão đứng trên đại điện, quan sát tất cả.
Hắn thậm chí còn có dấu hiệu đột phá.
Ánh sáng này dường như đang chỉ đường cho bọn họ.
Không phải cố ý, mà bản thân ánh sáng quá mức đặc biệt.
Cánh cửa này.
Quá bất phàm.
Đại Trưởng lão nhìn về phía chân trời, không nói một lời.
Cánh cửa này đã vượt qua tưởng tượng của hắn.
Cho dù là hắn cũng không thể lý giải nổi.
Đây là sự thật.
Diệp Tân nhìn ánh sáng kia, nhất thời hơi kinh ngạc:
"Khó trách Lục gia lại bị tam đại thế lực e ngại, chuyện này không hề bình thường chút nào
Ngay cả thời kỳ Viễn Cổ cũng chưa từng nghe nói về chuyện này.
Có điều hai người kia rốt cuộc là ai?"
Diệp Tân cảm thấy một người rất có thể là Lục Thiếu gia, người còn lại thì hắn không biết.
Ông chú bảo vệ vốn đang ăn mì tôm, đột nhiên giật mình.
Đại đạo mạch lạc lại xảy ra vấn đề.
Lúc này đại đạo mạch lạc giống như đang kinh đào hải lãng phun trào.
Khiến hắn có chút e ngại.
'Đầu nguồn ở đâu?'
Ông chú bảo vệ lập tức nhìn về phía chân trời, ánh mắt của hắn dường như xuyên qua hàng vạn cây số, thấy được ánh sáng căn nguyên của tất cả ở giữa thiên địa.
Trong nháy mắt khi nhìn thấy ánh sáng này, hắn xuyên qua ánh sáng phát hiện ra cánh cửa, mà khi vừa nhìn thấy cánh cửa này, hắn như thấy được đầu nguồn của vạn vật, dường như có bóng người tồn tại.
Rõ ràng chỉ là ảo giác, nhưng trong giây phút này, toàn bộ thân thể của ông chú bảo vệ không thể động đậy.
Giống như giữa thiên địa có vô tận ước thúc đang trói buộc hắn.
Trực giác nói với hắn rằng không nên đi giải nó, đừng đi quan sát, cũng không cần đưa mắt nhìn lên.
Chỉ có như vậy mới có thể khôi phục tự do, chỉ có như vậy mới có thể sống sót.
Ha!
Ông chú bảo vệ trực tiếp thoát khỏi trói buộc.
Trong ánh mắt của hắn hiện lên sự e ngại:
'Đó là thứ gì?'
Hơn nữa sao hắn lại thoát được nhanh như vậy?
Hắn rất nhanh đã biết được vì sao.
Lúc này, trong đầu hắn vang lên giọng nói của Cửu:
"Đừng nhìn nha.
Đồ vật liên quan tới cánh cửa này không phải thứ ngươi có thể nhìn.
Dù ngươi có bước ra thêm một bước, cũng đừng có ý đồ đi xem xét."
"Ngài có thể trông thấy sao?"
"Đây là truyền âm một phía l a, ta không nghe được."
"..."
Ông chú bảo vệ không nói gì, tiếp tục ăn mì tôm của hắn.
Hắn sẽ không đi tò mò.
Chân tướng thường muốn mạng người.
Hắn tiếp tục xem điện thoại.
Lúc này, trên điện thoại di động, người đàn ông tóc đỏ kia bị một người mặc trang phục nghề nghiệp nữ dẫn tới biệt thự.
Mấy ngày nay, số lượng nữ giới bị hắn đạp thương đã sắp đột phá hai chữ số.
…
Ánh sáng bắt đầu chiếu rọi.
Hai bóng người mờ ảo trước đó rõ nét dần.
Trên người một người tràn ngập sương mù, sương mù này như ngọn lửa thiêu đốt, trên người một người khác lại mang theo tử khí.
"Thiếu Tông chủ của Ẩn Thiên Tông, Lưu Hoả?"
"Tử Y Thần Nữ?"
Trong nháy mắt khi nhìn thấy lửa và tử khí, tất cả mọi người đều hiểu ra.
Cho nên, đây cũng là do hai nhân vật đáng sợ này làm ra.
Một số người trong tiểu trấn Thi Vân nhìn lên bầu trời, suy đoán.
Nhị Trưởng lão nhìn hai người kia, vừa mới trở về đã náo ra động tĩnh lớn như vậy
Yêu quái gây chuyện cũng không tới mức như vậy.
Đối với việc Mộ Tuyết đến, Lục Thuỷ không có để ý.
Dù sao cũng không thấu rõ nhau.
Đúng vậy, mệnh lý nơi này rất đe, không nhìn thấy mặt.
Chỉ có thể c nhận sự tồn tại của đối phương sức mạnh của cánh cửa này hắn có thể cảm giác được rõ ràng.
Bởi vì hắn và Mộ Tuyết cùng xuất hiện trên mệnh lý này, khiến cho sức mạnh của cánh cửa tràn ra.
Dường như đang cho bọn hắn thấy sự đặc biệt của cánh cửa.
Mà theo ánh sáng tràn ra hai người lại càng cảm nhận rõ hơn sự rung động của mệnh lý.
Cánh cửa này không thể mở ra.
Mở ra sẽ không tạo ra tổn thương thực chất lên bọn hắn, nhưng có thể mang đến cho bọn hắn không ít phiền phức.
Rất nhanh sau đó, Mộ Tuyết cũng đã xuất hiện ở trước cửa.
Lục Thuỷ do dự một chút, giơ tay lên.
Mà khi nhìn thấy Lưu Hoả giơ tay tất cả mọi người đều có chút khẩn trương.
Đây là muốn mở cửa sao?
Bọn hắn có một loại cảm giác, phía sau cửa chắc chắn là có đồ vật gì đó khó lường.
Bây giờ đừng nói là tiểu trấn Thu Vân,ột bài người đủ mạnh, sống đủ dài cũng đưa mắt nhìn qua.
Muốn tìm hiểu thực hư.
"Hắn muốn mở cửa sao?" Nhị Trưởng lão hỏi.
"Không có khả năng, hắn hẳn là có thể cảm giác được." Cửu cũng không chắc chắn Lục Thuỷ liệu có mở cửa ra hay không.
Có điều những người khác đều đang đợi Lục Thuỷ mở cửa.
Mà trong lúc tất cả mọi người đang đợi vị kia mở cánh cửa ra, thì cánh tay kia lại gõ gõ lên chiếc cửa huyền diệu ấy.
Cốc! Cốc!
Âm thanh thanh thuý vang lên.
Tất cả mọi người đều nghe thấy.
Đông Phương Trà Trà nhìn về phía chân trời, nói với mẹ bên cạnh:
"Tốt, một người lễ phép."
Mộc Cận: "..."
Có điều những ngày này ở Lục gia, thật đúng là cái gì cũng có thể gặp được.
"Đừng nói lung tung, hoạ từ miệng mà ra.
Ở tu chân giới rất ít gặp những chuyện nguy hiểm như vậy.
Trong nhà có nhiều trưởng bối như vậy nhưng cũng chưa từng nghe nói có ai từng gặp được loại chuyện khủng bố lji nguy hiểm như này." Mộc Cận nói.
"Mẹ à, có phải cứ gặp trưởng bối, là không thể trở về hay không?" Đông Phương Trà Trà tò mò hỏi.
Mộc Cận: "???"
Đây là con gái nàng sao?
Ngay lúc Mộc Cận đang nghi ngờ, một nguồn sức mạnh bất ngờ truyền tới từ phía chân trời.
Ánh sáng vô tận toả ra từ trên cao.
Giờ phút này, trời đất giống như bị che kín, một cỗ khí tức siêu việt tràn ra.
Dường như đứng trước khí tưc này, tất cả đều trở nên nhỏ bé.
Sau đó, ở giữa trời đất bùng lên một ngọn lửa lớn, tiếp đó, tử khí bắt đầu khuếch tán.
Bên trong chân trời dường như có hai người đang chống lại khí tức quỷ dị kia.
Ầm!!!
Toàn bộ thanh âm trong trời đất biến mất.
Vạn vật đều yên lặng.
Không có bất kỳ dư chấn sức mạnh nào, cũng không có chút khí tưc nào khuếch tán.
Tất cả giống như bị nhấn nút tạm dừng.
Lục Thuỷ trước đó đang giúp mẹ mình bắt mạch đột nhiên tỉnh lại.
Mộ Tuyết cũng khôi phục theo.
Ngay trong giây phút bọn hắn tỉnh lại, ánh sáng bao trùm trời đất kia trực tiếp biến mất.
Không có bất kỳ dấu hiệu gì.
Vạn vật trở về bình thường, dưới đất nổi lên tiếng gió.
Mọi chuyện vừa rồi giống như chỉ là ảo giác vậy.
Không để lại bất kỳ dấu vết gì.
"Mẹ, có phải mẹ mang thai hay không?" Lục Thủy thu tay lại, hỏi.
"Con cũng có cảm giác như vậy." Mộ Tuyết phụ hoạ theo.
Đông Phương Lê Âm vốn đang nhìn về phía chân trời, chưa kịp hồi thần.
Nghe Lục Thuỷ và Mộ Tuyết nói một câu như vậy, nàng mới lấy lại tinh thần.
Chuyện xảy ra phía chân trời kia thật giống như ảo giác vậy.
Nàng cũng không rõ hai đứa nhỏ này có thấy hay không.
Thế mà lại chuyên chú bắt mạch như vậy.
Lực trùng kích quá lớn?
"Thích đệ đệ hay thích muội muội?" Đông Phương Lê Âm hỏi.
Nàng quả thật rất ngạc nhiên.
"Đệ đệ đi." Lục Thuỷ nói.
Đánh nhau cha mẹ cũng không quản được.
"Muội muội khá tốt." Mộ Tuyết đáp.
Nàng thích có em gái.
Rất đáng yêu.
"Vậy liền sinh một đứa con gái đi." Đông Phương Lê Âm lập tức nói.
Lục Thuỷ: "..."
Nói muốn sinh con gái liền sinh con gái sao?
"Nghe nói ngươi thường xuyên đánh Trà Trà, sau này em gái của ngươi sinh ra, tay chân tự giác một chút." Lục Cổ nghiêm túc nói.
Chuyện trên trời có chút không hiểu thấu.
Chờ lát nữa hắn phải đi hỏi một chút.
Lục Thuỷ: "...cha, ngài thật sự chắc chắn là con gái sao?"
"Đúng, là con gái nha." Đông Phương Lê Âm lập tức nói:
"Chúng ta đều có cảm giác chắc chắn là con gái."
Lục Thuỷ: "..."
Quả nhiên có vấn đề.
Trong lúc đọ sức khi nãy, hắn có thể cảm giác được.
Hẳn là có một cỗ sức mạnh vô hình đang can thiệp vào mệnh lý của muội muội hắn.
Nhưng sức mạnh này không có nguồn gốc.
Không cách nào xác định là không phải sức mạnh căn nguyên của thế giới.
Có thể đánh lui hắn và Mộ Tuyết.
Vốn cũng không đơn giản.
Mặc dù chiến lực của hai người bọn họ đã trong trạng thái sắp tàn, nhưng cấp độ sức mạnh của bọn hắn vẫn cao, hơn nữa còn là ở bên trong mệnh lý.
Nhưng sức mạnh từ trong cánh cửa đúng là đã đánh lui bọn hắn.
Rất hiếm gặp.
Có thể đánh lui bọn hắn, trừ quyền hạn độc nhất của Cửu, hẳn là chỉ có Lục không biết kia
Lục Thuỷ nhất thời cũng không xác định được đã có chuyện gì xảy ra.
Xem ra, phải tiếp tục điều tra vài chuyện có liên quan đến Lục.
Cánh cửa kia nếu cố gắng thì vẫn có thể đẩy ra được, nhưng mà…
Sẽ tạo ra ảnh hưởng lớn tới hắn và Mộ Tuyết.
Mộ Tuyết xuất hiện chính là để ngăn hắn mở cửa.