Sau khi đưa Mộ Tuyết trở về xong, Lục Thủy liền quyết định đi đến quảng trường, hắn muốn luyện thể một chút.
Nếu bây giờ sang đó, khả năng có thể gặp được cha hắn.
Tiện thể thỉnh giáo ông một chút.
Mộ Tuyết thì trở về sân nhỏ.
Nàng đương nhiên không thể chạy loạn như người nào đó, nhưng cảm giác khi được Lục Thủy đưa về cũng khá tốt.
Mặc dù trước kia nơi Lục Thủy đưa nàng về là sân nhỏ của hắn, nhưng về nơi này cũng ổn, cách chỗ Lục Thủy cũng không quá xa.
Mộ Tuyết vừa trở về, Đinh Lương liền chạy ra đón:
“Đại Tiểu thư, người trở về rồi.”
Mộ Tuyết gật đầu, nàng do dự một chút, nói:
“Đinh Lương, ngươi có số điện thoại của dì Đường không?”
Đinh Lương gật đầu.
Một lát sau, Mộ Tuyết lưu thêm số điện thoại của Đinh Lương và dì Đường vào trong máy mình.
Nàng ngồi trong phòng, lại do dự thêm một hồi lâu, cuối cùng nhấn vào một dãy số.
Rất nhanh sau đó, một giọng nói vang lên:
“Ai đó?”
Là giọng của dì Đường.
“Dì Đường, là con, Mộ Tuyết.” Mộ Tuyết nhẹ giọng trả lời.
Nghe được tiếng của Mộ Tuyết, phía đối diện yên lặng một lát, như là có chút bất ngờ.
“Con, con mua điện thoại rồi?” Đường Y hơi lắp bắp nói.
Nàng có chút không biết nên nói chuyện với Mộ Tuyết thế nào.
Đã qua nhiều năm như vậy rồi, đây là lần đầu tiên Mộ Tuyết gọi điện thoại cho nàng.
Đương nhiên, một phần cũng là do đây là lần đầu tiên Mộ Tuyết đi ra ngoài.
Dạ một tiếng, Mộ Tuyết giải thích, nói:
“Có một cái cũng thuận tiện hơn.”
Sau đó cả hai đều trầm mặc, không biết nên nói cái gì tiếp.
Cuối cùng, Đường Y phá vỡ sự trầm mặc này, hỏi:
“Con, con ở Lục gia vẫn tốt chứ?”
“Vâng, vẫn tốt ạ, Nhã Lâm giờ vẫn chăm chỉ luyện công chứ?” Mộ Tuyết hỏi.
“Ừ, chỉ là mỗi ngày đều hỏi đến con.” Ngừng một chút, Đường Y lại hỏi:
“Con lúc nào thì trở về?”
Đường Y biết, đối với Mộ Tuyết mà nói, ở Lục gia khẳng định là còn tốt hơn so với ở Mộ gia.
Mộ Tuyết lắc đầu, chầm chậm nhẹ nhàng nói:
“Không biết nữa, nhưng hẳn là còn phải qua một thời gian nữa, đúng rồi, dì Đường, trong ngăn tủ ở phòng con có một quyển sách.
Vốn là định sau khi lấy chồng thì sẽ tặng lại cho dì, nhưng có lẽ nên đưa sớm thì tốt hơn.”
Lại nói thêm vài câu, Mộ Tuyết liền cúp điện thoại.
Nàng hơi hạ mày xuống, ngồi ngay ngắn tại chỗ.
Không nói gì.
Có chút muốn gặp Lục Thủy.
--- ---
Mộ gia.
Đường Y để điện thoại dì động xuống, nàng vốn đang ở trong viện của Mộ Tuyết.
Là dẫn Nhã Lâm tới luyện công.
Đối với Nhã Lâm mà nói thì chỉ là tới đây chơi trò chơi.
Đứa nhỏ đó thật ra hoàn toàn không hiểu là mình đang luyện cái gì.
Những người khác trong tộc cũng cảm thấy là nàng bị lừa, nói rằng Mộ Tuyết làm sao mà có thể tùy tiện dạy người khác Thiên Nữ Chân Kinh như thế.
Nàng thật ra cũng có chút hoài nghi, vì muốn nghiệm chứng, nàng thậm chí đã tự mình đi vào trận pháp kia.
Đáng tiếc là không cảm nhận được gì.
Đổi thành đứa con gái lớn của nàng là Nhã Nguyệt thì cũng vậy.
Đường Y lại càng thêm hoài nghi, nhưng nàng cũng không nói gì, vẫn tiếp tục mang Nhã Lâm tới đây.
Nàng đi vào gian phòng của Mộ Tuyết.
Nàng rất ngạc nhiên khi nghe Mộ Tuyết nói muốn đưa cho mình một cuốn sách, tuy cũng đã có chút suy đoán trong lòng, nhưng lại nhanh chóng gạt bỏ.
Nhưng là đến mức khiến cho Mộ Tuyết tự đi gọi điện thoại cho nàng, thật sự khiến cho người ta cảm thấy bất ngờ.
Rất nhanh Đường Y đã tìm được cuốn sách mà Mộ Tuyết nói tới.
Là một quyển sách không có tên, tự làm, nhìn không ra có nội dung gì.
“Giống như là đã có từ rất lâu rồi vậy.” Đường Y cảm thấy cuốn sách này có chút cũ kỹ.
Đương nhiên, đối với một quyển sách bình thường, hai ba năm đã được coi như là rất cũ rồi.
Nàng lật trang thứ nhất ra.
Vừa nhìn thấy nội dung trong này, nàng liền ngây ngẩn cả người.
Nàng thấy rất rõ trên đó viết một dòng chữ: Thiên Nữ Chân Kinh.
Đường Y ngạc nhiên, lại cảm thấy đây vốn là điều nằm trong dự liệu.
Đồng thời vẫn có chút kích động, đây là đồ vật nàng vẫn luôn cầu có được.
Nàng thường xuyên đến nơi này, còn không phải vì quyển Thiên Nữ Chân Kinh này sao?
Sau đó Đường Y lật qua lật lại quyển sách.
Nàng phát hiện bên trong có ghi phương pháp tu luyện hoàn chỉnh, hơn nữa còn có chú giải kỹ càng.
Tất cả được viết bằng tay, nhìn chữ viết cũng phải được ít nhất hai năm rồi.
Một lúc sau, nàng khép quyển sách lại.
Hóa ra ngay từ đầu Mộ Tuyết đã định đưa Thiên Nữ Chân Kinh cho nàng, vậy mà nàng lại không để ý thể diện, bất chấp mọi giá mà đoạt lấy thứ này từ chỗ Mộ Tuyết.
Đường Y đặt sách xuống, lẩm bẩm:
‘Đột nhiên cảm thấy mình thật đê tiện bẩn thỉu.’
Đường Y đóng ngăn tủ lại, mang theo Thiên Nữ Chân Kinh rời đi.
Chỉ là vừa rời khỏi đây, nàng lại châm một mồi lửa đốt đi Thiên Nữ Chân Kinh.
Đường Y cúi đầu nhìn cuốn sách bị đốt, khẽ nói:
‘Cháy đi, cháy nhanh lên, có lẽ có thể sạch sẽ hơn một chút.’
--- ---
“Con muốn luyện thể?” Lục Cổ đứng trên quảng trường, kinh ngạc nói.
Hắn đã từng nghe Tam Trưởng lão nhắc tới chuyện này, nhưng lúc đó cũng chỉ cho là con mình đang qua loa vài câu cho xong chuyện với Tam Trưởng lão mà thôi.
Dù sao chuyện này cũng không phải hiếm lạ gì.
Ai biết con của hắn lại thật sự muốn luyện thể.
Lục Thủy gật đầu:
“Vâng ạ.”
“Con có thể chịu khổ được sao?” Lục Cổ lại hỏi.
Thật ra nếu con của hắn thật sự chịu khó học tập, thì hắn cũng rất vui mừng.
Có chút năng lực rồi, thì khi rời nhà đi ra ngoài, hắn cũng sẽ không cần phải quá lo lắng nữa.
“Cha cứ dạy trước đi đã.” Lục Thủy nói.
Một tháng sau hắn mà không đánh thắng tu chân giả luyện thể nhị giai, thì hắn cũng không thể ra ngoài.
Lục Cổ gật đầu, nếu con mình đã muốn học, hắn cũng không thể không dạy được.
“Được rồi, đầu tiên cha sẽ nói qua một chút về một vài thuật luyện thể hiện đang được công nhận là mạnh nhất.
Thời kỳ Viễn Cổ có ba nhóm lớn luyện thể, mỗi nhóm đều có một thuật nổi bật riêng.
Thứ nhất là Cửu Chuyển Bất Tử Chân Kinh của tộc Bất Tử.
Thứ hai là Phật môn công pháp Đại Thừa Minh Vương Quyết của đệ tử Phật môn.
Thứ ba chính là Viễn Cổ Tiên Đinh của Bất Dìệt Tiên Thể.
Có điều tộc Bất Tử về cơ bản thì đã dìệt tộc, Cửu Chuyển Bất Tử Chân Kinh sớm đã không rõ tung tích.
Mà kể cả có tìm được, thì cũng không có ai đọc được văn tự của tộc Bất Tử.
Cái này không cần cân nhắc tới.
Phật môn công pháp thì trực tiếp bỏ qua đi.
Chỉ còn lại Bất Dìệt Tiên Thế, cũng chính là thứ duy nhất có thể lấy để học tập, nhưng cũng chỉ là để mở đầu mà thôi.”
Lục Thủy hơi kinh ngạc:
“Nhà chúng ta có pháp môn tu luyện Bất Dìệt Tiên Thế sao?”
Ở kiếp trước hắn cũng chưa từng thấy qua nha.
Hắn lúc đó mặc dù lợi hại, nhưng cũng chưa gặp qua hết tất cả các loại công pháp.
Cửu Chuyển Bất Tử Chân Kinh cũng là đến kiếp này mới thấy được.
Kiếp trước mới chỉ nghe danh.
Dù sao thì hắn và Mộ Tuyết cũng rất ít khi rời khỏi khu vực Lục gia.
Dù có là thời điểm tâm tình Mộ Tuyết không tốt, thì bọn hắn cũng chỉ chạy đến tiểu trấn Thu Vân dạo chơi mà thôi.
Đương nhiên, nếu Mộ Tuyết vẫn không vui, thì Lục Thủy sẽ mang nàng đi ngắm cảnh đẹp thiên hạ.
Đáng tiếc là, Mộ Tuyết lại cảm thấy nàng cùng hắn dạo chơi tiểu trấn Thu Vân, hắn mua đồ ăn vặt cho nàng ăn, thế là đủ rồi.
Mộ Tuyết từng có một lần hỏi hắn rằng, cảnh đẹp thiên hạ khắp chốn, vậy chỗ nào là đẹp nhất.
Hắn nói đủ các loại kỳ cảnh, Mộ Tuyết đều lắc đầu.
Mà đáp án của nàng lại là: Cùng chàng ngắm chung một bầu trời, cùng hưởng chung một làn gió, cùng nhau ăn đồ ăn vặt, đây chính là phong cảnh đẹp nhất trên đời này.
Tiếng nói của Lục Cổ vang lên, đánh gãy hồi ức của Lục Thủy:
“Con cảm thấy nhà chúng ta không có Bất Dìệt Tiên Thể sao?”
“Không có.” Lục Thủy trả lời.
Hắn thật đúng là chưa từng thấy qua.
Nhưng Lục Cổ lại lắc đầu:
“Có.”
Trong lúc Lục Thủy vẫn còn đang kinh ngạc, Lục Cổ lại chỉ chỉ vào đầu của mình, nói:
“Ở chỗ này.”
“Thứ cha tu chính là Bất Dìệt Tiên Thể?” Lục Thủy vô thức hỏi, hắn nhớ rõ là không phải mà.
“Ai nói với con rằng cứ là đã xem qua thì sẽ tu luyện? Hay là ai nói cho con Viễn Cổ Tối Cường Thể Thuật là mạnh nhất à?
Tất cả những con đường này đều đã sớm có người đi qua, giới hạn của nó từ lâu đã bị nhiều người biết rồi.
Chỉ có một con đường mới, mới có thể đột phá lên được một tầm cao mới.”
------
Dịch: MB_Boss