Lục Thủy nhìn cha mình, bỗng cảm thấy hơi xúc động.
Lại là câu nói này, kiếp trước cha hắn cũng từng nói hắn một câu như vậy.
Từ sau khi hắn sinh ra, cha hắn cơ bản đều mặc kệ hắn, người quản giáo hắn chủ yếu là Tam Trưởng lão.
Mà lớn đến từng này, cha hắn cơ bản cũng mới chỉ dạy hắn đúng hai chuyện.
Một là trước khi kết hôn, cha dạy hắn làm người, hắn từ nhỏ đến lớn đều là phế vẫn phế, vô tri hoàn vô tri, bao nhiêu năm tháng như vậy vẫn luôn có thể khiến cho người nhà mất mặt được.
Nhưng từ đó đến giờ những chuyện hắn từng làm cũng chưa có chuyện gì là thương thiên hại lý, lấy thân phận của hắn mà nói, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi, là có thể đi lệch hướng sang một con đường khác.
Cho nên cha dạy hắn đạo lý làm người.
Cũng may là tâm tính lúc đó của hắn không tệ lắm, yên tĩnh ngồi nghe cho đến cùng.
Đương nhiên lúc trưởng thành rồi thì sẽ không giống với trước đó nữa, khi đó hắn tự có tư tưởng của mình.
Về phần chuyện thứ hai.
Đó chính là sau khi hắn kết hôn, cha dạy hắn làm thế nào để trở thành một người chồng tốt.
Lần dạy dỗ này không tính là quá thành công, nhưng cũng không tính là quá thất bại.
May mắn là, người hắn cưới là người mà hắn tự cho là một người vợ tốt.
Đương nhiên, chuyện này và chuyện hắn muốn từ hôn hoàn toàn không có gì mâu thuẫn cả.
Làm người hai đời, cũng không thể làm giống y nguyên như kiếp trước chứ, hắn chính là muốn làm một chút chuyện kinh thiên động địa với Mộ Tuyết.
Cùng lắm thì hôm nào để Chân Võ ra ngoài thăm hỏi một chút, xem xem tu chân giới có ai muốn mở một cái công ty bảo hiểm không.
Như vậy hắn vẫn có thể kiếm được một món hời.
Sau đó Lục Thủy hỏi:
“Vậy cha tu cái gì?”
Lục Cổ cười cười không đáp, nhanh chóng hướng sang chuyện khác:
“Nếu như con muốn luyện thể, vậy thì học Bất Diệt Tiên Thể cơ sở đi.”
“Không thể học cái giống cha sao?” Lục Thủy có chút hoài nghi hỏi lại.
Nói như thế nào đây, mặc dù hắn không rõ lắm thứ cha hắn luyện cụ thể là công pháp gì, nhưng luận về kết quả cuối cùng, thì Bất Diệt Tiên Thể không thể sánh được.
Nhưng tên công pháp luyện thể của cha hắn thì hắn hẳn là không nhớ lầm.
Quên đi, không nghĩ nữa, phiền phức.
Biết tên thôi thì cũng vô dụng.
Hắn bây giờ dù sao cũng chỉ muốn tu luyện cơ sở mà thôi, sau đó hắn tự mình biên tiếp cũng không có vấn đề gì.
“Tạm thời không thể, Bất Diệt Tiên Thể cơ sở xác thực không tệ, bất kể là nhất giai nhị giai tam giai gì thì khi học cũng không có khác biệt gì lớn, chờ đến khi năng lực con đạt đến luyện thể tam giai rồi, cha sẽ dạy con cái khác.” Lục Cổ nói.
Lục Thủy cảm thấy khi đó hắn có thể tự biên tự diễn được rồi.
Hiện tại đương nhiên là vẫn vâng vâng dạ dạ đáp ứng.
Thấy Lục Thủy đáp ứng, Lục Cổ liền điểm lên mi tâm Lục Thủy một cái.
Sau đó Lục Thủy phát hiện tu vi của mình đã bị phong lại.
“Nếu muốn luyện thể, thì không thể vận dụng tu vi được, đưa tay ra.” Lục Cổ nói.
Lục Thủy có chút bất đắc dĩ, không dùng tu vi thì không dùng tu vi đi.
Rồi lập tức đưa tay ra.
Hắn thấy cha vẽ lên trên tay mình một phù văn.
Những phù văn này không ngừng lan tràn ra khắp thân thể hắn.
Rất nhanh đã bao trùm toàn thân hắn.
Cảm giác nặng, siêu cấp nặng.
Lúc này hắn cảm thấy trên lưng mình như có một ngọn núi lớn đè lên.
Là phù văn Thiên Trọng.
“Phù văn Thiên Trọng, không biết con có biết hay không, mà không biết thì cũng không có vấn đề gì.
Nói đơn giản là nó sẽ khiến cho con cảm thấy nặng nề mà thôi.
Bây giờ chạy quanh quảng trường này đi, chạy một vòng đại khại có thể làm tiêu biến một cái phù văn, con chạy đến khi tất cả phù văn tiêu biến hết, thì có thể dừng lại.” Lục Cổ nói.
Lục Thủy nghe xong liền cảm thấy nghẹn họng.
Thế này là phải chạy bao nhiêu vòng chứ?
Luyện thể đều phải mệt nhọc như vậy sao?
Hữu Vi Pháp cũng không so được.
Nhưng mà nếu đã là để đối phó với Mộ Tuyết, hắn đương nhiên không thể từ bỏ.
Sau đó Lục Thủy hít sâu một hơi, bắt đầu nhấc chân chạy quanh quảng trường.
Hắn từng bước từng bước chạy, luôn có cảm giác thân mình như bị ngàn cân treo xuống vậy.
Rõ ràng là có thể nhàn nhã thăng cấp, hắn lại muốn đi hưởng thụ cái loại khổ nhọc này.
Rõ ràng chỉ cần tu vi hắn đủ cao là được rồi, cái gì mà luyện thể, gì mà nhất thông bách thông, hắn căn bản không cần chịu khổ như vậy mà.
Sau đó Lục Thủy cũng không suy nghĩ nhiều nữa, quyết định trước hết phải chạy cho xong đống phù văn trên người đã.
Bởi vì khi chạy thì không cần phải suy nghĩ gì, cho nên hắn cũng thuận tiện phác họa lại Thiên Địa Trận Văn ở trong đầu.
Như vậy thì sẽ không lãng phí thời gian.
Hắn cố gắng như vậy, tất cả cũng là vì Mộ Tuyết.
Một đời này, Mộ Tuyết đại khái là đáng để hắn làm nhiều như thế.
Cũng không có cách nào, hiện tại Mộ Tuyết quá mạnh.
Lục Cổ nhìn đứa con trai của mình, hắn không nghĩ rằng Lục Thủy có thể chạy được mấy vòng.
Có lẽ còn chưa đến hai vòng đã trực tiếp nằm xuống dưới đất, hoặc là chạy về than vãn với hắn, nói không muốn tu luyện nữa.
Đương nhiên, nghĩ thì nghĩ như vậy, chứ nó mà chạy được hai vòng thật ra đã là rất tốt rồi, mỗi ngày hai vòng, góp gió thành bão, hiệu quả cũng vẫn rất tốt.
‘Có thể kiên trì xong hai vòng là đủ rồi, ba vòng thì thật sự quá khó, mà đến bốn vòng thì thật đúng là đã lột xác rồi.’ Lục Cổ nghĩ thầm trong lòng.
--- ---
Hôm nay Đông Phương Lê Âm tự mình xuống bếp.
Chủ yếu là để chúc mừng thân thể chồng nàng đã khôi phục trở lại.
Nhân tiện để cho con trai nàng cùng Mộ Tuyết và Trà Trà ăn luôn.
Nói đến Mộ Tuyết, Đông Phương Lê Âm cảm thấy lễ vật nàng chuẩn bị hẳn là không có vấn đề gì nữa rồi, ngày mai đại khái là có thể đưa cho Mộ Tuyết được.
Trà Trà hai ngày nay cũng không biết có chuyện gì mà vẫn chưa thấy đến tìm nàng chơi.
Có điều nàng cũng không quá để ý.
Sau đó Đông Phương Lê Âm liền bắt đầu chờ chồng mình trở về.
Chỉ là nàng đợi rất lâu, thậm chí đã đến giờ cơm, nhưng vẫn chưa thấy chồng mình đâu.
Đông Phương Lê Âm nhìn đồng hồ nói:
‘Sao lại về muộn như vậy? Không phải nói là chỉ ra ngoài vận động tay chân chút thôi sao?’
Lại nhìn giờ một chút, Đông Phương Lê Âm quyết định gọi điện thoại cho chồng.
Chờ một lúc sau phía bên kia mới bắt máy.
“Vẫn chưa về sao?” Đông Phương Lê Âm bình thản ưu nhã nói.
Không nũng nịu cũng không nghe ra chút nóng nảy sốt ruột nào.
Không phải là vì nàng không tức giận, mà là nàng sợ xung quanh chồng mình còn có người, nếu quát mắng to tiếng thì sẽ làm chồng mất mặt.
Dù sao lần này cũng tính là ngoài ý muốn.
Dưới tình huống bình thường, nếu Lục Cổ không trở về đúng giờ thì nàng đều sẽ nói một chút.
Phía đối diện nhanh chóng trả lời:
“Đã trễ như vậy rồi sao?”
“Chàng đang làm gì?” Đông Phương Lê Âm có chút tò mò hỏi.
“Lê m, ta phát hiện ra một chuyện, một chuyện khiến ta không thể nào không chú ý tới.” Giọng nói của Lục Cổ mang theo sự kinh ngạc, thậm chí là có chút khó tin.
Đông Phương Lê Âm lại càng tò mò hơn.
“Nàng đến quảng trường đi, đến là có thể nhìn thấy.” Lục Cổ nói.
Sau đó liền cúp điện thoại.
Đông Phương Lê Âm không thể nào hiểu nổi, quảng trường thì sẽ có chuyện gì đáng để chồng nàng kinh ngạc như vậy được chứ?
Lúc Đông Phương Lê Âm vừa bước ra ngoài, Kỳ Khê liền đi tới, là vừa từ bên ngoài trở về, nàng vừa được phái đi tìm Lục Thủy.
“Phu nhân, Thiếu gia không ở trong nhà.” Kỳ Khê lập tức bẩm báo.
“Đã đi tới chỗ Mộ Tuyết bên kia xem chưa?” Đông Phương Lê Âm hỏi.
“Đã xem rồi, cũng không có.” Kỳ Khê trả lời.
Dưới tình huống bình thường, Kỳ Khê có thể thông qua một số người mà thăm dò được Thiếu gia đang ở đâu.
Nhưng hôm nay rất kỳ quái, nàng tìm không thấy người.
Ngừng một chút, Kỳ Khê lại nói:
“Phu nhân, quảng trường bên kia đã bị Tộc trưởng phong lại, Thiếu gia có khả năng là ở bên kia.”
“Phong lại?” Đông Phương Lê Âm kinh ngạc trong lòng.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, đến mức mà khiến cho chồng nàng trực tiếp phong quảng trường lại?
Chuyện này không bình thường.
Nhưng nàng cũng không biểu hiện gì ra bên ngoài.
Sau đó liền cất bước, đi về phía quảng trường.
Nàng đang vô cùng ngạc nhiên, trong lòng cũng đã có chút suy đoán.
Nhưng là vẫn không đoán ra được cụ thể là có chuyện gì.
Thế nhưng nếu mà nói chuyện này nhất định là có quan hệ với con trai của nàng, thì nàng lại cảm thấy không có khả năng.
Dù sao nó cũng đã lớn như vậy rồi, mặc dù thường thường sẽ làm một vài chuyện khiến cho người ta kinh hãi không thôi, những chuyện đó cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, nhưng sẽ không khiến cho chồng nàng kinh ngạc tới mức như vậy.
Rất nhanh sau đó nàng đã đi tới quảng trường.
Những người khác mặc dù không đi vào được, nhưng nào thì có thể tùy ý ra vào.
Kỳ Khê an tĩnh đứng ở bên ngoài.
Chỉ là vừa mới bước vào, Đông Phương Lê Âm liền nhíu mày lại.
Càng cảm thấy không thể nào hiểu nổi.
Nàng nhìn thấy đứa con trai kia của mình đang chân đất chậm rãi đi lại trên quảng trường, mỗi một bước chân đều không ngừng run rẩy, như là đang mang theo gánh nặng ngàn cân vậy.
-------
Dịch: MB_Boss