Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 107 - Chương 107: Mộ Tuyết Muốn Ám Hiệu

Chương 107: Mộ Tuyết Muốn Ám Hiệu Chương 107: Mộ Tuyết Muốn Ám Hiệu

Ngọn núi phía sau Lục gia.

Nhị Trưởng lão đang hái linh dược, nàng cần tiếp tục làm một vài thí nghiệm.

Mặc dù đã mang theo Mộ Tuyết đi sơn mạch Thiên Tuyết, mặc dù cũng đã làm một vài thử nghiệm.

Nhưng hiệu quả cực kỳ ít.

Ừm, chút hiệu quả nhỏ này, chính là làm cho làn da Mộ Tuyết trở nên tốt lên không ít.

Thật ra nàng cũng không quá để ý đến tình huống của Mộ Tuyết, nàng chỉ là muốn thử một chút.

Đã làm thì ít nhất cũng phải cố gắng hết sức.

Nếu thực sự vẫn không có cách nào, thì cũng không có vấn đề gì, Mộ Tuyết tất nhiên vẫn sẽ được gả vào Lục gia.

Trong lúc nàng đang hái linh dược, bỗng nhiên có một trận gió thổi tới.

Nhị Trưởng lão nhìn về phía nóc của căn phòng trúc, hỏi:

“Xảy ra chuyện gì rồi?”

“Ta nghe được một tin tức, Thiên Nữ tông có một vị Thần Nữ xuất hiện.” Một giọng nói thong thả vang lên từ trong không trung.

Nhị Trưởng lão không quá để ý, chỉ nói:

“Chưa từng nghe qua.

Ngươi nên lo lắng đến Thiếu tông chủ kia của Ẩn Thiên tông đi thì hơn, thanh danh của Lưu Hỏa quá lớn, mà lại còn là nổi danh dưới thân phận của Thiếu tông chủ Ẩn Thiên tông.

Thiếu tông chủ thật sự còn chưa xuất hiện, như vậy kể cả Lưu Hỏa không phải là Thiếu tông chủ thật thì cũng sẽ trở thành Thiếu tông chủ.”

Bầu không khí lập tức yên tĩnh trở lại.

Cuối cùng, trong không trung lại vang lên một giọng nói, âm thanh mang theo sự bất đắc dĩ:

“Tùy duyên đi, vốn là muốn để cho hắn trải qua chút sự đời.”

Lúc này, Nhị Trưởng lão đột nhiên nói:

“Thần Thái Dương đã bắt đầu khôi phục rồi.”

“Hắn không dám tới.” Tiếng nói thong thả vang lên.

Nhị Trưởng lão không nói gì thêm nữa, tiếp tục phân loại linh dược.

Gió lại bắt đầu thổi lên một hồi, sau đó dần lắng xuống.

--- ---

Lục Thủy cùng Mộ Tuyết đi trên phố.

Lúc này Mộ Tuyết đã ăn xong bánh bao, nàng cũng đã cài lại trâm lên mái tóc.

Chuyện mở sọ thông não kia, để hôm khác đi.

Lục Thủy cảm thấy có chút bất đắc dĩ, hắn phát hiện sau này tốt nhất là đừng có chê bai gì ngoại hình của Mộ Tuyết, nếu không nàng sẽ rất dễ không kiềm được lòng mà động thủ.

Người khác nói nàng một chút thì không có vấn đề gì, nhưng là hắn nói, thì lại trở thành vấn đề lớn.

Mộ Tuyết đã từng nói với hắn, ai nói nàng xấu hay khó coi cũng được, nàng không để tâm đến, nhưng chỉ riêng hắn là không thể nói.

Nữ nhân nào cũng như thế này à?

Lục Thủy cảm thấy không phải, hắn thấy nếu đã là nữ thì rõ ràng đều không thích người khác nói các nàng xấu.

Vậy Mộ Tuyết đây tính là lòng dạ rộng lượng rồi?

Sau đó Lục Thủy đi tới cửa hàng bán kem ly, lại gọi một ly kem vị ô mai, lần này nhìn cũng không thèm nhìn Mộ Tuyết, trực tiếp vừa đi vừa ăn một mình.

Mộ Tuyết cũng không thèm để ý, tự mua cho mình một phần.

Lúc ra ngoài còn lấy ra một cuốn sổ ghi ghi chép chép gì đó.

Lục Thủy đã hoàn toàn không quan tâm tới cái này nữa, hắn phát hiện ra mình chỉ cần tìm thời cơ trộm cuốn sổ kia đi, sau đó hủy thi diệt tích là được.

Khi đó Mộ Tuyết sẽ không có chứng cứ gì để bắt bẻ hắn được nữa.

“Đúng rồi, lát nữa ta muốn đi thay luôn cái điện thoại di động, thôn trấn đã đổi thiết bị truyền phát rồi, là 8G, ta cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới tốc độ đường truyền có thể nhanh như vậy.”

Một câu nói này đột ngột truyền đến tai của Lục Thủy và Mộ Tuyết.

“Nhanh? Nhanh đến mức nào, lúc muốn xem phim, thời gian giảm xóc nửa giờ thì có đủ không?’

“Chậc chậc, ngươi không hiểu sao? 8G, có thể vừa giảm xóc vừa xem phim, lúc xem cũng không cần phải đợi load, tốc độ download cũng siêu nhanh, ảnh chụp 300K chỉ cần một chút là có thể down xong rồi, lợi hại không?”

“Đúng đúng, ta cũng nghe nói, lúc nói chuyện trời đất qua điện thoại, cũng có thể lập tức truyền đến bên kia được, siêu nhanh luôn.

Nhưng mà chỉ có loại điện thoại đặc biệt mới dùng được, ta đã chuẩn bị kỹ càng tiền tiết kiệm rồi.”

“Thật sự lợi hại như vậy? Thế thì tan tầm ta cũng phải đi mua một cái.”

Lục Thủy đứng một bên nghe, cảm thấy hơi kinh ngạc, đổi thiết bị?

Hắn thế mà không nhận được chút tin tức nào.

Sau đó hắn lấy điện thoại di động của mình ra nhìn nhìn, quyết định hôm nay phải đi đổi một cái di động mới.

Mộ Tuyết ở bên cạnh thì lại cảm thấy là cơ hội đã tới rồi, lập tức nói khẽ:

“Lục Thiếu gia có điện thoại sao?”

Lục Thủy nhìn Mộ Tuyết, nói:

“Ngươi không có?”

Mộ Tuyết lắc đầu, nàng đang nghĩ xem làm sao để ám chỉ Lục Thủy mua cho nàng một cái.

Chỉ là vừa mới nghĩ như vậy, lại chợt nghe thấy Lục Thủy:

“Hay là ta mua cho ngươi một cái?”

Mộ Tuyết hơi kinh ngạc, lại có chút mừng rỡ, sau đó nhanh chóng suy nghĩ xem làm cách nào để uyển chuyển đồng ý chuyện này.

Nhưng là rất nhanh sau đó, lông mày nàng liền nhíu lại, bởi vì Lục Thủy lại nói:

“Đáng tiếc ta không có nhiều tiền, chỉ đủ để mua một cái mà thôi.

Trừ khi được mua một tặng một, không thì Mộ Tiểu thư đành phải tự mình đi mua rồi.”

Mộ Tuyết: “...”

Gạt quỷ à? Đường đường là Lục Đại Thiếu gia, mua đồ còn cần trả tiền sao?

Nhưng dù Mộ Tuyết biết là Lục Thủy cố ý, cũng không thể nói cái gì.

Tiếp tục ghi chép.

Lục Thủy có chút vui vẻ trong lòng, Mộ Tuyết trong tình thế này thì không có cách nào nổi cáu với hắn được.

Hắn tạm thời không mua, chờ Mộ Tuyết về Mộ gia rồi mua sau đi.

Rất nhanh sau đó Lục Thủy đã đi tới cửa hàng điện thoại, chỉ là vừa bước vào, vẻ mặt của hắn đã trở nên kỳ quái.

Bên trong cửa hàng điện thoại treo một đống tờ quảng cáo, nội dung đại khái là như thế này:

Chương trình kỷ niệm tròn năm khai trương cửa hàng, bán hạ giá, điện thoại kiểu mới mua một tặng một, mua loại của nam tặng loại của nữ, mua loại của nữ tặng loại của nam.

Mua nhiều tặng nhiều, chỉ còn ngày cuối cùng, đi ngang đi dọc cũng đừng đi qua mà bỏ lỡ cơ hội này.

Phụt.

Mộ Tuyết nhịn không được, lập tức cười ra tiếng.

Nhưng nàng rất nhanh liền khôi phục về dáng vẻ bình thường.

Nàng quay sang nhìn Lục Thủy, nói khẽ:

“Đa tạ Lục Thiếu gia đã tặng ta điện thoại.”

Lục Thủy không nói gì.

Hắn quyết định khi nào trở về thì phải đi tra một chút xem chủ tiệm này là ai, ngày mai liền cho hắn đóng cửa đi.

Sau đó Lục Thủy đi vào trong tiệm, người nghênh tiếp bọn hắn là một cô gái, nhìn cũng không lớn tuổi lắm.

“Hoan nghênh hai vị tới cửa hàng, hai vị muốn mua điện thoại gì? Điện thoại kiểu mới mua một tặng một, ta đề nghị không nên mua loại cũ, thôn trấn bây giờ đã đổi thiết bị rồi, tốc độ đường truyền vô cùng nhanh, nhưng điện thoại kiểu cũ thì không sử dụng được.”

Lục Thủy khẽ gật đầu, rồi trực tiếp đi qua xem điện thoại.

Mộ Tuyết mỉm cười với cô bé kia:

“Chúng ta đi qua xem trước một chút.”

“Ừm, được rồi, ta chỉ là đến thay ca, cho nên cũng không hiểu lắm, mong hai vị thứ lỗi, đúng rồi, tên ta là Tuyết Quý.” Tuyết Quý nói.

Mộ Tuyết gật gật đầu, sau đó đi đến bên Lục Thủy, Tuyết Quý tự nhiên cũng đi theo sau.

Thật ra Mộ Tuyết có biết Tuyết Quý.

Là đứa nhỏ nhất trong ba đứa song sinh kia, các nàng hợp lại sẽ có được năng lực nhận biết cực kì lợi hại.

Ở kiếp trước Mộ Tuyết cũng từng tìm các nàng tới hỗ trợ mình.

Ba đứa không thường tới bên này, cho nên Lục Thủy không biết cũng không có gì lạ.

Chỉ một lát sau Lục Thủy đã tìm được điện thoại thích hợp, một của nam một của nữ.

Của nữ màu tím, của nam là màu đen phổ thông.

“Cái này sao? Vậy ta giúp các ngươi lắp thẻ thử một chút.” Tuyết Quý lập tức nói.

Lục Thủy lấy điện thoại di động của mình ra.

Mộ Tuyết thì lắc đầu nói:

“Ta không có thẻ điện thoại.”

Tuyết Quý lập tức nói:

“Vậy có thể đến quầy hàng bên kia chọn một cái, chúng ta cũng tặng miễn phí cả thẻ điện thoại.”

Lục Thủy: “...”

Mộ Tuyết mỉm cười, sau đó chờ Lục Thủy đi chọn.

Lúc đi tới quầy hàng, Lục Thủy đột nhiên sửng sốt một chút, hắn thấy được số điện thoại di động kiếp trước của Mộ Tuyết cũng ở đây.

Không nghĩ tới sớm ba năm mà còn có thể gặp được.

Cuối cùng Lục Thủy giả vờ tùy ý chọn một cái, đương nhiên là lấy cái giống với kiếp trước kia.

Mộ Tuyết cũng nhìn thấy, nở nụ cười xán lạn với Lục Thủy.

Lục Thủy hơi ngây người, sau đó quyết định né tránh ánh mắt nhìn ra chỗ khác.

Mộ Tuyết hạ lông mày xuống thu lại nụ cười, nhưng trong lòng vẫn tràn đầy vui sướng.

Cuối cùng Mộ Tuyết nhận lấy chiếc điện thoại màu tím, nhập số của Lục Thủy vào rồi lưu lại, cả hai đều ghi chú thêm ở tên của đối phương trong danh bạ.

Mộ Tuyết ngạc nhiên, vô cùng tò mò không biết Lục Thủy lưu tên nàng như thế nào.

Nhưng Lục Thủy không cho nhìn.

Lục Thủy thật ra cũng rất muốn biết Mộ Tuyết lưu tên hắn như thế nào, nhưng lúc quay đầu nhìn sang, thì Mộ Tuyết đã để điện thoại di động qua một bên.

Nhưng mà cũng không quan trọng, dù sao thì tên hắn lưu cũng rất bình thường, chỉ là hai chữ Mộ Tuyết.

Mộ Tuyết nhìn hai chữ hiện lên trên điện thoại của Lục Thủy, trong lòng có chút vui vẻ.

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment