Đông Phương Lê Âm có hơi để ý, nàng có thể nhìn ra, thân thể Lục Thủy hình như đã đến cực hạn, lúc nào cũng có thể hôn mê.
Tiếp tục như vậy nữa sẽ rất đau đớn.
Nàng có hơi lo lắng.
Sau đó nàng đi tới bên cạnh Lục Cổ:
"Con trai lại chọc tới Tam trưởng lão à?"
Có thể trừng phạt như vậy, nhất định là Tam trưởng lão.
Lục Cổ nhìn Đông Phương Lê Âm, lắc lắc đầu nói:
"Nói ra có thể nàng không tin, nó đang luyện thể.
Là ta vẽ cho hắn bùa thiên trọng, sau đó để cho nó chạy ở đây."
Đông Phương Lê Âm cau mày, có ý gì?
Lục Cổ nhìn về phía Lục Thủy còn đang chậm chạp đi lại, có chút xúc động nói:
"Ban đầu ta cho là thằng nhóc có thể chạy hai vòng đã là không tệ, nhưng sau hai vòng, ta phát hiện thằng nhóc thối này vẫn còn đang chạy.
Ba vòng, ta cứ nghĩ ba vòng là đến cực hạn.
Sau đó nó chạy đến vòng thứ tư.
Ta cứ nghĩ rằng vòng tiếp theo là giới hạn của nó.
Nhưng cũng đã một trăm ba mươi vòng, thân thể nó đã sớm tới cực hạn, nhưng vẫn còn đang chạy, chưa từng ngừng nghỉ.
Ta cứ nhìn như vậy, một mực chờ, chờ nó ngã xuống.
Nhưng điều làm ta bất ngờ là, thằng nhóc này vẫn không ngã xuống.
Gánh nặng trên người không thể đè bẹp nó."
Đông Phương Lê Âm nghe có chút kinh ngạc, không dám tin.
Đây là con trai nàng?
Con trai nàng có nghị lực như vậy từ lúc nào?
Nàng rất lo lắng:
"Ông nói thử xem có phải thằng bé gặp phải biến cố lớn gì không?
Nếu không tại sao có thể như vậy?
Chuyện này không bình thường."
Lục Cổ cũng cảm thấy không bình thường, nhưng cũng không phải chuyện gì xấu.
Nghị lực lớn thế này, dù thiên phú của con trai ông kém đi chăng nửa, luyện tập cũng sẽ có thành tựu.
Nhưng rất nhanh, Đông Phương Lê Âm nghĩ tới điều gì đó, nói:
"Có phải chuyện Mộ Tuyết không?"
Sự xuất hiện Mộ Tuyết vốn đãảnh hưởng con của bọn họ.
Từ hôn biến thành vì đối phương ra mặt không nói, vừa ra khỏi cửa nhặt được thứ tốt, người đầu tiên nghĩ tới là Mộ Tuyết.
Bây giờ Mộ Tuyết yếu đi, có phải kích thích ý muốn bảo vệ của nó?
Lục Cổ có chút bất ngờ, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, đúng là có thể.
Con của bọn họ là vì Mộ Tuyết mới cố gắng như vậy?
Lúc này Lục Thủy đột nhiên ngừng lại.
Chậm rãi ngã xuống đất.
Rốt cuộc hắn đã chạy xong tất cả bùa thiên trọng.
Lục Cổ và Đông Phương Lê Âm kinh hãi, lập tức chạy tới.
"Con trai?" Đi tới bên cạnh Lục Thủy, Đông Phương Lê Âm lập tức thi triển thuật chữa trị.
Thân thể Lục Thủy rất đau.
Cảm nhận được thuật chữa trị Lục Thủy cảm thấy cả người cũng thư thái không ít.
Sau đó hắn thấy mẹ hắn, vừa nhìn thấy hắn mẹ, Lục Thủy liền mở miệng nói:
"Mẹ, cha ta quá độc ác, ta mới vừa học luyện thể, hắn đã để cho ta chạy lâu như vậy.
Toàn thân bùa thiên trọng."
Đông Phương Lê Âm nhìn về phía Lục Cổ.
Lục Cổ há hốc mồm có cảm giác không cách nào phản bác.
Nhưng không phải như vậy.
————
Ngày tiếp theo.
Lục Thủy mở mắt.
Hắn nắm tay một cái, cảm giác thân thể thật sự mạnh hơn không ít.
Hôm qua chạy không tốn công.
Dĩ nhiên, sau khi chạy cha hắn còn dạy hắn phương pháp tu luyện, phương pháp tu luyện cơ bản nhất.
Nhưng dùng cũng rất tốt, trợ giúp thân xác hắn không ít, hắn sửa lại nó một chút.
Bây giờ hắn thân thể giống như bị cát ép chặt vậy, coi là có chút căn cơ.
Cho hắn thêm một ít thời gian, chắc chắn có cơ hội đuổi kịp tu vi của mình.
Chẳng qua là cần vận dụng thiên địa lực.
Không thành vấn đề.
Thiên địa lực dùng để luyện thể, chẳng qua là đổi sang một kiểu lực khác thôi, không tính là lãng phí.
Đến lúc đó, hắn lên cấp ba, đứng bất động, người cùng cấp cũng không thể đả thương hắn.
Khi người khác cho rằng hắn luyện thân thể mạnh nhất, muốn không tìm mọi cách phá vỡ sự phòng ngự của cơ thể hắn, hắn sẽ để cho họ biết, thật ra hắn mạnh nhất ở thuật pháp.
Luyện thể chẳng qua là việc yêu thích của hắn sau giờ làm (từ hôn cũng không muốn luyện).
————
Mộ Tuyết ngồi ngay ngắn ở vách đá bên đình, một mình nhìn mặt trời mọc, một mình nàng cảm thấy hơi nhàm chán.
Trà Trà vì có sự trợ giúp của Nhị trưởng lão, lại bởi vì nàng điểm hóa hạ, bây giờ đã bế quan, lúc đi ra thì có thể ở thẳng trên đỉnh cấp hai.
Cơ hội tốt vô cùng, tốt đến quá đáng.
Trà trà bế quan, tự nhiên không ai tìm nàng chơi.
Trông cậy vào Lục Thủy?
Không có tới thì nàng cũng không tệ, mỗi lần tới là nàng cũng thiếu chút nữa không nhịn được đánh Lục Thủy.
Lúc này Đinh Lương từ đằng xa tới, nàng đứng ở bên cạnh Mộ Tuyết, nhẹ giọng nói:
"Đại tiểu thư, nghe ngóng được, nghe nói Lục thiếu gia ngày hôm qua đang tu luyện, hình như là luyện thể."
Mộ Tuyết gật đầu một cái.
Nàng quả thật có chút bất ngờ, bị nàng uy hiếp, Lục Thủy quả nhiên sẽ không yên lặng chịu đựng.
"Theo tính cách hắn, khẳng định còn tu vi đại thành, rồi mới tìm về.
Là muốn từ hôn với ta chứ gì?
Hay là đánh thắng người tái giá với ta?" Trong lòng Mộ Tuyết có chút nghi vấn.
Đương nhiên nàng sẽ không ngăn cản Lục Thủy luyện thể, luyện cũng tốt.
Cảm giác thức tỉnh sau kết hôn cũng tốt.
————
Buổi trưa.
Lục Thủy lại gặp Mộ Tuyết.
Lần này Mộ Tuyết chỉ đơn giản gật đầu một cái, Lục Thủy nhìn thấy cũng chỉ gật đầu.
Lễ nghi cơ bản còn vẫn phải có.
Chuyện lúc trước, chơi một hai lần là được, chơi nhiều quá không kéo được cừu hận.
Nhưng vốn dĩ lần này bọn họ không mở miệng, chủ yếu là muốn cùng cha mẹ hắn đi đến vườn linh thú.
Nói là đưa cho Mộ Tuyết quẩ mặt, đã đến lúc có thời gian đưa.
Lục Thủy hiếu kỳ nói:
"Mẹ, tại sao con cũng phải đi?"
Có thời gian này, hắn có thể xem trận văn trời đất.
Đông Phương Lê Âm liếc nhìn Lục Thủy, cười nói:
"Bởi vì mẹ vui."
Sau đó Đông Phương Lê Âm đẩy Lục Thủy tới bên cạnh Mộ Tuyết.
Lục Thủy vốn định mở miệng nói chuyện, nhưng bị cha mình trừng mắt nên thôi.
"Được rồi, không muốn so đo cùng những người này." Trong lòng Lục Thủy âm thầm nói.
Hai người cũng đã năm mươi tuổi có lẻ, coi như hắn nghe lời đi.
Sau đó bọn họ đi tới vườn linh thú.
Không lãng phí thời gian, bọn họ đi thẳng tới băng nguyên.
Không lâu lắm Lục Thủy thấy một quả trứng.
Quả trứng bị đặt ở giữa băng nguyên, giống như có thể nở bất cứ lúc nào.
"Băng phượng? Đây chính là quà ra mắt mẹ đưa cho Mộ Tuyết?" Lục Thủy tự lẩm bẩm.
Hắn lại không nhạc nhiên lắm, kiếp trước hình như cũng là mẹ hắn đưa.
Mộ Tuyết đương nhiên cũng nhìn thấy, nàng không kinh ngạc, băng phượng dường như trước thời hạn ấp trứng, cũng không biết chuyện gì.
"Là bởi vì mẹ tặng ta nên cố ý gia tăng khí lạnh ở đây?" Mộ Tuyết có chút nghi ngờ.
Thật ra thì muốn ấp trứng băng phượng, tốt nhất chính là đặt ở nơi lạnh vô cùng, như vậy có thể tăng tốc độ ấp trứng.
"Đây là trứng băng phượng, bởi vì lúc sắp đem đi ấp nó đã có ít linh trí, cho nên không có cách nào để cho nó tự nguyện nhận chủ.
Nó cần liếc mắt đánh giá chủ nhân, mới có thể tự nguyện nhận chủ." Đông Phương Lê Âm vừa nói, liền đưa cho Mộ Tuyết một viên thuốc nhỏ trong suốt:
"Đây là băng linh đan, bên trong có nhận chủ cấm chế, cũng có nguyên liệu nấu ăn băng phượng thích nhất.
Chút nữa cho nó ăn là được.
Ăn thì sẽ nhận chủ."
Mộ Tuyết dĩ nhiên là nhận lấy đan dược.
"Được."
Sau đó bọn họ bắt đầu chờ đợi, khí lạnh xung quanh cũng đột nhiên trở nên lạnh buốt.
Tựa như đang gọi tên nhóc bên trong thức dậy.
Quả nhiên, bên trong trứng băng phượng bắt đầu xuất hiện phản ứng, là tiếng mổ vỏ.
Rắc rắc.
Rất nhanh vỏ trứng xuất hiện vết nứt, bên trong băng phượng đang cố gắng phá vỏ.
Lục Thủy và Mộ Tuyết đều nhìn, phá vỏ một bước mấu chốt, nếu phá vỏ thất bại, thì chẳng khác nào băng phượng hỏng.
Ngay tại lúc này tiếng rắc rắc truyền tới, vỏ trứng thủng một lỗ.
Không lâu sau cái đầu nhỏ thò ra, nó nhìn xung quanh, sau đó giật giật cánh bắt đầu gạt vỏ trứng ra.
Rất nhanh băng phượng đã xuất hiện hoàn chỉnh từ trong trứng.
Nó không lớn, nhưng là ánh mắt có linh động, nói rõ trí tuệ không hề thấp.
"Mộ Tuyết, đút nó ăn đi." Đông Phương Lê Âm nhỏ giọng nói.
Giống như sợ mình dọa băng phượng.
Mộ Tuyết lập tức gật đầu, sau đó đem băng linh đan đưa tới bên cạnh băng phượng.
Băng Phượng nhìn Mộ Tuyết một chút, lại nhìn băng linh đan một chút, cuối cùng lui về phía sau hai bước.
Nó, từ chối.
------
Dịch: MB_Boss